Tang Thế Sinh Tồn

Chương 76: Tử biệt



Bên kia.”

Tiếu Dịch chỉ con đường phía tay phải, dẫn mọi người tiếp tục đi hướng đó.

Vì thế, mọi người rẽ sang hành lang bên phải, hai bên phòng khác với phòng thí nghiệm họ vừa thấy. Mỗi một gian phòng cửa và tường không còn là loại trong suốt có thể quan sát bên trong.

Mỗi một cánh cửa đều sơn màu xám, cửa không biết làm bằng thép vẫn là sắt, nhìn bề ngoài có vẻ rắn chắc, không biết đằng sau cánh cửa là cái gì.

Nhưng mọi người không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu thứ đằng sau cánh cửa. Sau khi nhìn thể thực nghiệm bị đối xử biến thái tàn nhẫn máu me, giờ thấy loại phòng này đều có thể tưởng tượng ra, chắc chắn bên trong không có gì hay. Như vậy không bằng không xem, cứ tiến thẳng tới trước là tốt rồi.

Mấy người đi không bao lâu, cánh cửa màu xám bỗng vang lên tiếng va chạm. Mọi người xoay lại cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa chấn động mạnh kêu *Rầm rầm–*

Họ không biết có gì bên trong vội vàng muốn thoát ra ngoài.

Cánh cửa xám sau khi bị va chạm mạnh vài cái. *Sầm–* một tiếng, bắn ra. Bên trong cửa, một đôi tay tràn đầy cơ đen thui, từ dưới cửa thò ra. Móng tay dài cấu mặt sàn. Tiếp theo là cái đầu dài dị dạng toàn cơ màu đen, thò ra khỏi cánh cửa bị đụng mở. Màu trắng con mắt sắp lồi ra, hàm răng nhọn không có môi che lộ ra bên ngoài. Lại là cương thi?!

“Tổ cha nó, chỗ này cũng có cương thi?”

Vương Dương tức giận chửi một câu. Bên trong cánh cửa không ngừng tràn ra cương thi. Có mặc áo khoác trắng, có loại cương thi mặc quân trang. Chúng nó biến dị ngày càng không giống ai, nhìn sao đều thấy giống thể thực nghiệm biến dị.

“Chạy đi!” Cầm chặt thanh đao, Vương Dương hét mọi người mau chạy trốn.

“Không đánh với chúng?” Lâm Kiệt hỏi.

“X nó! Cậu xem mặt sau có bao nhiêu con? Chúng ta chỉ có khẩu súng tự chế, mấy con dao, cùng chúng đấu chẳng phải là lãng phí thời gian và sinh mệnh? Nên chạy trốn cho nhanh!”

Vương Dương khinh bỉ liếc Lâm Kiệt, tỏ vẻ chỉ biết cứng đối cứng là đi tìm chết. Vẫn là nên nhanh nhạy ứng biến, hiểu được hợp thời trốn và chịu đựng mới có thể sống lâu chút.

Khi nhóm cương thi đầu tiên đụng mở cửa, bên trong các cánh cửa khác dường như nghe động tĩnh bên ngoài, cũng bắt đầu rung động. Cửa bị va đụng kịch liệt chấn động không ngừng. Hơn mười cánh cửa ở hai bên hành lang, đều cùng thời gian bị đụng phát ra tiếng *Đùng! Đùng! Đùng!*, chỉ nghe đủ khiến chân nhũn ra.

Không thể tưởng được bên trong cánh cửa tất cả là cương thi. Không biết có bao nhiều con, đoàn người phải mau chạy trốn thôi! Nếu đợi cửa đều mở ra, cương thi ào ra càng nhiều, bọn họ càng không thể trốn thoát.

“Oa oa!!! Sao cương thi nhiều quá vậy!”

Kiều Phi Vũ thừa cơ hội liếc đằng sau một cái, kinh sợ nói.

