Nghĩ sao đều thấy Tiếu Dịch không giống loại thích đàn ông, đương nhiên, hắn dường như cũng không hứng thú với đàn bà.
Cậu thật sự suy đoán Tiếu Dịch sẽ thích loại người gì. Trừ bỏ lần trước Tiếu Dịch tiết lộ không thích người yếu đuối, không có nghe nói hắn đặc biệt thích dạng gì, hoặc là nói mơ ước loại người như thế nào. Vương Dương thật nghi ngờ Tiếu Dịch là vô tính luyến, không thích nam cũng chẳng mê nữ.
Hiện tại Kiều Phi Vũ lại nói Tiếu Dịch thích cậu, so với cách nói Tiếu Dịch thích mình, Vương Dương càng hoài nghi có phải Kiều Phi Vũ trúng độc óc hư rồi, mới nghĩ vớ vẩn.
“Trời ạ, thích đàn ông thì nhất định phải là loại hình dáng giống con gái sao?” Kiều Phi Vũ không biết đầu óc Vương Dương bị nữ sinh cùng lớp đầu độc tiểu thuyết đam mỹ, vẫn ảo giác cho rằng nam nam thích nhau, thì chỉ thích loại nam mềm mại đẹp hơn cả nữ.
“Tôi không nói nhiều, bình thường cậu hãy để ý một chút, sẽ phát hiện Tiếu Dịch đối với cậu thái độ thế nào. Còn có, tôi phải sửa sai cậu điều này. Đàn ông thích đàn ông, không nhất định phải là xinh đẹp đáng yêu, tính cách hấp dẫn mới là trọng yếu. Cậu đừng nghĩ chỉ cần thẳng thì vĩnh viễn sẽ không cong. Phải nhớ kỹ, trong lòng mỗi người, đều có Brokeback Mountain…”
Kiều Phi Vũ nói ra một câu tràn ngập cảm tính lại làm cho người rùng rợn, Vương Dương trong đầu hỗn loạn. Tiếu Dịch thích cậu? Làm sao có thể? Là vì cái gì chứ? Suy nghĩ rắc rối phức tạp, không thích hợp đầu óc Vương Dương bình thường thẳng tắp một đường. Cậu thử giật giật cánh tay cứng ngắc, hiện tại nó hơi khôi phục tri giác, có thể chậm chạp nhúc nhích. Cậu nhấc tay sờ đầu tóc quăn, quyết định mấy chuyện rắc rối này vẫn nên chờ tới chỗ an toàn rồi tính tiếp.
Dù sao, hiện tại bọn họ đang ở tình trạng không rảnh rỗi suy nghĩ lung tung. Cậu ngẩng đầu, bản năng nhìn Tiếu Dịch còn đang bị quái trùng vây quanh. Nhếch khóe môi, đối với Tiếu Dịch, Vương Dương trăm phần trăm tin tưởng. Tin tưởng thực lực của hắn sẽ không bị mấy con quái trùng dễ dàng tiêu diệt.
Không thể chỉ đứng trong góc bị động, Vương Dương rũ xuống mi mắt, cố gắng tập trung tinh thần khống chế tứ chi bắt đầu khôi phục tri giác.
Ở bên kia, Tiếu Dịch bị tơ nhện quấn chặt nhiều lần giãy dụa, nhưng hiện tại sức lực không thể tránh thoát nó.
Một lần nữa nhắm mắt không hề cử động, chậm rãi, trên mặt Tiếu Dịch xuất hiện hoa văn vảy màu đen xuất hiện trên da càng nổi bật. Răng nanh sắc nhọn lộ ra từ khóe môi. Hai mắt mở ra, con ngươi yêu dị màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm tơ nhện bao bọc cả người mình.
Trong kiển tơ phát ra cảm giác uy hiếp khác thường, khiến mấy giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bất an lùi về sau. Chúng chần chờ và sợ hãi, nhưng cảm giác nguy hiểm xuất phát từ người Tiếu Dịch, càng kích thích chúng nó muốn diệt trừ hắn.
Vì thế, bốn con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu lại chậm rãi hướng tới cái kiển to lớn nhốt Tiếu Dịch. Chúng cong cái đuôi móc câu, muốn đâm vào phần mỏng nhất của kiển tơ, tiêm độc vào Tiếu Dịch.
“Cẩn thận!”
Cho dù bình thường có bội phục dị năng của Tiếu Dịch cỡ nào, nhìn đến tình cảnh nguy hiểm như vậy, Lâm Kiệt nhịn không được hướng Tiếu Dịch hét lớn.
*Roạt!*
Tơ nhện vây quanh Tiếu Dịch bỗng đứt thành từng khúc. Mấy con quái trùng sợ tới mức vội lui về sau. Chỉ thấy Tiếu Dịch từ kiển tơ hướng ra phía ngoài, tay xé nát kiển dày cộm. Phủi mảnh vụn tơ dính trên vai, Tiếu Dịch hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm quái trùng.
