Phải rồi, vừa mới cái kia có mắt có tay, là cái gì vậy?” Có sáu tay tám mắt, Vương Dương không biết nên dùng từ gì hình dung sinh vật kia.
“Giống đực Xích Nhãn Hạt Chu.”
“A? Cái kia thân hình giống như đứa nhỏ mà là Xích Nhãn Hạt Chu? Nó không phải nên giống tử trùng bị chúng ta chụp chết sao?”
Vương Dương nghi hoặc, rõ ràng bọn họ nhìn thấy tử trùng, bộ dáng giống y cái tên. Nhưng cái kia hình dáng không khác gì con người, chỉ là tứ chi biến hóa hơi khác người, làm sao lại là Xích Nhãn Hạt Chu?
“Trùng công trưởng thành không có năng lực vồ mồi công kích. Ý nghĩa sinh tồn của chúng nó, là phụ trách cho trùng mẫu sinh sản, nên bộ dáng giống như ông mới thấy, hình người mặt trùng. Nếu là trùng mẫu, thì là tay người thân trùng, so với trùng công lớn hơn vài lần, tính cách hung hãn khó chơi.”
“Mèn ơi, thế chúng nó sức sinh sản lớn như vậy, chẳng phải là sẽ ấp ra rất nhiều trứng sinh vật nguy hiểm giống chúng nó?” Cậu nghĩ tới một đống quái trùng so với mình còn cao to, có mặt người, thế giới này quá nguy hiểm.
“Gien chúng nó có chỗ thiếu hụt, tuy tốc độ sinh sôi nẩy nở mau, ấp ra tử trùng sẽ chỉ duy trì bộ dáng giống chúng ta vừa thấy.Chukỳ sinh mệnh cũng rất ngắn, sẽ không giống cha mẹ nó. Dù sao Xích Nhãn Hạt Chu là sở nghiên cứu tạo ra giống mới, không có khả năng lại sinh sôi ra thứ cùng chúng giống nhau.”
“Thế thì tốt. Nhưng mà, ông có nhớ rõ trước kia sở nghiên cứu có mấy con Xích Nhãn Hạt Chu giống vậy sao?” Nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của cả bọn, khả năng tùy thời bị chúng quan sát và săn mồi, Vương Dương nghĩ hỏi thăm cụ thể số lượng địch nhân.
“Lúc trước chỉ có một đôi, hiện tại thì tôi không rõ.” Tiếu Dịch nhớ lại, đáp.
“Ô, hy vọng sở nghiên cứu kia, sau khi nghiên cứu ra một đôi thì thỏa mãn rồi…” Vương Dương thật tình cầu nguyện Xích Nhãn Hạt Chu sinh vật làm người ta ghê tởm này, chỉ nghiên cứu ra một đôi đã đủ. Sở nghiên cứu đừng ăn no rảnh quá, nghiên cứu ra thêm vài con.
“Nguy rồi! Nguy rồi!” Thanh âm hỗn loạn từ đằng sau thôn xóm truyền tới tai Tiếu Dịch và Vương Dương.
Hai người ngoái đầu thấy Lâm Kiệt từ đường nhỏ chạy tới, nghiêng ngả lảo đảo, vẻ mặt kích động.
“Có chuyện gì?” Vương Dương tiến lên hỏi.
“Khi hai người đuổi theo đứa bé kia, bên ngoài cửa sổ đột nhiên chui vào hai con trùng to vừa giống nhện vừa giống bò cạp! Đầu chúng nó có mặt và tóc dài giống phụ nữ!”
Nhớ tới mặt chúng nó khiến Lâm Kiệt da đầu rét run, đầu người kết hợp thân trùng, thấy thế nào đều đáng sợ. Thở ra một hơi, Lâm Kiệt nói tiếp.
“Sau khi tiến vào, phần đít chúng nó bắt đầu phun tơ, đem đứng gần cửa sổ Kiều Phi Vũ và Phương Chí Hoành cuốn lại, còn ở trên cổ họ tiêm độc từ cái đuôi! Khi đó tôi vội kéo Lý Du trốn sang phòng khác khóa cửa lại, mới không bị chúng nó bắt được.”
“Chó chết! Đây không phải là kế điệu hổ ly sơn ư?” Làm cho Xích Nhãn Hạt Chu trùng công không có lực công kích xuất hiện trước, dụ vài người bọn họ tách ra, lại đi tập kích mấy người còn trong thôn. Thật là quá gian trá!
“Thế Lý Du đâu rồi?” Sao không cùng Lâm Kiệt lại đây?
