Tang Thế Sinh Tồn

Chương 51: Chạy đi





Đoàn người xuyên qua cây cối đi đến lúc hoàng hôn, cuối cùng phát hiện trong rừng có con đường mòn. Cái này ý nghĩa rốt cuộc bọn họ đã quay lại thế giới nhân loại. Mấy người bước chân nhanh hơn theo con đường đi về phía trước. Cả ngày mệt nhọc, cuối cùng thì họ có thể tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi.

Vương Dương một tay cầm thịt rắn nướng chín không biết Tiếu Dịch bắt ở đâu ra, đặt trong miệng gặm cắn. Tuy rằng kích cỡ con rắn này không bằng một phần trăm của con rắn kia. Nhưng thịt rắn sau khi nướng héo rút chiều dài chỉ khoảng hơn một thước, trong đám rắn xem như không nhỏ.

Vì tỏ vẻ mình hào phóng, Vương Dương rất chân thành giơ thịt rắn hỏi mấy người khác có muốn cùng ăn. Nhưng cả đám phẩy tay tỏ vẻ ăn lương khô là tốt rồi.

Trong đầu mọi người vẫn còn ấn tượng đại mãng xà bị một đám sâu ăn hết, làm sao có khẩu vị ăn thịt rắn chứ.

Nếu mọi người tỏ vẻ không cần, Vương Dương nhún vai, một người ăn hết phần lớn thịt rắn. Tiếu Dịch là loại chỉ ăn một miếng nhỏ cũng sống được, cho nên đa số thịt rắn đều chia cho cậu, Vương Dương không chút khách sáo tiếp nhận.

Lại nói tiếp, thịt con rắn này cũng to mọng thật, không giống người ta nói sau khi nướng thì nó cứng ngắc ít thịt. Thịt này ăn vào vừa mềm vừa dai, nhai ngon miệng vô cùng, Vương Dương tỏ vẻ thức ăn hôm nay không tệ ~

Trong khi Vương Dương một tay cầm thịt vừa đi vừa, thì xung quanh bọn họ cây cối cao to tươi tốt cũng dần thưa thớt. Lại vòng qua mấy cây đại thụ quấn đầy dây mây, tầm mắt đoàn người trống trải hẳn lên.

Bọn họ đi tới một chỗ rộng lớn bằng phẳng, cách đó không xa loáng thoáng trông thấy không ít phòng ở xây sát nhau. Bên ngoài còn có cao cao cây trúc chế thành vòng bao quanh thôn nhỏ như tường vây bảo vệ.

“A! Dường như phía trước là thôn nhỏ!” Lâm Kiệt nghĩ rốt cuộc thấy được dấu chân, hưng phấn chỉ hướng đằng trước hô to mọi người.

“Nhưng mà, dường như không có bật đèn…” Kiều Phi Vũ đánh giá thời gian, khoảng chừng năm sáu giờ, sắc trời đã hơi tối. Nhưng xa xa toàn bộ thôn nhỏ đều là một mảnh tối đen. Nếu nói người bên trong đã đi ngủ hết thì có hơi sớm.

“Ôi, chỗ như vậy ông cho rằng nơi này có điện chắc? Tôi phỏng chừng có điện hay không còn là điều kỳ diệu. Nói không chừng người bên này còn xài đèn dầu, ngọn nến.” Cảnh sắc chung quanh đều là nguyên thủy, trên cơ bản không thấy công nghệ cao của đô thị văn minh hiện đại, bên đường đất không có cả một cây cột điện. Vương Dương cảm thấy thôn phía trước, chắc là loại thôn nhỏ không phát đạt, dựa vào săn thú cày cấy mà sống.

“A? Không có điện ư?” Lý Du thói quen đô thị cuộc sống luôn có điện nước, lần đầu tiên biết thôn nhỏ không có điện, hơi không thói quen.

Những ngày bùng nổ cương thi, y luôn lo lắng phập phồng trốn đông chạy tây, rối loạn sinh hoạt bình thường đã làm y không thoải mái. Không ngờ sau khi chạy ra tỉnh B, vẫn không có cơ hội hưởng thụ cuộc sống quen thuộc của người hiện đại.

Phương Chí Hoành đứng bên cạnh thấy xa xa thôn xóm tối thui, tâm tình vô cùng chán nản. Một đường đi tới đều không thấy người, vốn gã còn muốn tìm chỗ nào có xe mang Lý Du rời đi. Nhưng bây giờ đã tới chỗ có người rồi, lại không nghĩ rằng tình hình như vậy, xem ra nơi này chưa chắc có xe để ra ngoài. Gã và Lý Du, chỉ có thể tiếp tục theo đoàn người đi tiếp, chờ có cơ hội khác an toàn rời đi.

“Đúng rồi, Tiếu Dịch, ông nói sở nghiên cứu ở chỗ nào? Chúng ta còn phải đi xa không?” Vẫn mù quáng tìm đường, Vương Dương rất muốn biết thần bí sở nghiên cứu nằm chỗ nào ở N. Vì cái gì có một sở nghiên cứu có thể đem đáng sợ bệnh độc lan truyền khắp tỉnh B. Còn có, thân phận của Tiếu Dịch, đều khiến cậu tò mò nơi đó.

Đến nơi này, Tiếu Dịch đứng chỗ cao bốn phía trống trải, xa xa xem xét. Hắn nâng tay chỉ thẳng phía bên phải một ngọn núi có vẻ rất xa xôi, ngọn núi trung gian hõm vào, cao thấp lồi ra giống như hình hồ lô. Hắn nói.

