Trong lúc Vương Dương hôn mê cũng không thể mơ một giấc mộng đẹp. Không biết có phải tại mấy ngày nay, cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim kinh dị luôn có trước mặt mình, rốt cuộc khiến cậu mơ ác mộng. Trong mộng một mảnh tối đen, đen đặc, cho dù vươn tay cũng không thấy năm ngón.
Xung quanh không thấy cái gì, tựa như trên thế giới này chỉ tồn tại một mình cậu. Cậu ở trong bóng đêm la lớn tiếng, nhưng không có hồi âm, tựa như cô đơn một mình, bị nhốt tại đây.
Trong mộng, Vương Dương cực độ khủng hoảng, dường như nhớ lại những ngày trong cô nhi viện. Cậu luôn nhìn thấy đám nhóc nghe lời, ngoan ngoãn được những người từ thiện bảo lãnh. Chỉ có một mình cậu đứng sau hàng rào màu đen trong cô nhi viện, nhìn ngoài cửa trẻ con cùng cha mẹ mới ngồi trên xe hơi càng lúc càng xa.
Cái loại cảm giác cô độc bị bỏ lại này, Vương Dương đã nhiều năm rồi không nhớ tới. Lúc này đây trong bóng đêm vắng lặng, cậu vô cùng khát vọng có cái gì đó có thể cho mình đi ra ngoài, rời khỏi nơi chán ghét này.
Ngay lúc cậu bị vây trong mộng ma, đột nhiên cảm giác quanh thân màu đen bắt đầu dao động. Cảm giác ấm áp thoải mái truyền đến cậu, bốn phía hắc ám có ánh sáng chiếu tiến vào, đánh vỡ thế giới tĩnh mịch. Ánh sáng vàng kia chói mắt tựa như ánh mặt trời, cứu rỗi trong bóng đêm tìm không thấy phương hướng Vương Dương.
Vương Dương vui sướng hướng tới màu vàng ánh sáng, vẫn chạy vẫn chạy, đến khi ánh sáng bao bọc thân thể, tựa như thế giới lạnh lẽo hắc ám trở về thế giới bình thường.
“Vương Dương…?” Tiếng nói lạnh lùng bên tai khẽ gọi, là quen thuộc như vậy, làm cho Vương Dương mi mắt còn khép, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, hưng phấn mở mắt.
Vừa thoát ly cảnh mộng, thuận lợi tỉnh lại làm cho tâm tình cậu sung sướng.
“Tôi còn chưa chết, ông không cần bức thiết kêu gọi như vậy chứ?”
Tiếu Dịch ôm Vương Dương, người lúc nãy đột nhiên toát mồ hôi lạnh giống như gặp ác mộng, cho đến khi cậu dần dần bình ổn lại. Tiếu Dịch cúi đầu, sát bên tai gọi tên cậu, thấy cậu chậm rãi mở mắt, cười tỉnh lại, dường như không có gì không khỏe. Cậu giống như mọi khi, lưu manh cười, khuôn mặt điển trai lộ vẻ sáng sủa, làn da ngăm càng làm hàm răng trắng thêm chói mắt.
Vương Dương vừa mở mắt ra, đập vào mắt là con ngươi màu vàng của Tiếu Dịch. Cậu hơi sửng sốt, nhớ lại khi nằm mơ đã được ánh sáng vàng dẫn đường, cậu mới có thể nhanh chóng rời khỏi ác mộng. Không nghĩ đến khi mình mở mắt ra, đã thấy đôi mắt Tiếu Dịch như thế này. Vương Dương ngơ ngác nhìn chằm chằm mắt Tiếu Dịch, không nói một lời.
Tiếu Dịch thấy Vương Dương nhìn mình đến ngây người, cúi đầu hỏi.
“Làm sao vậy?”
“Mắt của ông…”
“A, mắt hả? Khi cảm xúc kích động thì sẽ hiện ra, khoảng hơn một ngày mới hoàn toàn biến mất.” Nghĩ tới Vương Dương giật mình hình dạng của mình giống quái vật, không thể chịu đựng dáng vẻ hiện giờ của mình, Tiếu Dịch thản nhiên hồi đáp.
“A! Không, không phải, tôi không nói mắt của ông không tốt.” Sợ Tiếu Dịch cho rằng cậu ghét bộ dáng biến dị của hắn, Vương Dương vội vàng giải thích, từ trong ngực Tiếu Dịch vùng vẫy ngồi dậy.
