Tang Thế Sinh Tồn

Chương 27: Đường chạy trốn



“Kỳ thật……” Kiều Phi Vũ đứng phía sau cùng nãy giờ lặng yên không nói, thấy mọi người nghe xong không thể ra từ cửa Đông, không khí biến thành mây đen tối tăm, gã rụt rè nhấc tay muốn phát biểu.

“Nói!” Vương Dương hiện tại tâm tình không tốt, thấy Kiều Phi Vũ nhấc tay thì trợn mắt ý bảo gã mau nói, đừng dài dòng làm người ta sốt ruột.

“Nhà tôi ở tỉnh B gần Lâm Sơn, có một biệt thự.”

“Rồi sao?” Đừng nói cho cậu là gã muốn khoe ra của cải, hiện tại cậu không hứng thú nghe khoác lác.

Kiều Phi Vũ nói rồi ngừng, thấy Vương Dương hai mắt bốc lửa, lòng nổi lên tà ác muốn từ từ nói ra trọng tâm, trêu chọc cậu. Liếc mắt thấy Tiếu Dịch đứng cạnh Vương Dương, đang lặng lẽ chà lau thanh đao sắc bén, lưỡi đao sắc lạnh khiến người kinh sợ, phản quang không ngừng chiếu vào mặt gã. Kiều Phi Vũ lập tức một hơi nói hết.

“Trong biệt thự của tôi có trực thăng chúng ta có thể lái trực thăng rơi đi nơi này thì không phải lo lắng khiêu chiến quân đội mạo hiểm chạy trốn.” Nói xong Kiều Phi Vũ thở hồng hộc.

“Quen biết người giàu…..thật tốt!” Nghe được có trực thăng loại công cụ chạy trốn thần kỳ này, mắt Vương Dương lập tức lóa ra ánh sáng chói mắt, hai tay kích động chộp vai Kiều Phi Vũ vừa nói vừa lắc mạnh.

Cậu biết tên tự kỷ này nhà có tiền, không thể tưởng được tỉnh B nhà giàu có tiền đến mức mua nổi trực thăng, thật sự tốt quá ~

Kiều Phi Vũ bị Vương Dương nắm bả vai lắc ngã trái ngã phải, vùng vẫy đẩy ra đôi tay đoạt mệnh kia, lực nắm cỡ đó rõ ràng là có thù hận nha. Gã suy nghĩ cẩn thận, cảnh cáo cho Vương Dương biết.

“Đừng ôm quá lớn hy vọng. Thứ nhất, từ chỗ Lâm Sơn bên kia và cửa Đông chúng ta đang đứng, một cái ở cuối đông một cái ở cuối tây. Phải mất ít nhất một hai ngày đi bộ mới tới được. Thứ hai, trực thăng để lâu như vậy hiện tại không biết còn có thể lái đi hay không……”

Chưa nói xong đã thấy Vương Dương mất kiên nhẫn phẩy tay, đánh gãy lời gã.

“Không sao đâu, ông đừng nghĩ nhiều quá. Tình hình dù tệ thế nào cũng tốt hơn hiện giờ. Chỉ cần còn có hy vọng, chúng ta phải thử xem. Chạy trốn bằng trực thăng hữu dụng hơn xe hơi.”

“Nhưng mà, không chừng quân binh sẽ đuổi theo lấy pháo cái gì bắn rớt trực thăng?” Trầm Phương lo lắng tỉ mỉ tình hình thực tế nhiều hơn cánh đàn ông.

Dương Trì nằm trên giường lại ủng hộ nói.

“Các người muốn dùng trực thăng trốn đi cũng tốt. Hiện tại số đông quân đội canh giữ ở lối ra duy nhất cửa Đông. Chỉ cần coi chừng đám người bên này cũng đã tốn rất nhiều sức lực. Nếu các người từ Lâm Sơn lái trực thăng bay đi, bên kia người giám sát ít, cho dù có cũng không có vũ khí công kích phi cơ. Dù sao tỉnh B rất ít người có thể mua phi cơ, bọn họ còn chưa lo lắng đề phòng không trung. Các người thử hướng không trung xem, cơ hội chạy thoát khá lớn.”

Thấy Dương Trì là quân nhân chính thức đều lên tiếng đồng ý, Kiều Phi Vũ chỉ có thể trong lòng thầm cầu nguyện trực thăng còn ở chỗ cũ. Nó chính là hy vọng chạy trốn duy nhất.

“Được rồi, chúng ta đi Lâm Sơn thôi.”