Vốn bên ngoài sở nghiên cứu bị cương thi bốn phương tám hướng bao bọc, bọn họ bởi vì ở đất trống nên không thấy đàn cương thi đồ sộ. Nhưng hiện tại mọi người chạy trong hành lang chật hẹp, mặt sau cương thi đuổi theo bọn họ chật như nêm cối, thoạt nhìn khổng lồ rất nhiều. Làm người ta chỉ cần liếc một cái liền đổ mồ lôi lạnh, tim đập loạn tay chân luống cuống.

Nhất là hiện tại cương thi bọn họ thấy, không hề giống với mấy ngày trước. Ở tỉnh B cương thi còn hơi giống con người, hiện tại đám cương thi sau lưng, hình dạng đã hoàn toàn biến dị. Màu đen cơ kinh tởm, con mắt lồi ra, trên lưng mọc gai, răng nanh đáng sợ. Kiều Phi Vũ hiện tại chỉ cảm thấy, bọn họ giống như bị một đám quái vật rượt đuổi.

Vài người gia tăng tốc độ chạy, thỉnh thoảng có một ít cương thi tốc độ mau kinh khủng rượt tới gần, Vương Dương và Tiếu Dịch lập tức rút đao chém đằng sau. Hai người một trái một phải chém ngã cương thi xông tới trước tiên, làm cho Phương Chí Hoành cõng người đi trước nhất, Kiều Phi Vũ và Lâm Kiệt cũng chạy đằng trước.

Vừa chạy vừa chém, lúc đến một ngã rẽ phát hiện trước mắt một mảnh tối đen, không có ngọn đèn chiếu sáng. Vương Dương một cước đá cương thi đã trúng đao văng ra sau, mắng.

“X! Sao bên này không sáng?”

Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, bóng đèn dường như bị thứ gì đập bể, dĩ nhiên đèn không thể chiếu sáng. Cậu chỉ có thể híp mắt cẩn thận sờ soạng phía trước, tiếp tục chạy, một bên còn phải đề phòng đàn cương thi đuổi sát phía sau. Lúc này Vương Dương tập trung toàn bộ tinh thần, sẵn sàng ứng biến dị trạng đột phát tình cảnh nguy hiểm.

“Lâm Kiệt!”

Đột nhiên nghe phía trước Phương Chí Hoành lo lắng hét lên, Vương Dương lập tức chạy nhanh tới chỗ phát ra tiếng. Rất xa có thể nhìn thấy vài bóng người quỳ trên mặt đất. Kiều Phi Vũ thấy Vương Dương và Tiếu Dịch chạy tới, sốt ruột hô.

“Cẩn thận, bên này có hố! Trong hố có quái vật!”

“A! Biết rồi.” Vương Dương cẩn thận bước qua, mới phát hiện Kiều Phi Vũ và Phương Chí Hoành vây quanh giữa hành lang, có một cái hố rất to. Hành lang sở nghiên cứu xuất hiện cái hố lớn như vậy, thật kỳ quái.

Vương Dương đi tới ngồi xổm xuống nhìn, mơ hồ có thể thấy Lâm Kiệt ở dưới hố bám lấy vách tường. Cậu hỏi Kiều Phi Vũ ngồi ở một bên.

“Sao lại thế này?”

“Mới nãy chúng tôi chạy không chú ý dưới chân, Lâm Kiệt đột nhiên bị kéo xuống hố này, không biết là con quái vật gì. Lâm Kiệt đá văng nó ra, nhưng cũng bị kẹt bên trong.” Kiều Phi Vũ nhoài người cố vươn dài cánh tay, muốn cứu Lâm Kiệt rơi vào trong hố sâu không thấy đáy. May là Lâm Kiệt nhanh trí bắt được hòn đá nhô ra, không có trực tiếp ngã xuống.

“Ê! Lâm Kiệt! Cậu sao rồi?” Bên dưới, Lâm Kiệt hai tay đều cầm chặt khối đá nhô ra ở vách động, bộ dáng hết sức khó khăn. Vương Dương lo lắng hô, vừa quay đầu hỏi Tiếu Dịch. “Cái hố này là sao? Thể thực nghiệm có thể đào hố?”

