Từ khi Tiếu Dịch sinh ra đã trưởng thành trong sở nghiên cứu. Mỗi ngày việc phải làm, chính là bị mang ra ngoài làm các loại nghiên cứu. Có khi sẽ giam hắn chung một chỗ với những thể thực nghiệm khác. Xem bọn hắn tranh đấu, bức ra cực hạn, để lý giải năng lực và thuộc tính của họ. Thể thực nghiệm có tư duy nhân loại, hình dáng gần với nhân loại, bác sĩ K và các nhân viên nghiên cứu khác bàn bạc ra quyết định, tiến hành các loại giáo dục giống như con người. Muốn nhìn họ có thể hay không giống nhân loại, che dấu hoặc thoái hóa dã tính trong cơ thể, trở nên có lý trí có tự hỏi cao cấp thể thực nghiệm.
Giữa máu me chém giết và giáo dục bồi dưỡng, một đứa con nít như Tiếu Dịch bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Nhìn cổ và cổ tay có vòng trắng thiết bị điện, Tiếu Dịch thừa dịp nhân viên nghiên cứu xoay người, đem dụng cụ sắc nhọn ở bên cạnh giấu trong trong thịt cánh tay bị cắt ra. Vì không để dụng cụ bị phát hiện, bé Tiếu Dịch mặt không biểu tình đem dụng cụ lóe ánh sáng sắc lạnh đâm sâu vào trong thịt, tựa như không hề cảm giác đau đớn. Nếu không phải ngón tay run run tiết lộ cảm giác của Tiếu Dịch, thật đúng là cho rằng hắn không biết đau.
Đợi khi nhân viên nghiên cứu xoay người lại, chỉ thấy da bung lên lộ ra thịt đỏ tươi, không có phát hiện dụng cụ hắn giấu vào. Ghi chép chấm dứt, không muốn nhìn cảnh tự chữa lành thân thể ảnh hưởng thèm ăn giữa trưa, nhân viên nghiên cứu tùy tay phủ làn da đắp lên lớp thịt, ý bảo những người khác có thể đem hắn mang về gian phòng kín canh giữ nghiêm ngặt.
Lúc ra khỏi phòng, theo lẽ thường tra xét toàn thân thể thực nghiệm, xác nhận không vấn đề sẽ dẫn Tiếu Dịch đi. Bởi vì Tiếu Dịch đã sớm giấu nó vào trong thịt, hiện lại vết thương khép lại đương nhiên không thấy, bởi vậy những người khác không phát giác ra cái gì.
Bị đưa về phòng, Tiếu Dịch yên tĩnh ngồi ở mép giường, lẳng lặng đợi màn đêm buông xuống. Cho đến nửa đêm, Tiếu Dịch ngồi trong hắc ám, nâng lên cánh tay tái nhợt gầy yếu, móng tay chậm rãi duỗi dài, đâm vào vết thương chưa hoàn toàn khép lại, xé mở da thịt cánh tay, rút ra dụng cụ, mặc kệ máu tím nhỏ giọt đầy đất.
Dùng công cụ này, bé Tiếu Dịch linh hoạt tháo thiết bị trên cổ và cổ tay mà không xúc động cảnh báo. Đem gông xiềng từ khi hắn có trí nhớ đã siết chặt lấy, đặt trên giường. Trong bóng tối, Tiếu Dịch đôi mắt vàng kim làm người run sợ, chớp lóe không biết đang nghĩ gì. Tiếu Dịch không biết tháo ra thiết bị áp chế mình rồi, bước tiếp theo muốn làm cái gì.
Cho đến ngày hôm sau buổi chiều, lại đến thời điểm nghiên cứu Tiếu Dịch. Nhân viên nghiên cứu đi tới gian phỏng hắn ở, xuyên thấu qua cửa phòng trong suốt thấy chăn nhô lên. Nhân viên nghiên cứu khinh thường cười, lầm bầm.
“Thể thực nghiệm còn ngủ trưa cái gì? Cho rằng mình là con người ư? Sắp tới giờ còn không biết đứng dậy chờ, thật phiền toái.”
Nhân viên nghiên cứu không hề nghĩ rằng lúc này Tiếu Dịch chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi. Mặc dù bộ dáng hơi quái, màu mắt vàng kim khác con người, nhưng mặc kệ hắn phát triển hình dáng gì đều thiên hướng con nít bình thường. Mà người trong sở nghiên cứu chỉ đem hắn làm thể thực nghiệm, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của bọn họ. Trong lòng nhân viên nghiên cứu, người chính là người, quái vật chính là bị lấy làm thí nghiệm, bộ dáng là gì đều không quan hệ.
