Tang Thế Sinh Tồn

Chương 77: Quái vật không rõ



Bất ngờ là sau khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài không hề có động tĩnh. Mấy người đứng trong thang máy cẩn thận nắm chặt vũ khí, bước ra ngoài

Tầng lầu này kiến trúc so sánh với tầng dưới thì phong cách gần giống nhau. Vẫn là vách tường trắng tinh quái dị, gạch trắng phản quang. Hơn nữa trên trần treo đèn phản chiếu ánh sáng trắng xanh, đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo. Nếu nói nơi này có gì khác với dưới lầu, thì chính là hai bên căn phòng thoạt nhìn rắn chắc và kín kẽ hơn nhiều.

Nhưng mà, cửa điện tử có rắn chắc cỡ nào hiện tại đều vô dụng. Đi xem các cánh cửa, hầu như mỗi gian phòng đều rộng mở cửa, bên trong không có ai hoặc sinh vật nào.

Vương Dương hơi tò mò thò đầu vô nhìn, quét mắt xem bài trí bên trong. Có giường, có bồn cầu, bồn rửa tay, giá áo, thiết kế giống như phòng giam. Vương Dương quan sát cánh cửa, bán kính khá dày khoảng hơn một thước, duy nhất có thể quan sát trong phòng, chính là miếng kính trong suốt gắn ở chính giữa cửa. Như vậy thì, người nào đó ở trong phòng không hề có quyền riêng tư.

“Những phòng này…làm cái gì?” Vương Dương nhìn cấu tạo phòng, thầm nghĩ chắc sẽ không là nơi Tiếu Dịch trước kia từng ở? Nếu là thật thì có khác gì tù giam.

“Những phòng này là để cho thể thực nghiệm đẳng cấp cao ở. thể thực nghiệm tập trung trong phòng thí nghiệm lớn, sau khi lớn lên một chút, nhân viên nghiên cứu sẽ dựa theo quan sát đánh giá cấp bậc, đem tất cả thể thực nghiệm phân chia đến các phòng khác nhau.” Tiếu Dịch nhìn gian phòng quen thuộc, bình thản đáp.

“Vậy, trước kia ông cũng ở chỗ giống vậy?”

Vương Dương đi vào một gian phòng, đánh giá căn phòng nhỏ hẹp. Không có vật giải trí gì cho qua thời gian, mỗi ngày bị nhốt trong đây, người bình thường chắc là đã điên rồi? Huống chi Tiếu Dịch từ khi sinh ra đã ở chỗ này, không biết hắn làm cách nào trưởng thành trong hoàn cảnh lạnh băng nhỏ hẹp như vậy.

Vương Dương cảm thấy lồng ngực đau nhói, thay Tiếu Dịch cảm thấy khổ sở. Tuy hồi nhỏ cậu lớn lên trong cô nhi viện, nhưng tốt xấu còn có thể ở ngoài sân chơi đùa. Sẽ không bị nhốt trong nơi nhỏ hẹp như thế này, chết lặng trưởng thành, làm một cái trong mắt nhân viên nghiên cứu là thể thực nghiệm, một cái quái vật dị hình, không được xem như con người.

“Ừm…”

Nơi này trang trí trăm năm cũng chưa đổi, Tiếu Dịch khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng. Hắn nhìn xung quanh phòng, bình tĩnh giới thiệu tiếp cho Vương Dương.

“Cửa này là dùng khóa mật mã làm từ loại thép đặc biệt, liên thông với thép bên trong tường. Cho nên muốn dựa vào sức mình là không thể mở cửa được. Một khi mở sẽ khởi động còi cảnh báo, điện cao áp sẽ truyền vào. Hầu như không ai dám chạy trốn theo cách này.”

“….”

Xem ra cũng có người thử rồi, nếu không sẽ không biết rõ như vậy…Vương Dương nghĩ Tiếu Dịch nếu hiểu rõ nguyên lý cánh cửa, có phải chính hắn đã tự mình thí nghiệm trước…

Tiếu Dịch thấy vẻ mặt của Vương Dương liền biết cậu đang nghĩ cái gì, không để Vương Dương mở miệng, hắn nói tiếp.

“Tôi đã thử…cũng thành công đi ra. Cho nên sau này cửa phòng chống chất lượng ngày càng cao…”

“Ha ha, dĩ nhiên ông trốn ra được, nếu không làm sao chúng ta trở thành bạn học!” Vương Dương nhấc tay vỗ vai Tiếu Dịch, chỉ biết Tiếu Dịch sẽ không hết hy vọng chạy trốn.