“Trước tiên để anh ta chặn cửa, còn tôi thì đi ra ngoài tìm các người.” Trơ mắt nhìn Phương Chí Hoành bị đám quái vật dị hình tay người thân trùng bắt đi, Lý Du khóc tê tâm phế liệt thê thảm không đành lòng. Lâm Kiệt phải khuyên giải an ủi một phen, mới mở cửa quan sát tình hình bên ngoài, thấy không có nguy hiểm, liền chạy ra tìm hai người Vương Dương và Tiếu Dịch.
Gã tin tưởng, Vương Dương và Tiếu Dịch, nhất là Tiếu Dịch mà gã sùng bái, tuyệt đối có năng lực đối phó quái trùng dị hình ghê tởm đáng sợ này.
“Vậy cậu biết chúng nó tha hai người kia đi đâu không?” Vương Dương siết chặt thanh đao trong tay, bắt đầu nghĩ kế hoạch cứu người. Hai người bị bắt, hiện tại đi cứu vẫn còn kịp.
“Tôi có lén nhìn, sau khi chúng tiêm độc vào Phương Chí Hoành và Kiều Phi Vũ, hai người họ giống trúng thuốc mê không thể nhúc nhích. Trừ bỏ phần đầu, còn lại đều bị quái trùng phun tơ nhện quấn toàn thân. Quái trùng kéo bọn họ đi cách mặt sau thôn xóm không xa một hang động lớn. Tôi đoán nơi đó có khả năng là cửa vào sào huyệt quái trùng.”
“Tốt, chúng ta trước về lại thôn chuẩn bị, rồi xuất phát đi cứu họ.” Vương Dương lo lắng trong động khẳng định một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì thì khó hành động. Họ phải về trong thôn, lấy vài cây đuốc, không biết thôn có vũ khí không, nếu có thì lấy phát huy tác dụng.
Ba người chạy nhanh về thôn, gõ cánh cửa đóng chặt, hô to với Lý Du bên trong.
“Mở cửa! Là chúng tôi!”
Một lát sau truyền đến tiếng động, cửa mở ra, bên trong khóc đến hai mắt đỏ bừng Lý Du, càng giống một con thỏ trắng ngoan ngoãn đáng yêu. Lý Du đôi mắt tuyệt vọng bi thương, khi nhìn thấy Tiếu Dịch và Vương Dương thì lóe lên tia sáng hy vọng.
*Bùm bùm* Một tiếng, Lý Du quỳ trước mặt Vương Dương và Tiếu Dịch, mắt ướt nước, thanh âm nghẹn ngào.
“Ấy! Ấy! Ấy! Lý Du, anh đừng làm vậy!” Vương Dương vội dìu Lý Du đứng lên, bị người yếu đuối này quỳ lạy, khiến Vương Dương cảm thấy cả người không được tự nhiên và xấu hổ.
“Hu hu hu hu hu…cầu xin các người, các người nhất định phải giúp tôi, cứu Chí Hoành! Tôi không muốn anh ấy chết…Hu hu hu hu….Không, không có anh ấy, tôi….hu hu hu hu…” Càng nhắc Phương Chí Hoành, Lý Du càng kiềm không được nước mắt, giọt lệ lăn dài.
“Ai! Đừng khóc, chúng tôi đâu có nói không đi cứu. Xem hiện tại anh khóc, người không biết còn tưởng anh khóc tang. Chẳng phải còn không xác định Phương Chí Hoành có bị giết bị ăn hay chưa?”
Nghe Vương Dương nói Phương Chí Hoành kết cuộc có thể là bị quái trùng dị hình ăn luôn, Lý Du càng khóc thê lương.
“Á, cái miệng này.” Vỗ chính mình gây vạ miệng, Vương Dương an ủi nói. “Phương Chí Hoành và Kiều Phi Vũ chắc chắn không có chuyện gì. Hiện tại chúng tôi trở về chuẩn bị đuốc chiếu sáng, lập tức đi cứu bọn họ. Anh đừng quá lo lắng, chúng tôi nhất định cứu ra hai người họ, hiểu không?”
“Hu hu hu hu…cảm ơn, cảm ơn. Thật xin lỗi…rõ ràng, rõ ràng cậu bị thương, còn phải…” Nghĩ tới Vương Dương bị cắn còn bị nhiễm bệnh, tình trạng thân thể không ổn định lại phải hỗ trợ cứu người, Lý Du trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy và bất an.
“Không có việc gì, trong lúc nhất thời sẽ không phát tác.” Vương Dương không thể mặt dày nói với đoàn người, hiện tại cậu nhờ vào Tiếu Dịch hôn môi truyền máu, khắc chế bệnh độc, khiến nó không khuếch tán trong cơ thể. Cho nên hiện giờ tình trạng cậu có vẻ ổn định. Loại sự việc đánh quái cứu người này, cậu vẫn năng lực thực hiện.
