Tang Thế Sinh Tồn

Chương 58: Ấp trứng





“Ui chà, ông nói xem những người bên trong kiển, còn sống hay đã chết?” Vương Dương nhích lại gần Tiếu Dịch, đụng đụng vai hắn chỉ hướng đằng trước, một người đàn ông trung niên bị tơ nhện quấn quanh chỉ lộ ra cái đầu, treo trên không trung.

Người đàn ông trung niên má hóp, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi khô nứt, sắc mặt tím ngắt. Da mặt tựa như bị rút khô, hơi khác với mấy người bên cạnh chỉ như đang nhắm mắt ngủ, mới khiến Vương Dương chú ý.

Gần người đàn ông trung niên, những người lộ ra cái đầu đều là má hõm làn da như bị hút hết hơi nước, khô nứt co rút lại.

Tiếu Dịch cẩn thận quan sát khuôn mặt người đàn ông trung niên, đáp.

“Trong cơ thể của họ có trùng trứng của Xích Nhãn Hạt Chu, bị bắt là để cung cấp dinh dưỡng cho ấu trùng. Làn da khô nứt chứng tỏ trong cơ thể ấu trùng đã hấp thu gần hết chất dinh dưỡng.”

“A…ý là người này đã chết rồi? Vậy những người làn da không khô héo, trong cơ thể cũng có trùng trứng sao?” Vương Dương nhìn trong động có nhiều nhân kiển, chỉ để cung cấp dinh dưỡng cho ấu trùng, nghĩ mà khiến người kinh sợ.

Xem tình huống, phải nói toàn bộ động này là Xích Nhãn Hạt Chu chuẩn bị phòng sơ sinh cho tử trùng của chúng.

“Đúng vậy, một khi cơ thể họ bị trùng mẫu đưa trứng vào, chất lỏng bao vây trùng trứng sẽ xâm nhập thân thể họ, phóng xuất độc tố đặc biệt khiến họ không tỉnh lại, tựa như ngủ đông. Như vậy mới cam đoan những người này sẽ không vì đã chết mà hư thối thịt, khiến ấu trùng không có chất dinh dưỡng tốt.” Tiếu Dịch giải thích cho Vương Dương.

“Những người bị bắt thật tội nghiệp, đang ngủ bất giác đã bị ăn chỉ còn lại thể xác…” Tưởng tượng trong thân thể họ bò đầy ấu trùng ghê tởm vừa giống nhện vừa giống bò cạp, khiến Vương Dương toàn thân nổi da gà.

“Thế, thế Chí Hoành cũng sẽ bị như vậy?” Lý Du ở bên cạnh nghe Tiếu Dịch nói, vội vàng hỏi. Nếu trong cơ thể Chí Hoành bị đưa vào trùng trứng thì chỉ có con đường chết.

“Cái này, còn chưa rõ ràng mà. Bằng không, chúng ta lần nữa cẩn thận tìm?” Đối với hai tên bất hạnh bị bắt Kiều Phi Vũ và Phương Chí Hoành, Vương Dương hiện tại vô cùng đồng tình. Cầu nguyện cho họ sẽ không khốn khổ đến mức trong thân thể có trùng trứng, trở thành chất dinh dưỡng cho ấu trùng, chết kiểu này quá thê thảm.

Ngay lúc mấy người nhỏ giọng nói chuyện, Lâm Kiệt đột nhiên run run chen vào nói.

“Khoan đã, vừa nãy tôi thấy mi mắt người kia giật giật.”

“X! Đừng có nói lời dọa người trong chỗ đáng sợ này. Những người này, Tiếu Dịch cũng đã nói rồi hầu như là người thực vật, làm sao mi mắt giật giật được?”

Đêm hôm khuya khoắc, đứng ở trong động tối đen tràn đầy nhân kiển nói lời như vậy, chẳng phải là từ phim khoa học viễn tưởng biến thành phim kinh dị?

“Thật! Thật đó! Tôi không nhìn lầm, là người đàn ông trung niên này, mi mắt mới giật nhẹ đó!”