Không kiên nhẫn vỗ cửa ý bảo Tiếu Dịch nên tự giác đứng lên, gã thấy hắn không hề nhúc nhích. Cảm giác mình bị thể thực nghiệm nhỏ bé coi khinh, nhân viên nghiên cứu tức giận từ phần eo rút ra loại ống tròn màu đen giống đèn pin, nhấn nút mật mã trên tường, định mở cửa đi vào cho Tiếu Dịch một trận giáo huấn.
Bởi vì chịu trách nhiệm mang thể thực nghiệm ra, nên những nhân viên công tác đều có một máy chích điện. Máy này có thể cách hơn mười thước đem đối phương điện giật hôn mê, chuyên dùng đối phó thể thực nghiệm nhỏ ngẫu nhiên phản kháng. Đương nhiên thể thực nghiệm lớn thì không thể dùng vũ khí này, nhưng thể thực nghiệm nhỏ Tiếu Dịch đã đủ khiến hắn hôn mê.
“Ê! GNZ0! Nghe không hả? Tao nói mày nhanh lên!!!” Một tay cầm ống đen lóe điện quang xanh lè rung động, nhân viên nghiên cứu một tay giở lên cái chăn đắp trên người Tiếu Dịch. Sau khi thấy bên trong, nhân viên nghiên cứu sắc mặt biến đổi, xoay người vội vàng hét với người đứng bên ngoài.
“Kéo cảnh báo! thể thực nghiệm GNZ0 chạy trốn!!!”
*Tích—tích tích—-*
Đèn báo hiệu ánh sáng hồng kéo vang, cả sở nghiên cứu phóng thanh âm cảnh báo tìm kiếm Tiếu Dịch không biết chạy trốn từ khi nào. Trong sở nghiên cứu gà bay chó sủa hỗn loạn cực kỳ.
Mà lúc này Tiếu Dịch đã sớm ngồi trên máy bay, rời khỏi N tới tỉnh Z.
Lúc nửa đêm Tiếu Dịch cởi bỏ gông xiềng trên người, sửa sang lại giường chiếu xong dùng dụng cụ mở khóa cửa, lặng lẽ đi ra rồi khóa lại. Né tránh bốn phía bảo vệ và máy giám thị, hướng lối đi hắn đã thầm nhớ kỹ chỗ sân bay. Mấy ngày hôm trước hắn nghe nói sáng sớm sẽ có một máy bay cất cánh để ra ngoài xử lý công việc. Đây chính là cơ hội tốt nhất cho hắn.
Nhờ bóng đêm che chở, bé Tiếu Dịch lặng yên không một tiếng động lẻn vào sân bay, lén tiến vào kho chứa đồ lẫn lộn đồ vật, ngồi ở một góc không người biết trong máy bay. Tiếu Dịch không biết thế giới bên ngoài, có thứ gì không khiến mình nhàm chán.
…………………………………….
Ngồi trên tường gạch đỏ vây quanh cô nhi viện, Vương Dương khoảng sáu bảy tuổi trên người mặc áo thun kích cỡ lớn hơn nhiều, phủ tận đầu gối. Tay chân lèo khèo, trên người không có bao nhiêu thịt. Trời sinh tóc quăn theo gió nhẹ có mấy lọn nghịch ngợm vểnh lên. Quần áo cậu đền tràn đầy tro bụi bẩn, trên mặt cũng nhiễm bùn. Tung lên đá lên chụp lại, bé Vương Dương buồn bực vấn đề hòn bi. Là mấy hôm trước người lớn tới cô nhi viện hiến cho một đống đồ chơi cũ. Trong đó lóe sáng viên bi làm đám con trai hiếu động hai mắt tỏa sáng nhìn. Mỗi người đều được cho vài cái, Vương Dương cũng có. Không ngờ bị thằng bé thích trộm hay giả bộ đáng yêu, nhân lúc cậu đi ra ngoài đã lấy trộm. Cậu chạy đi tìm vừa lúc gặp thằng bé kia đang cầm viên bi của cậu chơi với người khác. Vương Dương đi qua xem xác nhận đó thật là của mình, liền túm áo thằng bé kéo lên đánh một trận.
Kết quả đương nhiên khỏi nói, đánh thắng rồi nhưng viên bi vẫn bị cô giáo kín đáo đưa cho thằng nhóc giả khóc. Còn cậu thì bị la hét không được ăn cơm trưa, phạt đứng bên ngoài.
Vương Dương như thường lệ không thèm nghe lời, bò lên bờ tường cậu thích nhất, chính mình tìm mấy cục đá hơi tròn coi như viên bi ở trong tay vuốt. Chỗ này phía bên phải có một gốc cây đào lớn, cho Vương Dương ngồi ở đầu tường không bị ánh mặt trời chiếu vào. Bên ngoài tường có một con đường đất, ven đường có các loại cỏ dài, xa xa có con sông, đối diện sông là các tòa nhà cao tầng. Nghe nói qua sông này chính là trong thành thị. Cô nhi viện xây ở huyện ngoài thành, bởi vì giá đất rẻ hơn trong thành.