Mọi người bắt đầu phân công tìm kiếm chung quanh các trang bị. Vương Dương ngồi xổm dưới phòng nhặt từng bó nhánh cây, tính lấy mảnh vải đã thấm dầu quấn lại, làm giản dị cây đuốc.
Mà hiện tại, cậu đang chọn bó củi nào có cây dễ cháy nhất.
Tiếu Dịch đứng phía sau cậu, vô cùng khó hiểu hành vi của Vương Dương. Đi cứu hai người kia sẽ làm mình rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa Vương Dương vừa mới uống máu hắn, lát nữa thân thể sẽ vì máu độc của hắn mà lạnh lẽo, đến lúc đó phát sinh ngoài ý muốn thì nguy rồi.
“Ê? Ông lại cau có cái gì đấy?” Hiện tại ở bên cạnh Tiếu Dịch lâu, cậu có thể từ quanh thân hắn phát ra hơi thở, cùng với tuy rằng mặt lạnh nhưng có nho nhỏ biểu tình, phát giác tâm tình hiện giờ của Tiếu Dịch. Nghĩ đến có thể từ trên mặt lạnh suy đoán ra tâm tình của hắn, Vương Dương đắc ý tự hào tài năng của mình.
“Đi cứu họ, có ích lợi gì?”
“Ha ha, này a…” Vương Dương buông bó củi, vò rối tóc, nghĩ nghĩ, đáp. “Không phải lần trước đã nói rồi sao, bọn họ bị tôi liên lụy mới chạy đến nơi nguy hiểm như thế này. Nói thế nào chúng ta đều không thể thấy chết không cứu. Hơn nữa, chủ yếu là trong chúng ta có Kiều Phi Vũ biết lái phi cơ, đến khi nào chúng ta đi ra, phải dựa vào tài lái của Kiều Phi Vũ. Nói sau, nhà hắn mặt mũi lớn, sau khi rời khỏi đây chúng ta có phương tiện rất nhiều. Cho nên cứu hắn có lợi nhiều. Ha ha ~~ còn Phương Chí Hoành, hắn a….không cứu hắn, chúng ta phải một đường dẫn dắt Lý Du. Anh ta khóc dai như vậy, nếu không cứu người yêu của anh ta, tôi đoán anh ta sẽ khóc đến suy nhược tinh thần mà chết. Nếu đã đi cứu Kiều Phi Vũ, thuận tay cứu người yêu của anh ta, đối với chúng ta không có chỗ xấu. Ha ha, ông nói có đúng không?”
“……”
Mặc kệ là lấy cớ gì, vẫn chứng minh Vương Dương tấm lòng nhiệt huyết chính trực. Tuy Tiếu Dịch cảm thấy đám người vô dụng này mang đến phiền toái, muốn đem họ giết quách cho rồi, như vậy sẽ không kéo cả Vương Dương xuống nước. Nhưng mà, bởi vì Vương Dương tấm lòng tích cực nhiệt tình hướng về phía trước, mới có thể hấp dẫn hắn. Vì Vương Dương có nhắc bọn họ cần lái phi cơ, vậy thì cùng đi vào động đó vậy.
“Không nói lời nào? Vậy coi như ông hiểu rồi ha ~” Gặp Tiếu Dịch tuy không đáp nhưng sắc mặt dịu đi, cậu biết hắn đã nhận lời giải thích. Vương Dương cười cười, thật là người anh em hiểu lòng mình. Cuối cùng mỗi lần đều hiểu ý của cậu, nguyện ý cùng cậu đạt thành mục đích.
Kỳ thật Vương Dương cũng dần phát hiện, chỉ cần có Tiếu Dịch ở cạnh, đối mặt nguy cơ hoặc sinh vật dị hình, trong lòng ấm áp mà không phải sợ hãi. Có lẽ, bởi vì Tiếu Dịch vẫn luôn đứng bên cậu.
Không tưởng được, Vương Dương phát giác mình bắt đầu sến súa, co giật khóe miệng, lấy ra đầu gỗ đã chọn tốt buộc lại, ôm vào ngực, đứng lên cười với Tiếu Dịch, nói.
“Kỳ thật, đi cứu bọn họ còn có một nguyên nhân là, tôi rất ngạc nhiên giống cái Xích Nhãn Hạt Chu có bộ dạng gì, không biết có phải là đầu người đẹp, ha ha ~~”
Đầu người đẹp ư? Đối với Vương Dương vẻ mặt hứng thú kỳ thật chỉ là tò mò, Tiếu Dịch đứng trong phòng góc âm u, một nửa mặt được ánh lửa chiếu sáng, một nửa bởi vì trong hắc ám mà có bóng ma. Mặt trái chìm trong bóng tối, cúi đầu lộ ra nụ cười lạnh tàn khốc, mãnh liệt độc chiếm. Cái đầu đó, nên đi chết đi.