Tang Thế Sinh Tồn

Chương 31: Cương thi hòa thượng



Viên Tư Điềm một bên sợ hãi thét to một bên thụt lui. Cương thi hòa thường trên mặt không có da, tay còn cầm thi thể con thỏ, vặn vẹo cổ hướng cô tiến tới.

Cô lảo đảo xoay người chạy ra gian phòng, bước ra cửa muốn dựa theo đường cũ trở về. Nhưng cô kinh hoàng phát hiện, sắc trời đã tối đen, trong ngôi chùa này cô tìm không thấy con đường cũ.

Cô lạc đường, chỉ có thể vừa kích động ngoái đầu xem cương thi hòa thượng rượt theo không bỏ, vừa chạy quanh chùa trốn. Cô muốn tìm kiếm đường có thể đi ra ngoài, miệng không quên lớn tiếng kêu cứu, mong đám Tiếu Dịch có thể nghe thấy kịp chạy tới cứu mình.

Ai ngờ cô vừa định quẹo vào góc, đã thấy phía trước có bầy cương thi hòa thượng nghe tiếng mà đến. Mấy cương thi hòa thượng này bộ dáng vô cùng khủng bố, không giống cương thi đã gặp từ trước. Mỗi cương thi hòa thượng trên mặt hoặc trên người da đã nổi gân xanh vỡ ra, bong ra từng mảng treo trên thịt chúng nó, theo động tác lắc lư. Da người màu xanh trắng, kèm với thi ban màu xanh tím, còn có thịt màu đen thui.

Dưới mảng da tróc, lộ ra bên trong cơ bắp tím đen hư thối, cơ còn hơi nhúc nhích. Khóe miệng rách về hướng hai bên tai, tựa như bị cái gì cắt từ miệng sâu vào trong óc. Trong miệng sáng choang khủng bố răng nanh, cùng với không ngừng thè ra màu đen lưỡi dài, khiến người ta vừa ghê tởm vừa sợ hãi.

Cương thi hòa thượng chặn con đường Viên Tư Điềm muốn chạy, miệng nhễu nhão chất dịch nâu vàng hôi thối. Cô chán ghét bị kín miệng mũi, muốn xoay người chạy hướng khác, đã thấy đằng sau cương thi hòa thượng không mặt sắp tiến lại gần. Cô đành phải chạy vào bên trong tổ sư điện trốn.

Trong tổ sư điện, trên đài thờ phụng kim thân di thể của cao tăng không biết đâu mất rồi. Nguyên bản đài thờ trang sức tinh xảo cung phụng rất nhiều hoa quả, đèn dầu hoa tươi, mõ gõ đều bị đẩy nghiêng lệch ra. Trên cái bàn mảnh vải vàng bị kéo xuống mặt đất, hoa tươi, nến, hoa quả lăn  đầy ra đất. Ngay cả bên cạnh thùng công đức chẳng biết khi nào thì bị đánh ngã, bên trong tiền cúng và các vật phẩm linh tinh trộn lẫn vào nhau.

Viên Tư Điềm chạy vào tổ sư điện, khẩn trương nhìn chằm chằm cửa lớn. Cô túm lấy màu sắc rực rỡ các mảnh vải treo trên không trung giật sang phía sau, sợ nó che khuất tầm mắt. Nhìn sang hai bên tổ sư điện, vây quanh hai bên kim thân cao tăng, có rất nhiều bức tượng phật cô không biết, trong bóng đêm âm trầm, càng thêm quỷ dị đáng sợ và dữ tợn.

Những pho tượng đất này đều là hai mắt trừng trừng, hình thể vặn vẹo. Trong điện, tất cả vật thể có ánh mắt, dường như đều nhìn chằm chằm cô, như là muốn chờ đợi cô bị bên ngoài cương thi hòa thượng bắt lấy, ăn luôn.

Viên Tư Điềm nhìn phía cửa cương thi hòa thượng từng tên một tiến vào, rốt cuộc tinh thần hỏng mất, bắt đầu tuyệt vọng lớn tiếng khóc, nói với những cương thi theo đuổi không bỏ.

