Khi còn bé, luôn nghe người ta nói, thời điểm ban đêm có người đập vai của ngươi ngàn vạn lần không nên quay đầu lại, sẽ gặp phải quỷ.
Mai Vũ vẫn cho rằng loại chuyện như vậy cũng chỉ phát sinh ở buổi tối.
Lại không nghĩ, ban ngày, cũng sẽ gặp phải chuyện này.
Hơn nữa, so với ban đêm hiệu quả càng thêm kinh hãi.
Bồ Tát của ta a.
Đơn giản chính là cơn ác mộng.
Loáng thoáng cảm thấy sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp, hoa rơi phiêu tán.
Một đạo thân ảnh nhô lên cao mang theo mùi vị quen thuộc phiêu tán trong gió, một cái tay khoác lên bả vai nàng.
Hốc mắt có chút ướt át, Mai Vũ mỉm cười xoay người, chuẩn bị một cái ôm cho người kia.
Vừa quay đầu lại, lại thấy một nữ nhân cao lớn có cảm giác bị áp bức, bộ mặt vặn vẹo thêm bóng ma nhìn chằm chằm nàng.
Mai Vũ bị dọa khóe miệng lập co rút.
Làm, làm, làm cái gì a.
An Thiếu Hàn lúc nào thì chiêu mộ nữ hộ vệ.
Tâm còn chưa bình định xuống, lại thấy sau lưng nữ nhân kia nhảy ra một nữ nhân siêu cấp cứng cỏi mạnh mẽ.
Mai Vũ nửa gương mặt đều tối.
Đây là...... hung thần An Thiếu Hàn mời tới đi.
Cao như thế, đại uy mãnh —— nữ môn thần.
Hai người đã nắm Mai Vũ, không để ý tới nàng giãy giụa lại bắt đầu một trận phun mãnh liệt.
“Đáng chết, ngươi là heo a, cư nhiên bị loại người như vậy hôn. Sẽ bị bệnh. Bẩn chết. Lau, lau.”
“Thôn cô, ngươi thật đúng là can đảm, cư nhiên đánh hắn, thiếu chút nữa hù chết ta.”
Nữ tử mặc y phục màu đỏ vừa nói còn vừa lau môi của nàng.
Một loại dự cảm vô cùng chẳng lành làm cho nàng trong lúc nhất thời cả người cứng ngắc.
Từ mới vừa rồi bắt đầu, nàng có một chút cảm giác được.
Không trung phiêu tán mùi vị quen thuộc, vóc người, diện mạo.
Hiện tại thanh âm luôn miệng cũng tương tự.
Này...... Không phải là thật sao.
“Các ngươi...... Không phải là tỷ tỷ hoặc là muội muội sanh đôi của Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân chứ.” Khóe miệng Mai Vũ co giật, yếu ớt hỏi.
Tạ Vãn Phong ngẩn người, cực kỳ khó chịu nói: “Vô cùng xin lỗi, chúng ta đều là con độc nhất.”
Sét đánh giữa trời quang!!
Mai Vũ chỉ cảm thấy trên trời bị một đạo Kinh Lôi cứng rắn đập vào.
Ông trời ơi.
Hai người kia, quả nhiên là, Tạ Vãn Phong cùng Hành Vân!!
Người mặc y phục màu đỏ, thân cao hoàn toàn không hòa hợp với y phục, trừ gương mặt đó, những chổ khác đều vô cùng thê thảm. Lại là đẹp trai xuất sắc, phong lưu, hào phóng, anh tuấn tiêu sái thiên diện hoa đào Tạ Vãn Phong!
Một đứa ngốc mặc váy dài xanh nhạt, giống như cây cỏ xanh tươi quá mức tựa như vẻ mặt dân chúng, lại là mê hoặc muôn ngàn thiếu nữ, có nụ cười lực sát thương vô hạn trăm dặm Thần thâu Liễu Hành Vân.
Mai Vũ cảm thấy, bốn phía bắt đầu ngất xỉu.
