Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 43: Ngoại truyện 4



Một ngày của vũ nữ Tạ Vãn Phong.

Sau khi “đánh thắng” trận đầu tiên, Mai Vũ tiếp tục chuẩn bị bước vào cuộc “chiến đấu” thứ hai.

Đó chính là cái gọi là…cao thủ càng đánh càng hăng.

Có tự tin, đột nhiên Mai Vũ lại cảm thấy con đường phía trước thật bằng phẳng.

Ngồi trong sân nhìn nước chảy, mục tiêu của nàng bây giờ là Tạ Vãn Phong.

Nàng nghĩ…tuyệt đối không thể để cho họ thoải mái qua cửa.

Vì nhân tố bên ngoài rất quan trọng.

Ví như Liễu Hành Vân, ra ngoài làm công một ngày, căn bản chả học được cái gì cả. Tại sao? Vì cái gương mặt đó của hắn giúp hắn miễn được tất cả những việc khổ nhọc và đãi ngộ hà khắc của lão bản.

Mai Vũ không thể không thừa nhận, có một cái “túi da” đẹp mã quan trọng với một người biết bao nhiêu.

Đây chính là hiệu ứng soái ca!

Nói cách khác, nếu cứ thả họ đi như vậy, họ sẽ thoải mái hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy quyết tâm làm thế nhưng có một vấn đề khác lại nảy sinh.

Thứ nhất, tên Tạ Vãn Phong đó chắc chắn không chịu làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến gương mặt đào hoa của hắn.

Thứ hai, tên đó tuyệt đối không đồng ý làm việc nặng. Bắt hắn làm việc nặng chi bằng giết hắn luôn cho rồi.

Vì thế…Mai Vũ bắt đầu u sầu, làm sao mới chế phục được hắn?

Nếu hắn biết nàng muốn bắt hắn giả làm nữ nhân…. Không biết có làm ra hành động quá khích như nhảy núi tự tử hay không?

Càng nghĩ Mai Vũ càng cảm thấy mình không giải quyết được vụ này.

Nên nàng quyết định…

“Tiểu Liễu Nhi thân ái ~ nhanh ra đây bổn cô nương đang cần huynh~~~” Mai Vũ vận khí gào to lên trời, chốc lát sau một bóng dáng lục sắc liền vọt tới.

Mọi người xung quanh vội vàng liếc trộm nhau, đồng thời lắc đầu.

Ôi…không biết ai sẽ là kẻ xui xẻo tiếp theo?

Hi vọng nàng nhanh chóng khỏe lại. Cứ ngỡ nàng đã yên tĩnh một chút nhưng ai ngờ…

“Các ngươi đoán xem người tiếp theo sẽ là ai?” Vân Khinh mở quạt, nhếch môi cười.

Hoa Tử Nguyệt cũng cười nói: “Ta nghĩ là Tạ Vãn Phong.”

Tạ Vãn Phong lắc đầu: “Sao có thể? Ta cho rằng sắp tới tiểu hồ li.”

“Dẹp, chắc chắn là ngươi đó, dám cá không?” Mục Vô Ca khó chịu ném ấm nước qua, thách thức.

“Được thôi.” Tạ Vãn Phong không cam lòng yếu thế.

Hoa Tử Nguyệt và Vân Khinh liếc nhau, trong mắt hai người chứa đầy quỷ kế.

“Vậy cá đi, nếu Mai Vũ chọn Tạ Vãn Phong, mặc kệ yêu cầu của nàng là gì, Tạ Vãn Phong bắt buộc phải làm. Nhưng nếu bọn ta thua, vậy mỗi người phải chung cho hắn một ngàn lượng.”

Tạ Vãn Phong chớp mắt, trả giá: “Không được, ta muốn một vạn lượng.”

“Ha ha, một vạn lượng thì một vạn lượng.”

Mọi người ngoài ý muốn đều chấp nhận.

Liễu Hành Vân vọt tới trước mặt Mai Vũ, thở hổn hển hỏi: “Đai tiểu thư của ta, nàng lại làm sao vậy?”

Mai Vũ ngồi bên bờ cười thật sáng lạn, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tươi tắn làm Liễu Hành Vân không thể dời mắt.

“Hành Vân, còn nhớ khẩu hiệu của chúng ta không?”

“À…nhiều lắm, gì mà vô lương tâm, gì mà phải kéo kẻ thù xuống nước chung…”

Mai Vũ cười ngả nghiêng, hỏi tiếp: “Ha ha, Hành Vân nhà ta đã đoán ra ta muốn làm gì chưa?”

