Đám người Vương Dương lên thêm một tầng lầu rốt cuộc tới khu vực có vẻ như là nhà ăn. Tuy đã không có đầu bếp nhưng trong này có không ít nguyên liệu nấu ăn có thể trực tiếp dùng, lấp đầy bụng. Mọi người ở khu vực thức ăn Ý ngồi xuống, lấy từ quầy hàng chân giò hun khói, pho mát, sốt cà chua, cùng với điểm tâm ngọt, mồm to ăn.
Vương Dương nhai vài lần liền ăn xong ba miếng sandwich kẹp nhân, uống hai hớp nước suối lấy trong tủ lạnh. Cậu liếc mắt nhìn Lý Du ngồi ngay ngắn, nhã nhặn dùng nĩa từng miếng nhỏ ăn bơ bánh ngọt vị hương thảo, nhìn mà chảy mồ hôi….
Con trai thích ăn bánh ngọt, này không có gì kỳ quái. Nhưng ăn bánh ngọt còn có thể ăn như vậy yểu điệu? Chân mày mỏng mỗi khi ăn một ngụm bánh ngọt liền nhẹ nhàng giãn ra, mắt to híp lại. Cuối cùng còn tưởng bọn họ không chú ý, thẹn thùng lấy một miếng bánh ngọt đút cho Phương Chí Hoành.
Vương Dương rùng mình, đợi bình tĩnh lại thì vỗ bàn cái rầm, đứng lên.
“Đều ăn no rồi? Phỏng chừng tầng trên là đỉnh tầng, chúng ta lấy thức ăn xong mau đi thôi.”
Vương Dương lưng đeo ba lô mới, bước lên cuối cùng một bậc cầu thang, cậu ngẩng đầu rốt cuộc nhìn đến ánh sáng thắng lợi. Trên kệ bày đầy bao khoai tây chiên, bánh bích quy, đồ uống, quầy thu ngân không một bóng người, gần cửa sắp một hàng dài xe đẩy, đây chẳng phải là khu thực phẩm sao? Cậu nhanh hơn bước chân, một bên không quên cầm chắc khẩu súng, tùy thời đề phòng đột nhiên xông ra tập kích cương thi.
Cậu đẩy ra mấy cái xe đẩy tay lung tung chắn đường, nhấc tay xoay người lướt qua quầy thu ngân tiến vào khu thực phẩm. Đối với đã tìm được gậy bóng chày làm vũ khí Phương Chí Hoành và tay run cầm dao Lý Du nói.
“Khu thực phẩm lối đi có vẻ hẹp, đặt đồ lại hơi cao, dễ dàng ngăn cản tầm mắt xuất hiện góc chết. Các người khi lấy đồ phải cố gắng cẩn thận một chút.”
Vương Dương quay đầu nhìn Tiếu Dịch đang mở bao đồ, nháy mắt nói.
“Còn ông, chắc không cần tôi cảnh cáo?”
“……” Tiếu Dịch không nói gì, dường như là khinh thường liếc cậu một cái, xoay người đi tới góc khu thực phẩm.
“Ê! Này! Chờ tôi với! Biết cái gì kêu đoàn đội hợp tác không? Tiếu Dịch!” Vương Dương tức giận ánh mắt khinh thường của hắn, bước nhanh đuổi theo Tiếu Dịch.
Còn lại hai người yên lặng nắm chặt vũ khí. Phương Chí Hoành vươn tay kia ôm vai Lý Du, an ủi nói.
“Không sao! Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ bảo vệ em an toàn.”
“Ừ.” Nghiêng người tựa vào ôm ấp ấm áp của Phương Chí Hoành, Lý Du cố gắng trấn tĩnh, ổn định bàn tay vì khẩn trương mà phát run.
Hai người sợ cùng bọn Vương Dương đi cách quá xa, không dám ở tại chỗ làm càng nhiều kiến thiết tâm lý, hai người tiến vào lối đi nhỏ hẹp rắc rối phức tạp trong khu thực phẩm.
Bơm hơi can đảm xong, chọn lựa đồ vật về sau sẽ là bảo mệnh cho họ, và cả trọng yếu thực vật. Lý Du đi theo Phương Chí Hoành phía sau, lấy trên kệ đồ ăn. Đi qua nơi chứa kẹo, Lý Du ngừng bước, y nhìn thấy một cái lớn cỡ bàn tay, hộp sắt màu đỏ chứa kẹo sữa.
