Không chỉ như vậy, gã phát hiện trên mặt Lý Du chậm rãi hở ra mục mụn màu xanh đậm. Tựa như cục u, kích cỡ bằng hạt gạo, từng viên sắp hàng chỉnh tề trên làn da bao trùm cả khuôn mặt Lý Du. Chốc lát sau, toàn thân Lý Du đều từ từ mọc ra loại mục thoạt nhìn cứng rắn này. Từng cái mục còn có rất nhiều da lông nhỏ xíu mấp máy. Thân thể Lý Du bắt đầu gấp khúc, trên người quần áo không chịu nổi thân thể trướng phình, vải vỡ ra chỉ còn lại mấy mảnh vải rách giắt trên làn da.
Bởi vì Lý Du đột nhiên biến dị mà thả lỏng bàn tay nắm tay Phương Chí Hoành. Phương Chí Hoành té ngã trên đất, không nhúc nhích, trừng trừng nhìn trước mắt Lý Du vốn nên hết bệnh, bây giờ cả người đột nhiên biến dị. Nguyên bản chỉ cao một mét bảy bây giờ lớn đến hơn ba mét, từ trên xuống dưới bao trùm mục xanh tầng tầng lớp lớp, tựa như da cứng rắn của loài bò sát.
Vị trí đỉnh đầu Lý Du thò ra một đôi vật thể màu thô kệch dài mấp máy, như là đâm tủa hoặc vòi cảm ứng. Hai mắt y phóng to lồi ra ở hai bên cái đầu biến dị thành hình tam giác ngược. Đôi mắt to, tròng trắng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại màu đỏ tươi. Mặt trên còn có rất nhiều mắt nhỏ chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, dần dần biến thành đôi mắt kép. Cái màng cực mỏng bao trùm con mắt, mí mắt nửa trong suốt khép mở. Con mắt này tựa như mắt của loài ruồi bọ, khi chớp mắt khép mở từ hai bên.
Lại nhìn phía dưới đầu tam giác ngược, cái miệng giống con sâu mọc ra hai cái kìm, không ngừng hé ra ngậm lại.
Bộ phận thân thể tay và chân chia thành tám đôi, không có ngón tay mà giống như côn trùng, tràn đầy màu xanh đen lông trên các đốt chân. Thân thể nằm úp sấp trên đất, hoàn toàn chuyển biến thành sinh vật dị hình, trong miệng còn có thể phun ra tiếng người, lặp lại cùng một câu nói.
“Đói….tôi đói quá…”
Vừa nói Lý Du vừa hạ thấp đầu tam giác ngược giờ tràn đầy mục, dùng màu đỏ mắt kép nhìn Phương Chí Hoành té trên đất. Miệng đột nhiên há to, nước bọt dính dính màu vàng trắng không ngừng chảy ra rơi trên đất, biến thành một bãi chất lỏng.
“D…Du?”
Nhìn Lý Du sau khi biến dị chằm chằm vào mình, Phương Chí Hoành đánh rùng mình. Gã dường như đã phát hiện, giờ phút này Lý Du không có lý trí của nhân loại, chỉ có khát vọng thực vật. Hiện tại thực vật mà y rất muốn, chính là gã.
Phương Chí Hoành chậm rãi bò về phía sau, cố gắng không kích thích đến Lý Du. Không để Phương Chí Hoành lùi vài bước, Lý Du đột nhiên nhào tới, đầu sát đầu Phương Chí Hoành, khoảng cách không quá một centimet. Màu đen đâm tủa trên đầu y rà soát hai má Phương Chí Hoành.
“Du, anh…anh là Chí Hoành…em không nhớ ra ư?”
“Chí…Chí Hoành….”
Ngữ điệu không phập phồng lặp lại lời Phương Chí Hoành, cái đầu tam giác ngược màu xanh nghiêng một bên.
“Đúng, đúng vậy. Anh là người yêu của em, chẳng lẽ em không nhớ sao? Em không nhớ chúng ta đã trải qua những ngày này? Du, em hãy tỉnh lại đi!” Phương Chí Hoành muốn gọi lại ý thức con người của Lý Du, trên trán gã toát ra mồ hôi hột, đối diện cái đầu tam giác ngược ngày càng gần sát, miệng cạ cổ mình, thâm tình kêu lên.
“Người…yêu…”
“Đúng! Chúng ta chính là người yêu, em đã nghĩ ra ư? Du?” Gặp Lý Du không hề kêu đói còn lặp lại lời của mình, Phương Chí Hoành như thấy được hy vọng. Lý Du cùng gã cảm tình sâu như vậy, hơn nữa Lý Du tính cách lương thiện, Phương Chí Hoành tin tưởng nhất định có thể đánh thức Lý Du. Nghĩ như vậy, Phương Chí Hoành yên tâm một ít.
Phương Chí Hoành chậm rãi lùi lại thân thể, Lý Du đứng trước mặt gã, không nói một lời.
Phương Chí Hoành sợ bóng sợ gió một hồi, vội vàng đứng lên vỗ bụi trên người, nhẹ nhàng thở ra, trong miệng nói.