Tiếu Dịch nhìn vách tường trong hố, phỏng chừng là do thể thực nghiệm chạy trốn đào ra bẫy mấy người đi ngang qua. Xem độ sâu của hố, có lẽ là bị thể thực nghiệm đào sâu mấy trăm thước liên thông cái hố lấp thi thể, làm sào huyệt. Quan sát xong, Tiếu Dịch trả lời Vương Dương.

“Cái hố này là thể thực nghiệm chạy thoát đã đào, liên thông đến cái hố dưới chót nhất để vùi thi thể.”

“Chó chết! Lâm Kiệt, cậu phải chịu đựng, tôi sẽ kéo cậu lên.” Vương Dương nằm úp sấp muốn vươn dài tay kéo lấy Lâm Kiệt, nhưng vẫn kém một khoảng cách.

“Tôi…tôi chịu không được…” Lâm Kiệt níu vách tường chống đỡ toàn bộ thân thể, ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, bắt đầu run run. Cắn chặt môi, ánh mắt thống khổ nhắm lại.

“Cậu phải chịu đựng!” Vương Dương kêu Tiếu Dịch giúp đỡ ôm lấy mình, thử đem thân thể thò xuống dưới một ít để với tới chỗ Lâm Kiệt. Nhưng lúc này, bên tai lại nghe Kiều Phi Vũ cảnh cáo hét.

“Vương Dương! Đằng sau cương thi đuổi tới rồi!”

Ở chỗ rẽ, những cương thi biến dị vốn bị bỏ xa nay chạy tới, miệng nhễu nhão chất dịch nâu vàng. Có số ít biến dị nhảy tới trên tường, bám vào trần nhà chạy hướng bọn họ.

Mồ hôi từ chóp mũi nhỏ giọt, Vương Dương càng thêm sốt ruột hét Lâm Kiệt.

“Lâm Kiệt! Cậu nhất định phải chịu đựng! Tôi sắp với tới rồi!”

Lâm Kiệt cũng muốn dùng sức rướn về phía trước, nhướng cao chút, nhưng chân đột nhiên bị chộp lấy. Tiếp theo cổ chân cảm giác đau nhức. Lâm Kiệt nhìn lại, là cái người giống con rết lúc nãy đã kéo gã xuống. Thân thể nó bị kéo dài, mấy chục cái tay sinh trưởng ở hai bên sườn. Giờ phút này, miệng nó cắn chân gã, mấy chục cái tay quấn lấy gã.

*Phập!*

Tiếu Dịch đứng ngoài hố, lấy con dao găm cắm vào giữa trán thể thực nghiệm con rết. Thể thực nghiệm con rết sau khi trúng dao đã té xuống dưới, nhưng tay không buông ra chân Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt thân thể đã không chịu đựng thêm, hơn nữa trên chân có sức nặng của thể thực nghiệm, môi dưới vẫn cắn chặt ứa ra máu. Cho dù ở dưới hố, vẫn có thể nghe được tiếng Kiều Phi Vũ sốt ruột cảnh cáo. Lâm Kiệt biết, cương thi sắp đuổi tới rồi. Mà đám Vương Dương vẫn đứng tại chỗ cứu gã. Tuy gã không muốn chết, muốn cố gắng chờ đến khi Vương Dương với tới gã. Nhưng tay không chịu nghe lời, đã chết lặng. Trong đầu Lâm Kiệt nghĩ, không muốn mấy người ở chung vài ngày nay, là bạn bè rất tốt, bởi vì chính mình mà bị cương thi bắt. Lâm Kiệt đột nhiên ngẩng đầu cười với Vương Dương.

Vương Dương ngẩn người, cảm giác có điều không ổn, lập tức cảnh cáo Lâm Kiệt.

“Cậu tốt nhất đừng nghĩ lung tung!”