Từ nhỏ đến lớn y luôn bị mọi người cười là giống con gái, chúng khi dễ và giễu cợt y. Mỗi lần y chỉ có thể khóc chạy về nhà, lúc này mẹ y luôn an ủi, vuốt đầu y, đem loại kẹo này cho y.
Vì thế nên y rất thích ăn đồ ngọt. Mỗi khi khổ sở trong lòng, ăn đồ ngọt sẽ cảm giác được an ủi. Sau khi mẹ y qua đời, hương vị của kẹo có thể cho y nhớ lại sự ôn nhu của người mẹ. Nhìn đến loại kẹo này khiến y nhớ lại rất nhiều, nhịn không được nhón chân, miễn cưỡng với tới hộp sắt bày trên kệ cao nhất, cầm lấy.
Y vừa xoay đầu lại, phát hiện không thấy Phương Chí Hoành?! Lý Du trong lòng khẩn trương, tay không cầm chắc hộp kẹo rơi ra, hộp sắt hình tròn đập xuống đất bắn lên một chút rồi lăn đến phía dưới góc thùng thiếc.
“Du? Có chuyện gì???”
Lý Du ngước mắt nhìn, thấy Phương Chí Hoành ở ngã tư phía trước nhoài người lo lắng hỏi han. Hóa ra gã ở đằng trước, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn đến chính mình. Thì ra bản thân nhát gan như vậy, mới có một chút đã bị dọa hốt hoảng. Lý Du giận mình nhát gan, xoay người đi lấy hộp kẹo lăn đến góc thùng thiếc.
Lý Du ngồi xổm xuống, tay vươn ra sờ soạng phía dưới nhưng không có đụng đến. Lý Du kỳ quái quỳ rạp xuống sát mặt đất, nghiêng đầu nhìn quanh phía dưới thùng thiếc, muốn tìm hộp kẹo kia.
Ai biết vừa cúi đầu nhìn khe hở thùng thiếc, không ngờ trông thấy một cái đầu trắng bệch tóc rối xù trừng mắt nhìn y. Quai hàm bị cái gì đó làm vặn gãy lệch sang bên, đầu lưỡi màu đỏ đen vừa dài vừa to thè ra bên ngoài miệng dán sát mặt đất, giống như một con sên màu đỏ hư thối đang bò sát.
Lý Du hoảng sợ hét to. “A————-”
Thanh âm bén nhọn ở im lặng thương xá quanh quẩn không dứt.
“Có chuyện gì? Có chuyện gì?”
Vương Dương và Tiếu Dịch nghe tiếng hét liền tay cầm súng chạy tới, nhìn thấy Lý Du trên mặt đất ngã vào ngực Phương Chí Hoành khóc đánh nấc. Bọn họ chỉ có thể hỏi Phương Chí Hoành.
“Không có gì, ưm, Du lấy đồ không cẩn thận bị đã chết cương thi dọa.” Phương Chí Hoành an ủi Lý Du, vỗ nhẹ lưng y, nâng cằm hướng phía trước. Nơi đó thùng thiếc đã bị đẩy sang bên.
Hai người tiến vài bước, thấy được con cương thi làm Lý Du hoảng sợ. cương thi mặc dường như là đồ của nhân viên thu ngân, đầu bị ba trăm sáu chục độ vặn gãy, cằm vỡ vụn. Đây thật là cách chuyên nghiệp diệt thi và khí lực rất lớn. Không biết là ai làm, thủ đoạn vừa gọn lẹ vừa tàn nhẫn.
Đột nhiên cửa hông sát bức tường xuất hiện tiếng vang. Vương Dương và Tiếu Dịch nhanh chóng cảnh giác, nâng súng nhắm ngay tay cầm cánh cửa đang chậm rãi chuyển động mở.
Khóa cửa mở, chậm chạp đợi một lúc, thời gian giống như ngừng trôi, không khí bốn phía giống như sợi dây kéo căng sắp đứt phi thường khẩn trương.
*Rầm!!!*
Cửa bị đạp mạnh văng ra, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.