Lâm Kiệt sợ tới mức tay run run chỉ hướng người đàn ông trung niên lúc nãy Vương Dương quan sát, trong giọng nói lộ ra sợ hãi. Ngay lúc nãy, khi ánh lửa xẹt qua, người đàn ông trung niên làn da khô gần như sắp rách này, mi mắt hí một chút rồi rất nhanh khép lại. Gã nghĩ chính mình nhìn lầm hay là cây đuốc tạo ảo giác. Không nghĩ tới khi gã lần nữa cẩn thận quan sát, đột nhiên thấy người đàn ông hí mắt.

Đây…tuyệt đối không phải ảo giác….

Thấy Lâm Kiệt thề thốt, đám Vương Dương nghi ngờ đem tầm mắt tụ tập đến trên mặt người đàn ông trung niên.

Chằm chằm nhìn một lát sau, người đàn ông trung niên bị tơ nhện quấn thành kiển, đôi mắt vẫn nhắm bỗng trợn to.

Một con chân trắng thò ra khỏi mắt ông ta, mi mắt lật ra, lại có càng nhiều cái chân vươn ra ngoài hốc mắt, cố sức bò ra. Hốc mắt người đàn ông bị mở to hết cỡ, làn da khô nứt không hơi nước khẽ *soẹt–* một tiếng, biểu bì mắt bị xé rách.

Sâu trong hốc mắt, rốt cuộc có thể chui ra từ hốc mắt bị xé rách, là con quái vật hình dạng vô cùng quen mắt. Đây không phải là Xích Nhãn Hạt Chu tử trùng bị chụp chết trong phòng sao?!

Không để mọi người phản ứng kịp, rất nhanh, miệng người đàn ông trung niên cũng mở lớn. Người đàn ông vô lực ngửa về phía sau, miệng há to, lại một con Xích Nhãn Hạt Chu tử trùng từ yết hầu bò ra. Toàn thân trắng bóc, tám con mắt đỏ ngầu hai hàng song song đặt ở đỉnh đầu.

Một con đã đi ra, các tử trùng khác tựa như thủy triều chen chúc chui ra. Mấy chục tử trùng cuồn cuộn không ngừng từ miệng, mũi, mắt héo rút của người đàn ông trung niên, kéo lấy thân thể còn ẩm ướt bò lên sợi tơ giăng trên đỉnh, tản ra bốn phía.

“Tới thật đúng dịp, ngay lúc chúng nó ấp trứng…” Không nghĩ đến vận xui của mấy người, không có kém nhất, chỉ có càng xui….Lập tức toát ra nhiều tử trùng như vậy, không biết lát nữa làm sao đối phó đây.

“A! Bên kia cũng có!” Lý Du vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lui ra phía sau, chỉ phía bên trái vài cái nhân kiển làn da đã héo rút. Đầu những người đó đều gục xuống góc độ khác nhau, miệng bị banh rộng, đám Xích Nhãn Hạt Chu tử trùng từ bên trong bò ra, một mảnh trắng bóng. Chúng nó bò ở trên đầu người chết nối với sợi tơ treo trên đỉnh.

“Không chỉ bên kia, một đám nhân kiển đều đã ấp trứng xong.” Vương Dương giơ cao cây đuốc, nhìn khu nhân kiển bọn họ đứng đều có trùng từ bên trong bò ra xếp thành hàng, bò lên sợi tơ treo trên đỉnh rung rinh, trường hợp đồ sộ.

“Những tử trùng vừa mới ra trứng, phải xử lý xong chất nhầy trên thân thể mới hành động được.” Tiếu Dịch đột nhiên giải thích, nói những tử trùng tuy rằng đại quy mô, nhưng tạm thời không nguy hiểm.

*Phụt–*

Một chân đạp trúng Xích Nhãn Hạt Chu tử trùng không cẩn thận té trên đất, máu màu xanh phun tung tóe bên chân, Vương Dương ghê tởm chà giày trên mặt đất, ngẩng đầu nghe Tiếu Dịch nói tiếp.

