Tang Thế Sinh Tồn

Chương 83: Sinh vật trong ao



Dùng sức mạnh đẩy ra cánh cửa cản đường, mấy người đi qua cánh cửa bị Tiếu Dịch vặn vẹo, hướng tới phía trước. Vẫn đi mãi, hai bên đường mỗi cách một khoảng sẽ có ngọn đèn hình trứng tỏa ánh sáng xanh. Ánh sáng không mạnh, tựa như đom đóm dẫn dắt đám người đi tới con đường không biết điểm cuối.

Cho đến khi bọn họ đi tới cuối đường, nhìn thấy bức tường chặn ngang trước mặt, nghĩ rằng không lẽ đi sai đường?

“A…chắc không phải là đường cụt chứ?” Kiều Phi Vũ nhìn chung quanh không thấy có góc cua hoặc đường khác, chỉ có bức tường âm trầm trước mặt. Kiều Phi Vũ nghi hoặc hỏi dẫn đường Tiếu Dịch.

Tiếu Dịch không trả lời, trực tiếp dùng hành động chứng mình. Hắn ngồi xổm xuống, tay đặt vào góc dưới bên phải vách tường thoạt nhìn hết sức bình thường. Đột nhiên bức tường trước mặt từ chính giữa tách ra hai bên. Mọi người liếc bên trong cấu tạo liền hiểu được, đây chính là thang máy.

“A? Đây là thang máy? Có cần ngụy trang thần bí như vậy không?”

Vương Dương không nói gì từ trên xuống dưới đánh giá một chút. Bên trong thang máy cố ý ngụy trang thành bức tường, cứ thấy sở nghiên cứu hay thiết kế mấy loại tạo cảm tưởng thần bí kỳ quái như vậy.

“Thang máy này có thể đi lên tầng cao nhất.” Tiếu Dịch giải thích cho những người khác.

“Ồ…chúng ta muốn đi lên phòng lưu trữ tầng trên cùng đúng không. Đi bằng thang máy tiết kiệm được khá nhiều thời gian.”

Vương Dương nhấc chân bước vào trong thang máy, thầm nghĩ rốt cuộc không cần bò lên từng tầng một. Ai biết trong sở nghiên cứu quỷ quái này, có phải mỗi tầng lầu đều lưu trữ một số thể thực nghiệm kỳ quái khủng bố, đợi trong sở nghiên cứu chờ nhân loại đưa lên tận miệng món ngon. Giờ thoải mái như vậy là kết quả tốt nhất, cậu cũng không muốn mỗi tầng phải đánh quái.

Sau khi mấy người bước vào trong thang máy, nó tự động đóng cửa bắt đầu dâng lên cao. Trong thang máy có thể cảm giác thang máy nhẹ nhàng bay lên, giống như nội tạng bên trong cơ thể trôi bềnh bồng. Dường như thời gian qua đã lâu, hoặc là mới vô thang máy không lâu, đột nhiên cảm giác thang máy lắc nhẹ sau đó ổn định. Tiếp theo tiếng chuông vang lên nhắc nhở mọi người đã đến tầng cao nhất.

“Phù ~ không biết tầng này như thế nào.”

Hy vọng không phải gặp thể thực nghiệm quái vật, Kiều Phi Vũ trong lòng thầm cầu nguyện. Khẩu súng Vương Dương đưa cho gã khi đánh Dơi Đầu Người đã xài hết đạn, bây giờ gã lại trở về xử dụng vũ khí nguyên thủy, đối với tình huống sẽ gặp các loại thể thực nghiệm khủng bố, tỏ vẻ áp lực khá lớn.

Cửa thang máy mở ra hai bên, đập vào mắt mọi người là cái ao lớn làm bằng thủy tinh trong suốt. Vách tường trong suốt cao hơn mười thước, hai bên có vẻ hẹp, chính giữa thì tựa như mặt tường chắn trước mắt mọi người, giống như bình phong. Trong ao, phỏng chừng là dưới nước có đèn chiếu sáng, ngọn đèn xanh nhạt chiếu sáng vách ao. Dưới ao phủ kín hạt cát trắng, dùng các loại vỏ sò đủ màu trang sức, cùng với bèo xanh trôi dạt trong nước, tại căn phòng tối đen rộng lớn này, ánh mắt mọi người chỉ nhìn thấy hồ cá phát ra màu xanh nhàn nhạt.

Hỏi vì sao gọi nó là hồ cá ư, bởi vì bọn họ trong áo thấy hai con cá xinh đẹp bơi qua bơi lại trong nước.