“Hu hu hu — các ngươi tránh ra! Đừng lại đây!! Hu hu hu, cứu mạng a —- Tiếu Dịch! Hu hu hu hu, anh mau tới cứu em! Mau tới cứu em ——-”

Cô thụt lùi chạy đến phía sau trung gian bàn thờ lớn. Viên Tư Điềm nhấc cánh tay lau nước mắt không ngừng trào ra, dùng tay kia kích động nắm lên đồ vật trên bàn quăng hướng cương thi hòa thượng.

Nhưng mà những vật nhỏ này, hơn nữa Viên Tư Điềm sức ném giống con mèo, chỉ là cho đám cương thi gãi ngứa. Một cương thi hòa thượng loạng choạng chỉ còn nửa cái đầu, áo tu bị xé mở bên trong nguyên bản rèn luyện cơ bắp thân thể, hiện tại bởi vì biến dị mà da tróc thành từng mảng, lộ ra màu đen cơ bắp run run, khiêu chiến thị giác thần kinh của Viên Tư Điềm. Nó vươn sắc bén móng tay, hướng đầu cô chộp lấy.

Viên Tư Điềm miễn cưỡng né sang bên, tránh thoát móng vuốt suýt nữa túm được mình. Móng vuốt đâm vào bàn thờ, một khối gỗ to bị cương thi hòa thượng móc ra, trên bàn hõm vào dấu ấn năm ngón tay. Cương thi hòa thượng móng tay còn li ti mảnh vụn gỗ, có thể thấy được lực trảo mạnh cỡ nào.

Viên Tư Điềm tiếp tục vừa khóc vừa chạy cùng đám cương thi hòa thượng xoay quanh đại sảnh. Sau lưng cô, móng vuốt và răng nhọn của cương thi, một lần lại một lần vồ hụt.

“A!!!” Cảm giác đau nhức từ cánh tay truyền đến. Viên Tư Điềm vội cúi đầu nhìn, phát hiện bắp tay trái bị cương thi hòa thượng sắc bén móng tay cào trúng năm lỗ hổng. Tuy nhiên miệng vết thương không sâu, chỉ là ở trắng nõn làn da để lại năm vết trầy chảy ra máu tươi. Nhìn sao cũng thấy có chút nguy hiểm, không biết có bị nhiễm bệnh hay không.

Viên Tư Điềm vừa lo lắng vừa mệt mỏi, cuối cùng chạy không nổi nữa. Hơn nữa tâm lý sợ hãi vết thương, khóc thút thít nói không nên lời, hai chân ngày càng chịu không được sức nặng thân thể. Cô quỳ rạp xuống mặt đất, nước mắt mơ hồ tầm mắt, tuyệt vọng ngửa đầu nhìn cương thi hòa thượng hình dáng nhạt nhòa tiến sát tới. Cô nghĩ mình nhất định sống không nổi rồi, cô thật sự chạy không được nữa…

Viên Tư Điềm nhắm mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi cương thi chấm dứt, chợt nghe thanh âm Vương Dương vang lên bên tai.

“Ê! Người đẹp, không bị gì chứ?”

Viên Tư Điềm lập tức trợn mắt ngẩng đầu, thấy cương thi hòa thượng cách mình gần nhất, đầu đã bị cây xẻng của Vương Dương đâm vào, đang phe phẩy thủ, lúc Vương Dương rút cây xẻng ra thì nó lảo đảo té lăn trên đất.

Đầu một cương thi lăn trên đất, chỉ thấy người cô hy vọng nhất Tiếu Dịch đứng ở cửa đại điện, mặt lạnh nắm trong tay thanh đao, lưỡi đao sắc bén chém cổ cương thi hòa thượng, đầu chúng dễ dàng đứt rời ngã lăn xuống, động tác giống hệt hôm nay lúc chém con hoẵng. Đúng là giết cương thi rèn luyện tay, cách làm thật quen thuộc gọn lẹ.