“Nhưng mà tử trùng đại quy mô ra trứng, Xích Nhãn Hạt Chu công trùng mẫu trùng chắc sắp lại đây.”

“A? Con lớn sắp tới? Người còn chưa tìm được, thật xui quá!” Còn chưa tìm được người đã toát ra một đám sâu. Đường cứu người thật đúng là không dễ dàng.

Vương Dương giơ đuốc nhìn trên đỉnh động rậm rạp tràn đầy Xích Nhãn Hạt Chu, làm người nhìn da đầu mát lạnh. Cậu bi ai cảm thán.

“Đến đây…” Lẳng lặng nghiêng tai nghe bốn phía tiếng vang, Tiếu Dịch bỗng mở miệng. Hắn kéo tay Vương Dương chui vào trong đống nhân kiển.

“A? Làm sao vậy?” Không ngừng đẩy ra nhân kiển, mơ hồ bị kéo chạy hướng phía trước Vương Dương không rõ Tiếu Dịch định làm gì.

“Đằng trước có cái động, đi tới đó thử xem.”

Tránh né Xích Nhãn Hạt Chu sắp xuất hiện, Tiếu Dịch muốn đi xem cái động nhỏ xíu đối diện lúc đầu bị nhân kiển ngăn trở tầm mắt, không phát hiện.

Bởi vì hai mắt hắn so với người thường càng mau quen bóng tối, có thể rõ ràng nhìn cảnh tượng bốn phía trong động, cho dù là chỗ cây đuốc không chiếu sáng tới. Bởi vậy hắn mới phát hiện cái động nhỏ đối diện.

Trong đám kiển này không phát hiện hai người kia, dựa theo tập tính đặc biệt của Xích Nhãn Hạt Chu, có khả năng đem bọn họ làm thực vật dự trữ.

Động đối diện có khả năng là nơi Xích Nhãn Hạt Chu thả thực vật dự trữ, tới đó, có lẽ sẽ tìm được hai người bị bắt. Trước mắt phải tránh không đối đầu trực diện Xích Nhãn Hạt Chu, ưu tiên cứu người.

“Ủa? Bên kia có cái động?” Nheo mắt cẩn thận nhìn phía trước, Vương Dương không chú ý tay bị Tiếu Dịch nắm lấy, theo sát bên hắn chạy tới trước. Không ngờ trong động tối như vậy, Tiếu Dịch cũng có thể phát hiện cái động khác. Không tồi, đỡ cho bọn họ mất thời gian và phiền phức.

“Chúng ta đi đâu vậy? Chí Hoành và Kiều Phi Vũ làm sao bây giờ?” Lý Du và Lâm Kiệt chạy theo sau Vương Dương, Tiếu Dịch. Lý Du vừa chạy vừa lo lắng hỏi.

“Chỗ này không có, đi cái động đó nhìn thử.” Tiếu Dịch ngắn gọn đáp lời Lý Du. Lúc nãy hắn đã nhìn qua một lần, trong nhiều nhân kiển không có hai người kia.

“Thật, thật không?” Không nghĩ đến Chí Hoành không ở chỗ này, không bị Xích Nhãn Hạt Chu biến thành thứ cho tử trùng ấp trứng, Lý Du trong lòng lập tức nhẹ nhõm.

“Như vậy bọn họ sẽ ở trong cái động đằng trước ư?”

“Không biết.” Tiếu Dịch lạnh lùng đáp, tiếp tục tăng tốc chạy.

“Mau lên, trưởng thành trùng sắp tới.”

“A! Biết rồi.” Đáp lại đằng trước thúc giục, Lâm Kiệt quay đầu an ủi Lý Du. “Anh đừng lo, chúng ta nhất định sẽ tìm được họ, mau chạy nhanh.”

Lâm Kiệt giúp Lý Du cầm bớt cây đuốc, giảm phụ trọng trên người Lý Du để y có thể chạy trốn nhanh hơn.

“Ừ…được.” Không nghĩ bởi vì chính mình vô dụng mà liên lụy mọi người, thêm phiền phức, Lý Du cắn chặt răng dùng hết sức đuổi theo mấy người đằng trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.