Vương Dương ngẩng đầu nhìn con sông. Nước sông không ngừng chuyển động, dưới ánh nắng sáng lấp lánh, như là một tầng bột phấn vàng kim. Vương Dương miên man suy nghĩ, tự động vứt cục đá lên cao, kết quả là quăng cao quá không chụp được rơi ra ngoài tường.
“Á? Nguy rồi.”
Xòe ngón tay phát hiện không chụp được hòn đá, Vương Dương phản xạ cúi đầu xem, thấy một đứa bé đứng phía dưới, cục đã vừa vặn rớt bên cạnh hắn. Vương Dương hoảng hốt, vội nhảy xuống bờ tường.
“Ê! Cậu không sao chứ?”
Vốn hôm nay cô giáo đã rất bất mãn cậu, bây giờ còn cầm tảng đá không cẩn thận ném trúng người, Vương Dương sợ cô giáo phát hiện mắng cậu nửa ngày trước mặt mọi người. Chỉ cúi đầu đứng tại chỗ đều đã mệt mỏi đau chân. Cho nên, Vương Dương sợ đánh trúng người, tranh thủ nhảy xuống xem cậu bé thoạt nhìn bằng tuổi mình, hỏi han tình huống.
Đầu cúi xuống, tóc đen đều phủ cả mặt, đằng sau tóc dài tới vai, đứa trẻ nhỏ gây không thèm để ý câu hỏi của Vương Dương, muốn tiếp tục tiến tới trước. Vương Dương không dám bỏ mặc người này, lỡ hắn tới cửa cô nhi viện méc cô thì sao? Tuy nhìn người này tóc dài, Vương Dương trực giác khẳng định đó là nam. Bắt lấy cánh tay người đó, Vương Dương phát hiện tay hắn lạnh băng. Nhưng cậu chỉ là thoáng nghi ngờ, không buông ra, tiếp tục lặp lại hỏi.
“Cậu không sao chứ?”
“Buông ra.” Giọng con nít lạnh lùng theo phía sau mái tóc đen truyền ra.
Đứa bé này không phải người khác, chính là Tiếu Dịch trốn trong máy bay. Sau khi tới tỉnh Z, đợi tất cả mọi người trên máy bay đi rồi, hắn chui ra chạy bộ tới bên này. Thế giới bên ngoài không khác với trong ảnh hắn đã học, chỉ là biến thành hình lập thể. Những người vẻ mặt lạnh nhạt theo bên cạnh hắn đi qua. Cũng có người thấy hắn bộ dáng bẩn thỉu tóc đen che mặt, vẻ mặt chán ghét quay mắt nhìn chỗ khác.
Tiếu Dịch cảm thấy cho dù rời khỏi N, hắn đều không cách nào hòa hợp bên ngoài. Cho nên hắn cứ đi tới, thẳng đến vùng ngoại thành, thẳng đến cảm giác trên đầu một hòn đá tập kích. Hắn mau một giây né tránh, không ngờ người trên kia nhảy xuống, bắt lấy hắn không buông.
“Không buông!” Gặp cậu bé thái độ kiêu ngạo, bé Vương Dương khó chịu, nhất định phải nhìn hắn có bị thương hay không mới chịu buông tay.
“Đầu cậu không có bị tôi đập trúng ha?” Thấy Tiếu Dịch không trả lời cứ muốn rút tay ra, Vương Dương tiếp tục nắm chặt tay hắn, muốn vén lên tóc dài che mặt hắn. Một là bởi vì mái tóc che khuất nhìn không rõ tình trạng, hai là cậu tò mò khuôn mặt người này sẽ như thế nào, để kiểu tóc khủng bố như vậy.
Thấy Vương Dương vén tóc mình lên, con ngươi vàng kim nheo lại, cái tay khác không bị Vương Dương nắm lấy mọc ra móng tay dài. Với hắn mà nói, không có người hoặc sinh vật nào là không thể giết. Nhân loại này cứ cản trở hắn, vậy giết chết cho rồi.
Tiếu Dịch biết rõ những người khác sau khi thấy mặt hắn sẽ lộ ra ánh mắt sợ hãi. Nhất là khi đối diện với hắn, càng sợ tới mức bối rối né tránh. Hắn ngừng động tác, yên lặng chờ Vương Dương sau khi vén tóc lên thấy mặt hắn sẽ kinh hoảng ra sao, lúc đó mới giết chết. Tiếu Dịch nghĩ như vậy, cả người căng cứng