Mấy người chậm rãi đi ra thang máy, biểu tình kinh diễm ngửa đầu nhìn chăm chú hồ cá vách tường cao hơn mười thước. Trong ao chỉ có cá đương nhiên sẽ không khiến mấy người ngạc nhiên như vậy. Sở dĩ tất cả kinh ngạc, nín thở dùng ánh mắt sùng bái dừng chân xem, là bởi vì hai con cá trong ao, không phải cá bình thường, mà là hai mỹ nhân ngư?!

Hai mỹ nhân ngư ở trong ao lớn bơi qua bơi lại, chiều cao khoảng chừng hai ba thước. Một mỹ nhân ngư có cái đuôi màu xanh, bên trên xếp chỉnh tề vảy cá xanh nhạt, dưới ánh đèn chiếu xạ tản ra sắc thái huyền bí. Vây đuôi là màu xanh nhạt nửa trong suốt, khi nàng ở trong nước lắc lư cái đuôi, vây đuôi tựa như sa tanh tơ lụa sa hoa nhất sẽ dao động, nhìn có vẻ mịn màng mà mềm mại.

Tầm mắt từ đuôi cá hướng lên trên, vảy tới vị trí phần eo nhân ngư chậm rãi biến mất. Nửa phần thân trên giống như nhân loại, da thịt trắng nõn mịn màng, thân hình mê người tựa như thiếu nữ. Mái tóc dài cuộn sóng màu xanh che đậy trước ngực lỏa lồ. Khuôn mặt xinh đẹp mà yêu dị, môi hồng hơi nhếch, dường như nếu đối diện ánh mắt nhân ngư sẽ bị nàng mê hoặc hút linh hồn. Hai bên đầu nhân ngư có đôi tai dài nửa trong suốt màu xanh, vươn ra từ mái tóc vừa dài vừa nhiều. Nhân ngư ở trong nước duyên dáng xoay người, sau lưng lộ ra vây cá dựng thẳng nửa trong suốt, và vị trí phần lưng cái mang để cá hô hấp.

Khi bọn họ quan sát nhân ngư đuôi xanh, nàng phát hiện có người lạ tới gần, xoay người mau chóng bơi tới sau lưng nhân ngư khác. Nhân ngư đuôi xanh cảnh giác nhìn vài người đột nhiên xông tới, trốn sau lưng nhân ngư khác lén quan sát bọn họ.

Một nhân ngư khác, bộ dạng đẹp kinh người. Mái tóc dài như ngọn lửa, đôi mắt tựa hỏa diễm, đuôi cá màu đỏ rực cùng với da thịt trắng nõn, liếc mắt một cái liền khiến người không thể dời tầm mắt.

Nhân ngư đuôi hồng vòng tay ra sau bảo vệ nhân ngư đuôi xanh sau lưng, bọn họ phát hiện tay các nàng không giống nhân loại. Đầu ngón tay có móng vô cùng sắc bén, tuy giống con người có năm ngón, khe hở các đầu ngón tay lại là cái màng trong suốt sắc hồng, để các nàng có thể ở trong nước di chuyển.

Hai nhân ngư đẹp tuyệt trần im lặng ở trong ao mặc người nhìn, bốn phía tối đen khiến mấy người cảm giác tựa như nằm mơ. Giống như cảnh tượng trước mặt, là tiên nữ tự do bay trên trời, là không có gì ngăn cản được tiên nữ, thân hình cực kỳ xinh đẹp, giống như đi vào ảo cảnh.

Đối với đoàn người mấy ngày nay toàn thấy quái vật dị hợm bề ngoài khủng bố, so với cảnh tượng trước mặt thì đúng là thiên sứ! Lập tức có thể chữa khỏi tâm linh tan nát. Kiều Phi Vũ nhìn thấy cảnh này, gần như cảm động suýt rơi lệ, kéo tay áo Vương Dương đứng bên cạnh.

Vương Dương quay đầu kỳ quái hỏi Kiều Phi Vũ.

“Ông làm sao vậy?”

“Nhéo tôi.”

“A?”

“Chứng minh hiện tại tôi không phải đang nằm mơ. Không ngờ tôi có thể trông thấy sinh vật đẹp như vậy, thật sự rửa sạch đôi mắt mấy ngày nay nhìn thấy đồ bẩn…”

“XX! Ông có cần khoa trương vậy không?” Vương Dương nhìn trời trợn trắng mắt, vươn tay không khách sáo nhéo mạnh cánh tay Kiều Phi Vũ.

“A! Đúng là đau. Tôi không có nằm mơ.” Kiều Phi Vũ xoa cánh tay bị Vương Dương không nể tình nhéo đến tím, gã còn đang cảm động.