“Không, trước kia đã từng đi ra ngoài một lần.” Tiếu Dịch lắc đầu, nhớ lại xa xưa lần đầu tiên chạy thoát.

“A…ông vượt ngục sớm vậy à…”

Nếu chạy thoát một lần lại bị bắt trở về, nhất định bị trừng phạt rất thảm. Không chừng giám sát càng nghiêm ngặt. Cho dù là vậy, cuối cùng vẫn bị Tiếu Dịch lên kế hoạch bạo loạn chạy thoát. Có thể thấy được sự kiên nhẫn và nhẫn nại phi thường của Tiếu Dịch.

“Chính là vì đã ra ngoài một lần, mới càng khát vọng rời đi nơi này.”

Vì có thể trông thấy người nào đó, từ giây phút Tiếu Dịch bị bắt lại, trong lòng hắn thầm vạch kế hoạch.

“Cũng đúng, ai không khát vọng tự do. Lại nói, theo lời ông thì chỗ này toàn là cao cấp thể thực nghiệm? Như vậy bây giờ bọn họ đi đâu rồi? Cửa đều đã mở ra…”

Cảm giác thể thực nghiệm cho dù là cao cấp, có khả năng khó liên lạc cảm tình. Dù sao bị nhân viên biến thái của sở nghiên cứu tra tấn đến lớn, không chừng toàn là mấy tên hung dữ đáng sợ.

“Thể thực nghiệm này có hình dáng như thế nào? Sẽ chống lại chúng ta sao?” Phương Chí Hoành cõng Lý Du, sợ không biết mặt thể thực nghiệm sẽ đột nhiên công kích bọn họ, gã khẩn trương chen vào hỏi.

“Cao cấp, chính là đại biểu có năng lực được sở nghiên cứu chú ý. Như là năng lực tái sinh có thể thành công khép lại vài lần, có cái dung hợp ra có vẻ xinh đẹp, có thể buôn bán đổi tiền, cũng có cái lực công kích cao. Tóm lại đều là sinh tồn dã tính.” Từ nhỏ hắn ở chung với các sinh vật không giống người, mỗi ngày bên cạnh thể thực nghiệm đều khả năng bị ăn mất. Tự giết lẫn nhau, mạnh ăn thịt kẻ yếu chính là phép tắc duy nhất trong này.

Nuốt nước miếng, Kiều Phi Vũ nghe Tiếu Dịch giới thiệu xong, tổng kết nói.

“Nghĩa là bọn họ hoặc là chúng nó, nếu đụng phải chúng ta, cũng không dễ chọc? Sẽ coi chúng ta là thực vật, ăn luôn?”

Tiếu Dịch gật đầu, hắn cảm thấy đối với thể thực nghiệm thì việc này là bình thường.

“Vậy chúng ta mau đi thôi.” Kiều Phi Vũ không muốn gặp mặt thứ đáng sợ kỳ quái gì đó, đề nghị mọi người nên ra khỏi phòng, đi nhanh.

Ngay lúc đoàn người rời khỏi phòng, đụng phải một cái bóng đen. Không đợi mấy người kịp phản ứng, chợt nghe bóng đen kia tinh thần hỏng mất gào thét.

“A a a!!! Bọn quái vật!!! Đừng tới đây!!!” Cùng với tiếng gào, có thể nghe tiếng súng không ngừng lên đạn.

Đáng tiếc bên trong khẩu súng đã không có viên đạn nào, chỉ có thể nghe thanh âm *Rắc—rắc—* không ngừng lặp lại.

Kiều Phi Vũ đi ra trước xui xẻo bị đụng ngã ngồi, Vương Dương dìu gã lên, quay đầu hỏi người ngồi xổm bên tường, hai mắt nhắm chặt chĩa khẩu súng không có đạn hướng bọn họ.

“Anh là ai?”

Dường như người này bị dọa không nhẹ, cậu hỏi nửa ngày mà người đó vẫn hỗn loạn mơ hồ, thì thầm lặp lại mỗi một câu.

“Không cần tới gần ta! Bọn quái vật! Ta không muốn chết! A a a a!!!”

Đi qua hỏi vài tiếng vẫn không có phản ứng, Vương Dương bất đắc dĩ nhún vai, hỏi đứng một bên Tiếu Dịch.