Liễu Hành Vân cũng cười tươi như nắng.

Đoán được chưa à? Đương nhiên là rồi. dibne dnae Lee Qyue Dneo

Khẩu hiệu của bọn họ chính là: Lương tâm chỉ là vật ngoài thân, lợi dụng bằng hữu là tăng thêm lạc thú.

Mà nhìn bằng hữu xấu mặt chính là niềm vui.

Được lắm, Tạ Vãn Phong! Ngươi dám cười nhạo ta, lần này tới phiên ngươi.

“Nàng muốn làm thế nào?”

Mai Vũ nói: “Ta muốn đưa Tạ Vãn Phong tới thanh lâu, để huynh ấy làm….”

Liễu Hành Vân tái mặt.

Trời ơi….Dám dùng cách này để chơi Tạ Vãn Phong chắc chỉ có một người mà thôi.

Sợ run người, Liễu Hành Vân cảm thấy mình vô cùng may mắn.

Lúc Mai Vũ đang hưng phấn thảo luận với Liễu Hành Vân cách để lừa gạt Tạ Vãn Phong, Vân Khinh đã từ xa bay tới.

“Nàng đang nói gì đấy?” Vân Khinh từ phía sau ôm cổ nàng, hỏi.

Mai Vũ biến sắc, nịnh nọt đáp: “Sư huynh…bọn muội rất ngoan, đâu có làm chuyện gì xấu đâu.”

Lòng Mai Vũ âm thầm run rẩy.

Trong cái đại gia đình này…cấp bậc phân chia như sau:

Lớn nhất là An Thiếu Hàn. Xếp thứ hai là Vân Khinh. Thứ ba là Hoa Tử Nguyệt.

Tại sao lại xếp như vậy? Đó là do tổng hợp tất cả các đặc điểm: Võ công cao, tuổi lớn nhất, trọng yếu nhất là: có khả năng quản Mai Vũ.

Mà sau đó còn phân thêm mấy lớp.

Thứ tư: Bách Bất Duy; Thứ năm: Tạ vãn Phong; Thứ sáu: Mục Vô Ca; Thứ bảy: Liễu Hành Vân.

Từ đó suy ra, tất cả mọi người hiểu mà…

Ôi…dù không muốn cũng phải nói, nam nhân tốt thì có thể khi dễ, nhưng nam nhân xấu thì đang nắm quyền!!

Cho nên…bây giờ Mai Vũ quả thật rất sợ nụ cười có giấu dao của sư huynh đây.

Vân Khinh sủng ái xoa đầu nàng: “Sư muội cũng biết sợ à? Lúc nàng hồ nháo chẳng phải có thể lăn tới lăn lui sao?”

“Hu hu~ sư huynh…người ta chỉ là chán quá thôi mà…”

“Ừ, ngoan, ta biết rồi. Nên ta cũng phải vì sư muội đáng yêu mà ra chút sức có đúng không?”

Mai Vũ ngạc nghiên, nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh?”

“Không biết mục tiêu tiếp theo của Mai Vũ là ai nhỉ? Bọn ta vừa mới đánh cược đó.” Vân Khinh chớp mắt, khẽ hỏi.

Mai Vũ bừng tỉnh đại ngộ.

Vân Khinh sư huynh thế mà lại giúp nàng.

A ha ha ha, trời cũng giúp ta.

“Vãn Phong, đương nhiên là Vãn Phong rồi. Ta muốn nhìn dáng vẻ Vãn Phong làm việc chăm chỉ nha~” Mai Vũ hiểu ý kêu to.

Tạ Vãn Phong cách đó không xa nghe thấy. Chân chân thực thực hiểu rõ cái gì gọi là: Trời muốn diệt hắn.

Đúng là ông Trời muốn diệt Tạ Vãn Phong mà.

Sau đó, Tạ Vãn Phong bị ép mặc y phục của nữ nhân. Hoa lệ bắt đầu một ngày làm vũ nữ. Mà Mai Vũ đứng trên lầu đối diện, quan sát cả quá trình.

Thuận tiện nói thêm một chút, họ đi theo đoàn. Tức là không chỉ có Mai Vũ mà bên cạnh nàng còn có thêm sáu người.

Từ đó về sau, trong lòng Tạ Vãn Phong có thêm một nỗi sợ. Hắn không còn bất cứ ảo tưởng gì với cái nơi gọi là thanh lâu kia nữa.

Mai Vũ đáng giận!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.