“Ưm…mắt của ông, kỳ thật xinh đẹp lắm.” Vương Dương giật sợi tóc quăn còn ẩm ướt, không biết mình đang nói cái gì, chỉ là muốn nói ra, nói cho Tiếu Dịch cảm giác cậu đối với hắn, không nghĩ hắn hiểu lầm cậu sợ hắn.
Bởi vì, mặc kệ Tiếu Dịch là thứ gì, biến thành hình dáng gì, trong lòng Vương Dương thì hắn đều giống như trước đây, sẽ không vì bất cứ cái gì mà thay đổi.
Hơn nữa nói thật, cậu cảm thấy màu mắt hiện giờ của Tiếu Dịch rất đẹp. Tròng đen ánh lên màu vàng ngọc, giống như màu của mặt trời, giống hệt màu sắc trong mơ, cho người ta mang đến cảm giác ấm áp bình thản.
Còn có màu tím hòa với màu vàng hiện ra nhan sắc vô cùng xinh đẹp yêu dị. Nhưng Vương Dương không biết nên hình dung thế nào, không biết nói làm sao biểu đạt ý của mình. Cậu chỉ có thể cố sức vận chuyển đầu óc nửa ngày, mới nói ra cái nhìn của mình.
“Cái kia, màu sắc tựa như thái dương, rất đẹp. Ưm…tôi, rất thích.” Vò đầu, Vương Dương rốt cuộc nghẹn ra một câu như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác và cái nhìn của riêng Vương Dương. Cậu căn bản không biết, những người khác khi đối diện ánh mắt Tiếu Dịch, chỉ cảm thấy làm trong lòng run sợ, đâu có rảnh cảm nhận được ý nghĩa màu sắc đó.
Không nghe thấy Tiếu Dịch làm ra phản ứng gì, Vương Dương vùi đầu vò rối tóc nghi hoặc ngẩng đầu lên. Chắc hắn sẽ không vì được cậu khen xinh đẹp mà nổi giận chứ?
Chữ xinh đẹp thường để hình dung phái nữ, nhưng mà Vương Dương thật tình cảm thấy mắt Tiếu Dịch rất đẹp, rồi lại tìm không ra từ ngữ khác. Cậu bất an liếc Tiếu Dịch, sau đó hoàn toàn ngây ngốc.
Quen Tiếu Dịch lâu như vậy, đến tận bây giờ cậu chưa thấy Tiếu Dịch cười thật sự. Tuy nguyên nhân lớn nhất là vì mặt lạnh, biểu tình không phong phú. Nếu cười, thì là cong lên khóe môi cười nhạo, cười lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, cười khinh thường, vân vân và vân vân. Tất cả chỉ dừng ở mặt ngoài, không phải phát ra chân thành từ nội tâm.
Vương Dương không cho rằng, loại cười trào phúng này là nụ cười chân chính. Mà hiện tại, lần đầu tiên cậu thấy Tiếu Dịch cười thật tình.
Đôi mắt bởi vì cười mà híp lại, ánh sáng màu vàng chớp động càng thêm lóa mắt. Môi mỏng cong lên, không giống người thường khoa trương nhe răng ra, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ý cười. Bởi vì khóe miệng độ cong và trong mắt lập lòe ánh sáng dịu dàng, làm Vương Dương sợ đến nói không nên lời.
Cậu thừa nhận, Tiếu Dịch mà cười thật thì lực sát thương khá lớn. Nguyên bản hắn ít cười thì đã phát ra nội tiết tố, khiến không ít cô gái sóng sau dồn lên sóng trước theo đuổi, ví dụ như Viên Tư Điềm. Mà hiện tại Tiếu Dịch dịu dàng cười, hòa tan đường nét cứng rắn, trên mặt mang theo ôn hòa đường cong. Nếu đừng chú ý hoa văn vảy đen trên mặt hắn, thì khuôn mặt điển trai ấm áp kia tuyệt đối phóng điện chết một đám.
Vương Dương hiện tại vô cùng may mắn Tiếu Dịch là mặt lạnh. Nếu hắn suốt ngày đều cười giống như vậy, biểu tình giống hệt hiện giờ, chẳng phải toàn bộ nữ sinh trong trường bọn họ đã bị hắn bắt cóc rồi?
Tiếu Dịch ánh mắt ôn nhu đến hòa tan băng, tựa như nhớ lại cái gì, nhấc tay vuốt ve mặt Vương Dương, nhẹ giọng nói.