Không nghĩ tới Kiều Phi Vũ có thể kích động như vậy, Vương Dương bĩu môi tiếp tục ngửa đầu xem hai nhân ngư trong cái ao trong suốt. Thật không ngờ, sở nghiên cứu có thể chế tạo ra nhân ngư, sinh vật trong truyền thuyết đều bị nghiên cứu ra. Nhưng ngẫm lại so với nhân ngư càng có nhiều thể thực nghiệm quái dị, như vậy sở nghiên cứu làm ra nhân ngư cũng không có gì kỳ quái.

Hai nhân ngư này đúng là rất đẹp, chỉ là nhiều ngày như vậy, Vương Dương đã vô cùng bình tĩnh đối diện sinh vật hình dạng người đẹp xuất hiện trước mặt. Hiện tại cậu đều là mang theo tính cảnh giác nhìn, cậu không dám tin tưởng thứ trước mắt có phải đẹp vô hại giống bề ngoài hay không.

Cậu cúi đầu cẩn thận nghĩ, hiện tại sở nghiên cứu đều loạn thành như vậy, hai nhân ngư trong ao sao có thể yên ổn sống? Thảm trạng trong sở nghiên cứu, tình hình rối loạn đều đã vài ngày, mà cái ao vẫn là bình thường không có đặc biệt biến hóa cái gì.

Nhưng Vương Dương phát hiện một vấn đề, cậu phát hiện bên trong ao không có một con gì, trừ hai nhân ngư ra, sinh vật còn sống hoặc cá. Như vậy hai nhân ngư làm cách nào sống sót mấy ngày nay? Không ăn thứ gì ư? Đừng nói cho cậu là thứ này sẽ không ăn cơm hoặc có gien con rùa chịu được đói, có thể nhịn nhiều ngày không ăn gì.

Lại liếc tường thủy tinh bên cạnh ao, Vương Dương phát hiện phía bên phải ngoài cùng có thang sắt màu đen, nếu bước trên đó sẽ tới đỉnh ao, có thể từ bên trên không cần cách thủy tinh càng tiếp cận hoặc tiếp xúc nhân ngư bên trong.

“Ai, Tiếu Dịch, hai nhân ngư này cũng là sở nghiên cứu làm ra?” Vương Dương ngoái đầu hỏi đứng bên cạnh Tiếu Dịch, nghiên cứu nhân ngư có tác dụng gì.

“Chắc vậy, có một số nhân loại đặc biệt hứng thú sinh vật trong truyền thuyết, vẫn muốn sở nghiên cứu khám phá ra loại sinh vật này, xem như thú cưng cao cấp nuôi trong nhà. Không nghĩ tới hiện tại đã nghiên cứu thành công.”

“Gì? Ông chưa từng thấy?”

Tiếu Dịch lắc đầu, tỏ vẻ lúc hắn đi còn chưa nghe tin tức thành công sáng tạo thể thực nghiệm nhân ngư.

“Vậy ông cũng không biết thuộc tính của các nàng rồi…”

“Ông muốn biết?” Thấy Vương Dương vẫn hỏi nhân ngư trong nước có bộ dáng mê hoặc đàn ông, Tiếu Dịch trong mắt lóe tia sáng khát máu cuồng dã. Trong đầu hắn bắt đầu nghĩ có nên tiêu diệt những nhân ngư này không.

“A…tôi chỉ là tùy tiện hỏi chút, bởi vì cho tới nay, sở nghiên cứu làm ra sinh vật hình dáng người đẹp đều không có một là bình thường, ha ha ha.” Mơ hồ cảm giác Tiếu Dịch khó chịu, Vương Dương lập tức pha trò trả lời.

Đang nói, Vương Dương phát hiện vốn Kiều Phi Vũ đứng một bên đã chạy hướng thang sắt chỗ cái ao, trèo lên.

“Ê! Tiểu Kiều, làm gì đó?”

“Hai vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi rất ngạc nhiên không biết các nàng có thể nói chuyện được không. Nên tôi muốn đối mặt các nàng trực tiếp trao đổi.” Kiều Phi Vũ vừa leo lên vừa trả lời Vương Dương.

“Chó chết! Ông đúng là kẻ nhân ngư cũng không buông tha…” Vương Dương trong lòng cảm thán Kiều Phi Vũ thái độ chấp nhất người đẹp, thậm chí là với mỹ nhân ngư.

Chẳng phải chính cậu thích một thể thực nghiệm không hoàn toàn là người ư? Kiều Phi Vũ trong lòng thầm mắng Vương Dương còn dám cười nhạo gã, tiếp tục bò lên trên. Nếu nhân ngư có thể nói chuyện và nghe hiểu, không chừng có thể mang các nàng đi ra ngoài, rời khỏi sở nghiên cứu khủng bố khiến người sợ hãi. Người đẹp xinh như thế, bị nhốt trong chỗ này rất đáng thương và đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.