“Mà biệt thự của ông ở chỗ nào trên Lâm Sơn?” Dãy núi vây quanh ba mặt thành, có rất nhiều núi khác nhau. Núi lớn nhất gọi là Lâm Sơn hai bên kéo dài không dứt, cảnh sắc đều giông giống nhau. Cũng không biết biệt thự của Kiều Phi Vũ nằm ở đâu, nếu tự mày mò tìm chắc sẽ tốn nhiều thời gian.

“Gia đình tôi cảm thấy chỗ đó không khí tươi mát hoàn cảnh đẹp, nên tìm chỗ hẻo lánh xây.” Kiều Phi Vũ há miệng muốn miêu tả vị trí cụ thể, phát hiện rất khó nói rõ, nghĩ nửa ngày tìm chỗ dấu hiệu nào cách nhà mình gần nhất, ngượng ngùng nói.

“Ở gần chùa Đông Nguyên….”

“A! chùa Đông Nguyên thì tôi biết.” Nhắc đến ngôi chùa này, tỉnh B ai cũng biết, bởi vì nơi đây không có nhiều chùa miếu. Chùa Đông Nguyên gần núi là nơi người ta cuối tuần hay đến thắp hương cúng bái. Nhưng thấy trước mặt tên tự kỷ lăng nhăng lãng tử này, lại liên tưởng đến đám đầu trọc trong chùa Đông Nguyên, vì sao kết hợp cùng một chỗ cảm giác rất buồn cười? Vương Dương kiềm không được khóe miệng nhếch lên cao.

Kiều Phi Vũ buồn bực nhìn Vương Dương cố nín cười. Chính gã cũng không muốn đem hình tượng phong lưu liên hệ với chùa miếu, nhưng nói đến kiến trúc nào gần biệt thự của gã nhất, cũng chỉ có thể nhắc đến ngôi chùa mọi người đều biết này.

“Phải rồi, các người, à, là anh đó, có thể đi không?” Mặc dù có phương hướng và mục tiêu chạy trốn, nhưng cậu nhìn người trên giường không khác gì bệnh nhân thực vật. Cho dù là bệnh nhân thực vật còn có thể nhúc nhích, nhưng Dương Trì thì không thể lộn xộn cử động, Vương Dương nghĩ như thế thì làm sao đây?

Dương Trì nghe vậy cười cười, nhắm mắt lại.

“Không cần lo cho tôi, hiện giờ tôi ở đây cũng chết, đi ra ngoài cũng chết, còn liên lụy tới các người……”

“Anh không đi, anh ở lại chăm sóc em.” Dương Nhất Hàng ngồi cạnh giường đột nhiên mở miệng.

“Anh hai?”

“Bên ngoài nhiều cương thi như vậy, chỉ một mình Ninh Giang thì làm sao bảo vệ em được. Hai chúng ta sẽ ở lại, có thể thay phiên chuồn ra tìm đồ ăn, vừa có thể trông coi em.”

“Anh hai, thật sự không cần lo cho em! Anh hãy trốn đi trước!” Dương Trì lắc đầu không muốn anh trai ở lại nơi nguy hiểm như vậy.

“Anh chỉ có một mình em là em trai, chẳng lẽ để anh nhìn em chết trong này? Không được nói nhảm nữa, ngậm miệng lại nghỉ ngơi đi! Chẳng lẽ anh không biết tự lo cho mình? Chờ em khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ đi ra, quân đội sẽ không dồn chúng ta vào chỗ chết, dù sao chúng ta cũng là người của họ.” Dương Nhất Hàng nạt Dương Trì phải nghỉ ngơi không cần nghĩ lung tung, giải thích chính mình ở lại là có chuẩn bị đầy đủ.

“Vậy tôi cũng ở lại đây.” Không ngờ yếu ớt Trầm Phương bỗng hé miệng thỉnh cầu.

“Cô ở lại làm gì?” Dương Nhất Hàng nhíu mày.

“Anh đã quên? Dù gì tôi cũng là sinh viên y, hiện tại bệnh viện không có bác sĩ, hai người lính thì có thể chăm lo cho em trai anh sao? Nếu không biết mấy ống chích trên người anh ta là để làm gì, mỗi lần ăn cần dùng dung dịch gì, các người cứ đứng nhìn anh ấy bị nhiễm trùng hoặc bệnh trở nặng đi. Có tôi chuyên nghiệp học y ở cạnh chăm sóc, anh ta mới mau lành bệnh.”