“Trước kia Vương Dương cũng nói giống như vậy…”
“A?” Phải không? Trước kia cậu có gặp qua bộ dáng biến dị của hắn ư? Vương Dương nghi hoặc phải chăng mình đãng trí rồi?
Vương Dương nhăn nhăn nhó nhó, qua loa cởi áo, tâm tình vẫn chưa bình tĩnh nói với Tiếu Dịch.
“Lại cười một cái đi ~ nói thật chứ ông cười bộ dáng không tệ nha ~”
Không nói Tiếu Dịch là nam tính, hắn trắng trẻo cao gầy, ngũ quan anh tuấn lập thể lại lộ ra lạnh băng, mặt cứng như khúc gỗ, chỉ khi nào cười rộ lên sẽ biến nhu hòa, giống như trong sách hay miêu tả về hoàng tử. Tiếu Dịch cười có loại mị hoặc nói không nên lời, gãi ngứa lòng Vương Dương. Vương Dương thuộc loại thị giác cảm quan động vật, cho nên còn muốn nhìn Tiếu Dịch vẻ mặt dịu dàng.
Nhưng Tiếu Dịch đã khôi phục mặt lạnh, hoàn toàn không thèm để ý Vương Dương, chỉ đổ thuốc sát trùng lên băng gạc, trực tếp đặt ở sau lưng chỗ Vương Dương bị cắn.
“Á —” Bởi vì nước thuốc đột nhiên đắp vào vết thương, Vương Dương cơ lưng nháy mắt cứng còng, cảm giác kịch liệt bùng nổ trên miệng vết thương. Cậu chỉ có thể hít sâu một hơi, từ từ lấy lại bình tĩnh. Dần dần đối với đau đớn chết lặng, Vương Dương kiên quyết ngoái đầu nói với Tiếu Dịch ở sau lưng chuyên tâm xử lý vết thương.
“Ai! Ông cười một cái thôi ~~~” Nói xong, Vương Dương đột nhiên nổi lên trò đùa, kiêu ngạo đùa giỡn Tiếu Dịch sau khi biến dị khiến người ngoài không dám nhìn thẳng.
Vương Dương đối với Tiếu Dịch mắt vàng, có sắc bén màu tím móng tay tùy thời khả năng xé rách thân thể mình, cả người còn có hoa văn như hình xăm, vô lại giỡn nói.
“Cười một cái coi ~~~ người đẹp ~ cười một cái cho đại gia ta xem xem ~~ ha ha ~~”
Vương Dương đang cười đến vui vẻ, chỉ thấy Tiếu Dịch mặt dần âm trầm, buông trong tay thuốc sát trùng. Tiếu Dịch tiện tay nhặt lên bình nước ai đó đã uống hết quăng ở dưới ghế, một bàn tay cầm bình nước đưa đến trước mặt Vương Dương, bóp cái bình. Cái bình trong tay hắn bị bóp biến hình thành khối cầu sắt, sao đó dưới đôi tay hắn xoa bóp, thành bột phấn rơi lả tả trước mắt Vương Dương.
Vương Dương nuốt ngụm nước miếng, như là hiểu được Tiếu Dịch không kiên nhẫn. Dường như sau khi biến dị, Tiếu Dịch càng dễ xúc động phập phồng a….
Cậu sợ hắn kiềm chế không được bị lời cậu chọc giận, sẽ đem cậu bóp nát như cái bình kia. Vương Dương lập tức cười làm lành, khúm núm nói.
“Ha ha, không cười cũng được, đại gia ta cười cho ngươi xem ~~~” Nói xong, Vương Dương liền đối với Tiếu Dịch, lộ ra nụ cười sáng lạn vô cùng để biểu đạt thành ý.
Tiếu Dịch nhìn Vương Dương tinh thần phấn chấn còn có tâm tình đùa giỡn, nâng tay xoa đầu tóc quăn.
Vương Dương cúi đầu chịu đựng chà đạp còn hơn bình thường, chỉ có thể yên lặng nuốt khổ. Ai kêu cậu không có việc gì làm, dám đùa giỡn mặt than Tiếu Dịch? Hiện tại chỉ có thể chịu đựng cái đầu bị xoa lắc trái lắc phải. Cứ để hắn xoa vui vẻ, chỉ cần đừng làm cho mình có kết cuộc giống bình nước kia là được.