“Các anh em, cảm ơn, những ngày cùng các người, tôi rất vui vẻ…” Nói xong, Lâm Kiệt thả lỏng hai tay bấu vách tường, ngón tay trầy trụa mang theo dưới chân thi thể của thể thực nghiệm, rơi xuống cái hố hắc ám không có cuối.

“Lâm Kiệt —— Chó chết!!!!”

Biết có kêu gọi cỡ nào cũng không thể gọi lại người đã rơi xuống hố sâu, Vương Dương đấm mạnh xuống sàn. Cậu đứng dậy, không ngừng lại, tiếp tục chạy tới trước, tránh đi cương thi sắp vây lấy bọn họ. Trong đầu cậu nghĩ tại sao Lâm Kiệt ngốc như vậy? Chỉ chút nữa là cậu có thể với tới gã, vậy mà lại buông tay! Thật là đứa ngốc!

Chạy chạy, Vương Dương phẫn nộ vòng lại, một đao chém đứt đầu một con cương thi chạy tới gần. Cậu nóng nảy nói với Tiếu Dịch vẫn giữ im lặng đứng cạnh mình.

“Đáy hố sâu lắm không?” Tuy biết Lâm Kiệt ngã xuống chín mươi chín phần trăm đã chết, nhưng Vương Dương vẫn mong chờ một chút hy vọng. Có lẽ khi tìm được, gã vẫn còn sống.

“Có lẽ cái hố liên thông với hố vùi thi thể dưới mặt đất khoảng mấy trăm thước, bên trong địa hình rắc rối phức tạp, không thể tìm được.” Tiếu Dịch nghĩ, cho dù Lâm Kiệt ngã xuống không chết, phỏng chừng bên dưới không chỉ có một thể thực nghiệm kia. Bất luận như thế nào, kết quả đều không là tin tốt.

“Vương Dương, quên đi…” Kiều Phi Vũ đứng bên kia lấy can đảm vỗ vai Vương Dương, an ủi nói. “Lâm Kiệt, cậu ta…là người anh em tốt. Cậu cũng đừng quá bi thương.”

“X! Sở nghiên cứu chết tiệt này!”

Vương Dương mắng sở nghiên cứu trùng trùng nguy cơ cho hả giận, bực bội vò rối tóc, cố gắng nâng tinh thần. Cậu nhấc chân tiếp tục chạy tới trước, cắt đuôi đàn cương thi.

Chạy chạy, đằng trước xuân hiện cửa thang máy. Mấy người vội chạy tới mạnh ấn nút thang máy. Cửa thang máy, đối với họ mà nói đã qua thời gian rất dài, mới chậm rãi mở ra.

Cửa thang máy vừa mở, thấy bên trong an toàn không người, mấy người vội chui vào nhấn nút đóng cửa. Khi cửa vừa khép lại, đàn cương thi cũng đuổi tới. cương thi chạy đằng trước nhất, ngay giây phút cuối cùng, bàn tay chặn cửa, bị Tiếu Dịch một đao chặt bỏ. Cửa thang máy rốt cuộc hoàn toàn khép lại. Đoàn người đứng trong thang máy, thở hồng hộc. Không ai nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vách tường thang máy. Một lát sau, *Đinh!* một tiếng, đã tới tầng trên.

Thang máy chỉ có thể lên một tầng lầu thì thật kỳ quái. Nhưng bọn họ không có lựa chọn, có thể lên một tầng cũng tốt rồi.

Dưới lầu đã tràn đầy cương thi, mọi người không ôm hy vọng tầng lầu này sạch sẽ. Chỉ có thể nắm chặt vũ khí trong tay, trong lòng sẽ an tâm một chút. Đối với vừa mất đi đồng bạn, bọn họ chỉ có thể giấu bi thương vào đáy lòng, đem bi ai hóa thành sức mạnh, tiếp tục kiên cường tỉnh táo, giữ vững tinh thần nghênh đón các loại nguy cơ sẽ xuất hiện.

Cửa thang máy, dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người, chậm rãi mở ra hai bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.