Nghe Trầm Phương giải thích một hồi, Dương Nhất Hàng do dự. Đúng là bọn họ vài cái thô kệch quân nhân không biết gì về chữa bệnh, cần người chuyên nghiệp lo liệu.

“Các người không cần ở lại, tốt nhất mau chạy đi!” Thấy một người, hai người đều muốn ở lại chăm sóc mình, Dương Trì lo lắng mà không biết nên nói làm sao khuyên họ rời đi.

“Anh là người bệnh, không có tư cách nói chuyện, tốt nhất nằm nghỉ đi.” Trầm Phương dịu dàng cảnh cáo Dương Trì, quay đầu mỉm cười nhìn Dương Nhất Hàng vẻ mặt giãy dụa. “Chẳng lẽ, các người là quân nhân ngay cả bảo vệ một cô gái như tôi cũng làm không được?”

“Đương nhiên có thể!” Ninh Giang ở bên ngoài nghe xong cuộc nói chuyện, đẩy cửa tiến vào dứt khoát đáp. Có người học y chủ động muốn giúp Dương Trì cứu trị, Ninh Giang dĩ nhiên giơ hai tay đồng ý, chỉ cần có thể cho anh em tốt của mình mau chóng khỏe mạnh.

“Vậy được rồi ~ các người bảo vệ tôi, tôi có thể chăm sóc tốt cho em trai anh, còn chần chờ gì nữa?”

Giữa lý trí và thân tình, Dương Nhất Hàng tự hỏi nửa ngày, trong lòng vẫn là mong muốn em trai mau hồi phục khỏe mạnh, chậm rãi gật đầu coi như đồng ý Trầm Phương ở lại.

Trầm Phương thấy Dương Nhất Hàng đồng ý, trong lòng nổi lên tâm tình vừa kích động vừa phức tạp. Rốt cuộc, cô có thể dùng sức lực chính mình trợ giúp người khác, có thể chân chính cứu người. Không biết trên trời chị có đồng ý quyết định này của cô. Cô chỉ là muốn dùng tất cả sức lực nhỏ bé của mình, ở trong thế giới hỗn loạn này, làm chút việc có thể thực hiện.

Thấy Dương Nhất Hàng và Trầm Phương đều ở lại, Vương Dương cùng Tiếu Dịch lấy trong ba lô ra tất cả thực vật cho bọn họ, để họ no bụng có thể lực duy trì.

Nếu em trai Dương Nhất Hàng đã an toàn, cũng tìm hiểu được chân tướng sự tình, đã đến lúc trở về.

“Hai người đều ở lại đây, không biết về sau chúng ta có còn cơ hội gặp lại.” Cậu nhìn Dương Nhất Hàng và Trầm Phương, đồng đội ở chung vài ngày cùng nhau chiến đấu vượt qua hoạn nạn. Vương Dương vỗ vai hai người, nhếch môi lưu manh cười. “Nhưng mà hy vọng các người có thể bình an sống sót, đừng chết nhé. Còn sống, đại biểu có hy vọng, tương lai vô hạn. Mà chết chính là hết, sẽ không có gì cả. Cố lên!”

“Ừm, cố lên.” Cùng Vương Dương nắm tay chạm nhau, Dương Nhất Hàng tin tưởng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ những người thanh niên này đã nhiệt tình giúp mình.

“Này, cậu đừng nói xui xẻo cái gì chết không chết, không biết nói câu gì dễ nghe sao.” Ra vẻ thoải mái cười nói, Trầm Phương trong mắt đong đầy nước. Thật sự không biết có còn cơ hội, cùng vài người hữu duyên này gặp mặt. Cô biết mình sẽ rất nhớ bọn họ.

“Lời hay đúng là thật không biết nói, ha ha.” Xem không khí biến thành bi thương, Vương Dương đông cứng thay đổi đề tài. “Nói chứ giờ không biết nên như thế nào đi xuống, dưới lầu còn nhiều cương thi như vậy. Giờ đi xuống cùng bọn chúng cứng đối cứng, đợi đến khi cương thi tụ tập càng nhiều thì tiêu.”

Cậu nói xong, chợt phát hiện vốn nên đứng cạnh mình Tiếu Dịch đã không thấy đâu. Vương Dương nhìn quanh phòng bệnh, chỉ thấy Tiếu Dịch cao gầy dáng người tựa vào khung cửa sổ, đang khom lưng không biết làm cái gì.