Viên Tư Điềm trong lòng vô cùng vui sướng, hắn quả nhiên tới cứu cô! Cô biết hắn sẽ không quên mình, hắn đúng là có thích cô!

“Sao rồi? Cô Viên? Có khỏe không?” Kiều Phi Vũ đem bên cạnh một cương thi hòa thượng đá ngã xuống đất, một búa chém đứt cổ nó, nhìn Viên Tư Điềm ngồi bệch dưới đất ngơ ngác nhìn Tiếu Dịch. Gã nghĩ có phải cô đã bị dọa đến mất hồn?

“Tôi, tôi không sao.” Viên Tư Điềm lau sạch trên mặt nước mắt, tâm lý không muốn cho Tiếu Dịch thấy bộ dáng chật vật hiện giờ của mình. Cô làm vẻ mặt bình tĩnh, dường như vô tình kéo xuống quần áo, ý đồ che đậy chỗ vết thương đổ máu mới bị cương thi cào trúng.

Cô không thể để bọn họ phát hiện mình bị thương, nếu như bọn họ biết, nhất định sẽ mặc kệ cô chết sống. Hơn nữa, nếu như Tiếu Dịch bởi vì cô có khả năng nhiễm bệnh mà bỏ mặc, thì cô nên làm sao bây giờ? Cô suy nghĩ một lúc, không thể chịu được chuyện như thế. Cho nên, tuyệt đối không thể để họ biết!

Hơn nữa, miệng vết thương đâu có nghiêm trọng lắm. Chỉ là da rách chút xíu, là bị móng tay cào trúng, không phải bị cắn, chắc là không nhiễm bệnh đâu, không có việc gì. Viên Tư Điềm tự an ủi mình, kiên quyết nhận định vết thương nhỏ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Tôi nói, cô đi vệ sinh mà thôi, sao tự nhiên chạy tới ngôi chùa quái quỷ này? Đến thì đến, còn thét to như vậy không biết sẽ dẫn dụ cương thi tới sao?”

Nhìn Viên Tư Điềm xụi lơ trên mặt đất đã không còn khóc kêu, cảm xúc sợ hãi đi qua liền vẻ mặt phát tình mơ mộng nhìn Tiếu Dịch đại khai sát giới. Vương Dương buồn bực nói tiếp.

“Cô kêu thì kêu, chúng tôi dễ tìm được người. Kết quả kêu tới một nửa thì cô ngưng, báo hại chúng tôi tìm nửa ngày trong chùa mới tìm được cô…”

“A, cảm ơn.” Cô lơ đãng nói, thấp giọng cảm tạ, không thèm liếc Vương Dương một cái. Viên Tư Điềm nghĩ, đâu có cầu mấy người cứu, chỉ cần một mình Tiếu Dịch tới cứu là tốt rồi ~

Viên Tư Điềm si mê nhìn chằm chằm Tiếu Dịch đang diệt cương thi. Thân hình cao gầy trong đêm tối di chuyển, động tác hoa lệ như khiêu vũ, cùng với tái nhợt khuôn mặt điển trai, quả thật là mê chết người ~~ Viên Tư Điềm hoàn toàn đã quên mới vừa rồi trong lòng chỉ cầu mong có ai đó cứu mình.

Được rồi, đàn ông không so đo phụ nữ, mạo hiểm nguy hiểm sinh mệnh đi giải cứu cô gái mê trai này là lựa chọn sai lầm. Vương Dương trên trán gân xanh nhảy, không hề quan tâm Viên Tư Điềm ngồi dưới đất, chỉ biết nhìn chằm chằm mặt lạnh Tiếu Dịch. Vương Dương tiếp tục dùng sức lực chém không ngừng vào được cương thi hòa thượng, lần lượt xử lý chúng nó.

Vương Dương lùi ra sau xoay người tránh thoát móng vuốt của cương thi hòa thượng, cầm xẻng chém về phía cổ một cương thi nhào tới bên cạnh, chặt đứt cổ nó. Cậu nhấc lên chân phải, mạnh đạp đầu gối cương thi, khiến nó vặn vẹo thân thể ngã quỵ xuống, lại đi qua cho ngã xuống đất cương thi hòa thượng mấy cái xẻng, làm nó đầu và thân thể tách rời.