“Đây là người của sở nghiên cứu? Sở nghiên cứu cũng có quân đội bảo vệ?”

“Không, sở nghiên cứu không có quân nhân trú đóng, những người này, là bộ đội đặc chủng.” Tiếu Dịch ngồi xổm xuống nhìn người toàn thân run rẩy tâm thần thác loạn. Trên người gã mặc bộ đồ giống số đông cương thi bọn họ gặp lúc ở ngoài sân, trang phục bộ đội đặc chủng. Những người này không phải người của sở nghiên cứu, nhưng cả đám xuất hiện trong này. Xem ra quân đội cùng sở nghiên cứu trở mặt.

“Tôi xem dạng quần áo này, chắc họ là bộ đội đặc chủng của ZG? Chắc là sở nghiên cứu gây ra chuyện lớn như vậy, nên mới sai bộ đội bí mật lại đây giải quyết…” Kiều Phi Vũ đứng một bên đoán.

“Thoạt nhìn đúng là giống.”

Vương Dương gật đầu đồng ý cách nói này. Cậu lại ngồi xuống tới gần người đàn ông, thấy gã nắm chặt khẩu súng không có đạn, cậu ánh mắt thương hại đánh giá. Tuổi phỏng chừng không già lắm, chạy tới đây chịu kích thích lớn như vậy, không biết gã gặp phải chuyện gì, tố chất tâm lý quá kém, thần trí không thanh tỉnh…

Vương Dương nhấc tay vỗ mặt người đàn ông, muốn đánh thức lý trí của gã.

“Ê! Ê! Anh không sao chứ? Biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“A! A!!!”

Hoảng loạn hét đẩy tay Vương Dương ra, người đàn ông bò dậy càng không ngừng lùi về sau, lung tung chĩa súng vào cậu.

“Nơi, nơi đáng sợ này! Vì sao thượng cấp phải phái chúng ta tới đây tiêu diệt? Nơi này đều là quái vật! Đều là quái vật!!! Nhóm thứ nhất không có một người trở về, còn phái chúng ta đến! Đem, đem nơi này thiêu hủy! Nơi này đều là quái vật! Quái vật!!!” Người đàn ông dựa lưng vào tường liên tiếp thụt lùi, miệng điên cuồng hét.

Gã nói như vậy, đám Vương Dương đại khái đoán ra sự việc. Đúng là người của quân đội. Không thể tưởng được phái đi hai nhóm người đều biến thành cương thi, hoặc thành người điên trước mặt. Vì sao cảm giác giống như chó cắn chó? Không phải vũ nhục quân đội, chỉ là cảm thấy rối rắm. Quân đội chẳng những muốn gạt bỏ người tỉnh B, sở nghiên cứu bọn họ vẫn ủng hộ, hiện tại gây ra rắc rối lớn như vậy, cũng bị người quân đội quyết đoán hủy diệt.

Mọi người còn đang tự hỏi những lời người đàn ông phát điên la, không để ý gã càng lui về sau biến mất chỗ góc rẽ. Vương Dương đang cảm thán người này đã điên còn chạy lung tung, chợt nghe người đàn ông kia thê lương gào.

“Quái vật!!! Quái vật!!! Tránh ra!!! Tránh ra!!!! A a a!!!!!!!”

Kiều Phi Vũ lắc đầu, có chút chịu không nổi người tự xưng là bộ đội đặc chủng thuộc quân đội. Năng lực chịu đựng quá kém, làm sao gã được gia nhập? Có phải là đút lót cửa sau? Luôn la toáng lên, thanh âm còn thê thảm, so với con gái thét càng thêm điếc tai.

*Rắc!*

*Roạt–*

Tiếng vang tiếp theo làm mọi người sắc mặt trầm trọng. Không còn nghe người đàn ông kêu la, chỉ nghe đến âm thanh cắn nuốt làm người rợn tóc gáy. Một tiếng lại một tiếng từ trong góc truyền đến.

“Xem ra, anh ta thực sự gặp quái vật…”

Vương Dương siết chặt thanh đao, nhỏ giọng nói. Không biết xuất hiện trước mặt họ, sẽ là thể thực nghiệm hình dáng như thế nào. Nhưng mà hiện tại cậu có thể đoán trước một điều, chắc chắn là ‘nó’ không phải loại thân thiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.