Nhanh chóng nhảy lên, Tiếu Dịch vươn hai bàn tay có móng sắc bén, trực tiếp hướng tới giống cái Xích Nhãn Hạt Chu gần nhất.
*Đinh!*
*Két—*
Sắc bén móng tay và cái vỏ dày của giống cái Xích Nhãn Hạt Chu chạm nhau, trên lớp vỏ để lại vài dấu móng tay. Đáng tiếc không thể trực tiếp cào rách nó. Giống cái Xích Nhãn Hạt Chu thừa dịp Tiếu Dịch tới gần nó, hạ xuống chân trước kẹp lấy thân thể Tiếu Dịch. Muốn giữ chặt hắn sau đó dùng cái đuôi rót độc vào cơ thể Tiếu Dịch.
Tiếu Dịch nghiêng đầu nhanh nhẹn né tránh cái đuôi của giống cái Xích Nhãn Hạt Chu. Tay hắn lật ngược bắt được phần đuôi, đảo ngược lại đâm vào hốc mắt giống cái Xích Nhãn Hạt Chu.
Khuôn mặt xinh đẹp nữ tính, một con mắt bị cái đuôi móc câu cắm vào trong, con ngươi bắn chất lỏng hỗn hợp máu xanh và màu trắng dịch não, phun tung tóe ra ngoài.
Giống cái Xích Nhãn Hạt Chu kẹp lấy Tiếu Dịch này bị đau kêu rên một tiếng, chân trước buông lỏng Tiếu Dịch, thụt lùi đụng lung tung vách động, chịu không nổi con mắt đau đớn. Không để nó giãy dụa lâu hơn, bởi vì nọc độc của mình mà tê liệt, trầm trọng ngã xuống cửa động, tám cái chân còn đang run rẩy.
Rốt cuộc xử xong một con, Tiếu Dịch nhấc tay xóa đi máu xanh bởi vì đứng gần mà phun lên mặt mình. Tiếu Dịch quay đầu nhìn còn lại ba con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu.
Ba con kia hiểu được, một mình đối phó Tiếu Dịch kết cuộc sẽ như con vừa nãy. Chúng nó quyết định tiếp tục tấn công, từ phía sau phun tơ nhện muốn lần nữa bao vây Tiếu Dịch.
Nhưng lúc này Tiếu Dịch đã rút kinh nghiệm, né tránh tơ nhện phun hướng mình, lật tay tóm tất cả tơ vào lòng bàn tay. Màu vàng con ngươi lóe tia sáng khát máu, trên người hoa văn vảy càng phát ra yêu diễm mà quỷ dị.
Hắn muốn cho chúng biết, cái gì gọi là mua dây buộc mình.
…………………………….
Khẩn trương đứng trong góc nhìn người đằng trước kịch đấu với quái trùng, Lý Du trong lòng tràn đầy sợ hãi. Y không biết có làm tốt nhiệm vụ bảo hộ hay không. Chỉ dựa vào một mình y, thật sự có thể sao?
“Phù –”
Lý Du thật dài thở ra giảm bớt cảm giác khẩn trương, khiến cho mình không cần căng thẳng thần kinh và bất an. Tuy trong lòng y không quá tự tin, nhưng tình hình hiện tại, chỉ có thể dựa vào chính mình. Lý Du không chỉ là tự bảo vệ mình, còn phải bảo vệ tốt tính mạng người yêu ở sau lưng. Vì người yêu, cho dù sợ muốn khóc, y cũng phải chịu đựng!
Ngay lúc Lý Du phập phồng lo sợ, một giọt chất lỏng tựa như giọt nước rơi xuống vai Lý Du. Giật nảy mình, Lý Du vội ngẩng đầu nhìn đỉnh động.
Chỉ thấy trên đỉnh vách động một góc, không biết khi nào thì leo lên được sinh vật thân hình giống con nít, bộ dáng lại giống nhện có tám mắt mặt quái trùng. Đây không phải là giống đực Xích Nhãn Hạt Chu mới nãy bọn họ trông thấy?
Con trùng công này hiện tại bám vào đỉnh vách động trên đầu bọn họ. Tay chân giống con người mọc đầy lông tơ nhỏ xíu, trên tay có cái móc nhỏ, chính vì có cái này, nó mới có thể thoải mái leo lên vách động.
Giọt nước vừa mới rơi xuống vai Lý Du, là nước bọt từ trong miệng nó nhễu ra. Con trùng công này bám vào vách động, thèm thuồng nhìn vài người bởi vì trúng độc mà tê liệt không thể nhúc nhích, là con mồi cho nó dễ dàng bắt giữ.