Vương Dương nhìn hòa thượng nằm trên mặt đất, mặc áo vàng khoác màu đỏ áo cà sa, trên mặt mơ hồ còn sót chút da, cằm có thật dài râu, thoạt nhìn giống như chủ trì. Cậu cảm thán.

“Tôi nói, khi còn sống ông nhiều năm ăn chay, tốt xấu nên nhẫn nhịn. Tại sao còn có mãnh liệt tham dục ăn thịt như vậy? Chắc là ông sẽ cảm ơn tôi đã cho ông sớm lên trời?” Vương Dương nhấc chân đá cái đầu, vui vẻ lầm bầm.

“Nói gì đó?” Đột nhiên Tiếu Dịch đứng sau lưng cậu, hé miệng dùng mát lạnh trầm thấp thanh âm hỏi.

“A? Đâu nói cái gì. Ông giải quyết xong cương thi rồi?” Cậu thấy Tiếu Dịch còn rảnh rỗi đáp lời với mình, chắc là cương thi trong này đã sắp giải quyết hết.

Cậu ngẩng đầu nhìn chung quanh, quả nhiên, có thể đứng cũng chỉ có ba người bọn họ, cùng với ngồi dưới đất Viên Tư Điềm.

Viên Tư Điềm thấy Tiếu Dịch đã đem những cương thi hòa thượng đáng sợ xử lý, trên mặt thẹn thùng xấu hổ muốn đứng dậy, biểu đạt cảm tạ. Nhưng bởi vì ngồi trên đất lâu quá chân đã tê rần, khi đứng dậy chân không nhấc lên, kéo theo tấm vải trải bàn màu vàng. Theo miếng vải di chuyển, có cái gì đó rớt xuống trước mặt họ.

Đợi thấy rõ ràng thứ rớt trước mặt mình là cái gì, Viên Tư Điềm theo bản năng há mồm muốn hét, Kiều Phi Vũ đã sớm một bước che miệng cô. Gã sẽ không để cô phát ra tiếng kêu biếng nhọn làm mọi người viêm màng tai.

Trên đất đồ vật, chính là nguyên bản được thờ cúng di thể kim thân cao tăng. Di thể bởi vì là ngồi thiền, chỉ có chút da bọc xương, bị đánh ngã trên đất không duy trì tư thế yên tĩnh an tường, tứ chi vặn vẹo vào nhau thành tư thế nhân loại không thể làm được. Đầu nhỏ bị đụng phải, màu vàng đầu há cái miệng tối đen, bộ dáng quỷ dị mà đáng sợ.

“Ngươi đẹp, đây thật sự là xác chết, tuyệt đối chết từ đời nào. Cô không cần sợ hãi, nó sẽ không khả năng từ bánh chưng sống lại. Cô vững tâm đi, đừng kêu nữa. Cô có biết chúng tôi một đường đánh cương thi mệt cỡ nào không….” Nếu chờ cô gọi thêm vài cái nữa, ai chịu thấu? Vương Dương vừa mới ăn xong đồ, nãy giờ vận động đã tiêu hóa sạch, bực mình loại vận động tiêu hao nhiều thể lực này.

Không để mọi người thở được bao lâu, lúc nãy đánh cương thi đỏ thẫm cửa gỗ khép hờ một nửa, nay bỗng nhiêu kêu két két mở ra. Khiến mọi người thần kinh căng thẳng.

Cửa gỗ còn tiếp tục phát ra tiếng đẩy làm lòng người sợ.

“Không thể nào? Còn nữa?”

Mấy cương thi có còn làm cho người ta sống không trời? Vương Dương lên tinh thần, bẻ cổ, nắm chặt trong tay cây xẻng, toàn thân cảnh giác nhìn chằm chằm cửa gỗ mở ra…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.