“Chậc, ông còn có thời gian ngắm cảnh? Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào xuống lầu đây.” Vương Dương đi tới định vỗ vai Tiếu Dịch, hắn đã mạnh xoay người bắt được tay cậu kéo về hướng mình.

“Làm cái gì?” Bị Tiếu Dịch ôm, cậu ngơ ngác hỏi.

“Câm miệng, ôm chặt.” Tiếu Dịch chỉ là lạnh lùng ngắn gọn phun ra bốn chữ, liền ôm cậu nhảy lên thành cửa sổ. Hắn cầm lấy chẳng biết khi nào đã xé thành từng miếng vải trải giường, buộc chúng thành sợi dây dài cố định trên lan can, không chút do dự thả người nhảy xuống lầu.

Bị kéo rơi tự do, Vương Dương phản xạ có điều kiện muốn hét to, chợt nhớ Tiếu Dịch cảnh cáo liền ngậm miệng. Khát vọng muốn sống khiến cậu bản năng vòng hai tay quanh cổ Tiếu Dịch, ôm chặt. Trên không trung hai thân hình dán sát vào nhau, không thể tách rời.

Mà Tiếu Dịch đang ôm Vương Dương thì mặt không đổi sắc, biểu tình trấn định trên không trung một tay kéo dây thừng không ngừng tuột xuống, một tay vững vàng ôm thắt lưng Vương Dương.

Vài giây ngắn ngủi giống vận tốc ánh sáng đối với cậu lại dài dằng dặc. Từ trên lầu hạ xuống lầu một, ngừng lại. Vương Dương đứng còn chưa vững, ôm chặt cổ Tiếu Dịch thở hổn hển, lát sau mới buông tay ra, vẻ mặt phức tạp cảm cằn nhằn Tiếu Dịch.

“Anh bạn, phương pháp xuống lầu này của ông quả thật rất nhanh chóng hữu hiệu. Nhưng mà, có thể xin một điều không? Lần sau có thể cho thời gian chuẩn bị được không? Thế này quá kích thích.”

Tiếu Dịch quay đầu đi, không thèm nghe lời câu lọt vào trong tai.

“Ê!” Vương Dương giận.

“Dưới kia, tốt xấu cũng nên nói với tôi một chút, cứ thế này nhảy xuống quá kinh khủng đi?” Trên lầu truyền đến giọng nói nhỏ cố ý không để cương thi và quân binh chú ý.

Ngẩng đầu thì thấy Trầm Phương, Dương Nhất Hàng và vẻ mặt buồn bực Kiều Phi Vũ đứng bên cửa sổ xem hai người phía dưới.

Vương Dương theo trạng thái vì nhảy lầu mà chân nhũn ra nháy mắt khôi phục lại. Cậu ngẩng đầu thấp giọng hô Kiều Phi Vũ.

“Không phải ông đã nói ông là cái gì không thủ đạo cao thủ à? Còn sợ độ cao lầu bốn? Mau xuống, nếu không chúng tôi sẽ không chờ đợi, đi trước bây giờ!”

Kiều Phi Vũ rầu rĩ xem xét bệnh viện xây không thấp lầu bốn, lại nhìn dây vải bị gió thổi bay bay thoạt nhìn sẽ không rắn chắc. Kiều Phi Vũ bất đắc dĩ cố gắng kiềm chế sinh lý và tâm lý nỗi sợ độ cao, nhún chân nhảy lên thành cửa sổ, bắt lấy sợi dây từng chút một nhảy xuống.

“Ông chậm quá vậy?” Vương Dương khinh bỉ nhìn Trầm Phương vất vả rơi xuống đất, đang lau bàn tay khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Kiều Phi Vũ nghe vậy bực mình, cậu nghĩ tôi giống cậu sao, được chuyên gia hộ tống mau lẹ xuống lầu?

Đương nhiên lời này gã sẽ không nói ra, chỉ có thể lầu bầu. “Giờ chúng ta đi thôi chứ?”

“Đương nhiên phải đi, bên kia cương thi sắp qua tới.” Cậu liếc mắt con đường nhỏ bên hông bệnh viện, đã có cương thi chú ý tới bên này, lung lay lắc lắc hướng chỗ bọn họ tiến đến.

Ngửa đầu phẩy tay từ biệt nhóm Dương Nhất Hàng và Trầm Phương đang nhìn chăm chú bọn họ. Vương Dương, Tiếu Dịch, Kiều Phi Vũ ba người rất nhanh đứng dậy rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.