Ở trong lòng Mai Vũ hình tượng đang rất tốt đẹp, trong nháy mắt tàn tành từng mảnh nhỏ ồn ào rả rích.
Trời ạ.
Nàng có chút đã chết.
Một hồi lâu, Mai Vũ mới từ đả kích trở lại. Bởi vì cái gọi là, coi như là đẹp trai, giả trang xấu xí cũng vẫn không thể làm cho thế nhân tiếp nhận.
Cho nên, rất tự nhiên, từ lúc trở về, Mai Vũ đón nhận hình tượng mới của hai người, cười một cách tự nhiên.
Mặt Tạ Vãn Phong có chút khó coi, Liễu Hành Vân miệng có chút rút.
Cơ hồ là cũng trong lúc đó, hai người nắm Mai Vũ, hung hăng gõ xuống trên đầu nàng.
“Nha đầu không có lương tâm, chúng ta như vậy là vì người nào. Lại còn cười.” Tạ Vãn Phong nói như thế.
Mai Vũ che đầu, nén lệ, trong lòng ủy khuất nói: ô ~ không phải là các ngươi nói sao, người sẽ phải sống không có lương tâm.
“Hừ, sớm biết bỏ mặc ngươi.”
Liếc mắt, Mai Vũ ở trong lòng phản bác: nha, có bản lãnh ngươi đừng tới a.
Mặc dù, nàng không có lương tâm như vậy cùng bọn họ ba hoa.
Nhưng xẹt qua trong lòng cũng là ấm áp và hạnh phúc.
Đứng lên, Mai Vũ nở nụ cười rực rỡ nhất, mở ra vòng tay.
Ánh mặt trời cùng gió thổi rối loạn tóc của nàng, nàng y phục màu đỏ.
Nàng cười.
Hướng về phía hai người, nàng nói: “Hoa đào của ta, mặt trời của ta. Cám ơn các ngươi đã tới.”
Thật, có thể. Thực sự chỉ như vậy là được rồi.
Coi như ta cuối cùng không ra được. Coi như sau này, ta liền sẽ tan xương nát thịt. Ta như vậy cái gì cũng không sợ.
Bởi vì ta đã biết, đời này có hai người, nguyện ý vì ta, long đàm hổ nguyệt cũng xông xáo.
Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời vươn tay, kéo nàng vào ngực.
“Đứa ngốc.”
“Ngu ngốc.”
Hai người kia, trả lời nàng như thế.
Liếc mắt một cái, Mai Vũ đập câu: “Thật phá hư không khí.”
Ba người, cũng nở nụ cười ha ha.
Thật, thật không cần quá nhiều ngôn ngữ.
Ta muốn nói, ngươi hiểu được.
Sau khi vui mừng được gặp nhau, Mai Vũ mới nhớ tới muốn hỏi tên hai người bây giờ.
“Đúng rồi, quên hỏi, hiện tại ta nên gọi các ngươi là gì.”
Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân vẻ mặt chán ghét nhìn nhau.
“Hắn gọi Tiểu Hồng.”
“Hắn gọi tiểu Lục.”
Mai Vũ phun cười tại chỗ.
Hai người này thật đúng là quyết tâm.
Mai Vũ cố tình xúc động nhìn hai người một cái, vẻ mặt vui mừng nói: “Xem các ngươi dũng cảm thoát khỏi đẹp trai anh tuấn như thế, ta cảm thấy vô cùng vui mừng. Đây chính là thường quy thiết thực quan trong nhất a.”
Hai vẻ mặt vừa mới kiên cường trong nháy mắt lại đen xuống.
Mai Vũ lè lưỡi, xoay người bỏ chạy.
Sau lưng truyền đến tiếng hai người kia kêu to: “Mai Vũ! Có bản lãnh ngươi đừng chạy.”
“Không chạy mới là lạ!”
Cười vui, ồn ào.
Tựa hồ, cùng hai người kia ở chung một chỗ, chân trời góc biển, đều tạo thành vui vẻ.