“Gần ngọn núi đó, sắp tới rồi.”

Mèn ơi, còn phải đi bao xa đây…Vương Dương hếch cằm nhìn sườn núi xa xăm, nói gần vậy chứ cũng phải mất không ít thời gian.

Cái kia…ngọn núi thoạt nhìn đã xa, vậy chẳng phải càng xa hơn sao??? Phỏng chừng dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất một, hai ngày mới mong tới đích.

“Cái kia, tôi muốn hỏi, khu vực N bên này đều hẻo lánh như vậy sao? Đến khi rời khỏi thì chúng ta đi làm sao?” Phương Chí Hoành lo nghĩ, lo lắng chỗ xây sở nghiên cứu dường như cố ý tìm nơi ẩn nấp khó tìm trong N. Xung quanh chắc là không có xe để bọn họ rời đi, trực thăng thì hết dầu, đến khi đó làm sao ra đây?

Sẽ không phải dựa vào hai chân trong rừng rậm nguyên thủy này đi bộ ra ngoài chứ? Cho dù gã có thể chịu được, chỉ sợ thể lực không tốt Lý Du không thể. Hơn nữa không biết cất giấu bao nhiêu hung dữ rắn hoặc kiến cái gì, ở trong đó đi qua đi lại vô cùng nguy hiểm.

“Trong sở nghiên cứu có chuyên dụng phi cơ để nhân viên phòng thí nghiệm xuất hành, chúng ta có thể điều khiển nó ra đi.” Tiếu Dịch nhắc tới phương tiện giao thông trong sở nghiên cứu, thứ duy nhất có thể mang người ra khỏi rừng rậm nguyên thủy này.

“Ha ha, có phi cơ thì tốt rồi, đến lúc đó chúng ta phương tiện rời đi.” Kiều Phi Vũ vốn còn lo lắng làm cách nào thoát khỏi khu rừng này, bây giờ nghe Tiếu Dịch nói vậy cũng yên tâm hơn. Ít nhất, bọn họ có đường lui.

“Ê! Các người đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau đi!” Vương Dương đã đi tuốt đằng trước, vẫy tay hướng phía sau mọi người thúc giục.

Toàn thân cậu dính đầy vết máu, còn đi bộ đường núi một ngày. Nên biết ở trong rừng rậm đi so với con đường bình thường càng khiến người ta mỏi mệt. Hơn nữa chỉ cần cách Tiếu Dịch xa chút, một đám con muỗi đáng ghét lập tức vây quanh cậu, thật sự làm người ta cực kỳ chán ghét.

Đương nhiên, trong đoàn người thì tình huống của cậu tốt lắm rồi. Những người này không phát hiện Tiếu Dịch có công năng đuổi côn trùng nhanh và tiện. Hơn nữa từ khi Tiếu Dịch biến dị, mọi người bản năng cách hắn một đoạn khoảng cách an toàn.

Cho nên bây giờ trên người mỗi người, ít nhiều đều bị con muỗi trong rừng rậm chích nổi cục cục. Hơn nữa trong cỏ cây ẩn giấu con đỉa, bị chúng nó hút không ít máu. Vén lên ống quần, vài con đỉa hút no máu phình thân thể bám trên đùi. Những con đỉa này không thể trực tiếp bắt xuống dưới. Càng là kéo thì nó càng dính chặt, một khi đỉa bị giật ra, cái vòi sẽ kẹt trong miệng vết thương, dễ dàng nhiễm trùng và thối rữa. Bọn họ chỉ có thể nhẹ gõ phần đốt của đỉa để nó buông ra giác hút. Có con ngoan cố không chịu buông, chỉ còn cách dùng lửa thiêu khiến cho nó thả lỏng giác hút tự động bóc ra.

Toàn thân mệt mỏi hôi thối, Vương Dương thầm nghĩ mau chóng chạy vào trong thôn, tìm nước tắm rửa thay quần áo mới, ngon lành ngủ một giấc.

Nghĩ tới mục tiêu, Vương Dương càng nhanh chân hướng về phía trước, sung như lên máu gà. Khiến cho mấy người đi đằng sau mệt mỏi lê lết cả đoạn đường phải trợn to mắt, người này, bùng nổ sức mạnh tiềm ẩn….Có thể còn sức lực như vậy, hưng phấn chạy tới trước?

Thằng nhóc này…

Mấy người đằng sau chỉ còn cách nhanh chân hơn. Bất đắc dĩ thể lực đã cạn kiệt, chỉ có nguyên bản Tiếu Dịch cùng họ đi song song, là có thể dễ dàng đuổi kịp Vương Dương, hai người sóng vai đi tới. Đằng sau bốn người càng thêm bất đắc dĩ thở dài.

Kiều Phi Vũ suy sút than thở, cái kia, hai người đằng trước, các người không phải là người mà…đi nhanh như vậy có giải thưởng sao? Thoải mái vứt bỏ bọn họ sau lưng.

Đều là đàn ông, vì sao thể lực kém nhiều như vậy? Quá đả kích người…

Nhưng nếu không mau chóng đuổi theo, chẳng khác nào chứng minh bọn họ quả thật yếu. Bốn người cho nhau lên tinh thần, cắn răng kéo lê chân nặng nề tiếp tục hướng tới thôn xóm không xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.