“Du, em đã nhớ ra cái gì rồi?”
Lý Du thân thể hơi gấp khúc, dựa vào hai chân sau mạnh mẽ chống đỡ thân thể khổng lồ. Các chân khác mọc ở hai bên sườn không ngừng lắc lư. Y không trả lời Phương Chí Hoành, vẫn đứng đó bất động.
“Ai, không phải em đói bụng ư? Anh đi lấy đồ cho em ăn.” Thấy Lý Du không nói lời nào, Phương Chí Hoành tưởng chắc là y bắt đầu nhớ lại quá khứ giữa hai người. Phương Chí Hoành xoay người muốn đi tới cái ghế lấy đồ ăn cho Lý Du đỡ đói.
“A!!!”
“D….Du…em!” Trong khoảnh khắc Phương Chí Hoành xoay người, một vật thể tràn đầy gai xuyên thấu qua lồng ngực gã, từ sau lưng thẳng tắp xuyên qua đằng trước. Trên đỉnh vật có gai còn có miệng khép mở lộ ra răng nanh sắc nhọn. Giữa hàm răng nanh cắn một miếng thịt xé từ cơ thể Phương Chí Hoành.
*Bóc–*
Vật thể gai nhọn màu đỏ rụt trở về, thân thể Phương Chí Hoành thủng một lỗ nay càng mở to hơn.
Phương Chí Hoành miễn cưỡng xoay người lại, thấy được thứ vừa nãy rốt cuộc là cái gì. Đó là cái lưỡi có thể co duỗi trong miệng Lý Du. Đầu lưỡi có răng kia đem khối thịt lùi về trong miệng Lý Du, nhai nuốt.
Phương Chí Hoành ôm ngực không ngừng chảy máu tươi, mấp máy môi. Bỗng Lý Du vọt tới, mở ra cái miệng rộng một ngụm bao trùm đầu Phương Chí Hoành.
*Răng rắc!!!*
Xương xọ cứng rắn của Phương Chí Hoành bị Lý Du hàm răng chắc khỏe dễ dàng cắn đứt. Tựa như cái kiềm kẹp vỡ hạch đào, đầu lưỡi màu đỏ lập tức bắn vào sọ não nứt vỡ của Phương Chí Hoành, cắm vào não có dịch màu vàng trắng, dùng đầu lưỡi mạnh hút lấy óc ‘người yêu’.
Bảy cái chân kiềm kẹp thân thể Phương Chí Hoành cố định ôm vào trong ngực. Lý Du từ đầu Phương Chí Hoành ăn dần xuống phía dưới. Phương Chí Hoành óc bị cắn hút, tay chân treo trên không trung, thân thể hơi run run, trợn trừng đôi mắt chết không nhắm mắt. Đến chết gã cũng không ngờ rằng, kết cuộc của mình lại là bị người yêu nhỏ gầy ăn mất.
Nhưng hiện tại gã đã không thể tự hỏi. Óc gã đã bị Lý Du hút sạch, hiện tại Lý Du đối với thân thể Phương Chí Hoành tựa như món đồ chơi, vung cao lên. Y nâng lên một cái chân bén nhọn đâm vào bụng Phương Chí Hoành dùng sức rạch xuống dưới. Một cái chân khác cũng thò tới vạch bụng Phương Chí Hoành. Trong bụng ruột và nội tạng toàn bộ rớt ra ngoài.
Lý Du mắt kép to màu đỏ nhìn chằm chằm nội tạng tươi mới, vui sướng chớp mi mắt trái phải, đầu tam giác ngược cúi xuống ngậm lấy gan của Phương Chí Hoành, mau chóng cắn ăn.
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng cắn nhai thịt người, ăn ngon lành, cuối cùng còn nghe thấy cả tiếng xương cốt *răng rắc – răng rắc–* bị cắn đứt. Lý Du vì đói mà tỉnh lại, đem Phương Chí Hoành từ đầu đến chân, ngay cả xương sống đều ăn không còn một mảnh. Ngay cả máu tươi rơi trên đất y cũng nằm sấp, dùng cái lưỡi dài từng chút một liếm sạch, cho đến khi trên mặt đất không còn dấu vết.
………………………………
Thời gian qua thật lâu sau, Lý Du mơ mơ màng màng rốt cuộc tỉnh lại, nâng tay xoa cặp mắt. Lý Du theo thói quen kêu tên Phương Chí Hoành.
“Chí Hoành, Chí Hoành? Chí Hoành??”
Bật người dậy, Lý Du không nghe được tiếng Phương Chí Hoành đáp lại, có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn quanh. Y phát hiện đang ở trong căn phòng xa lạ, không biết tại sao lại ở trong đây.
Y cúi đầu nhìn chính mình, phát hiện trên người không mảnh vải che thân, hơn nữa phần thân dưới biến thành mục màu xanh thoạt nhìn ghê tởm cứng rắn che kín làn da. Mà chân y không giống đùi người, biến thành cong ra sau, dị dạng mà đáng sợ.
Lý Du vẻ mặt càng thêm kinh hãi. Vì cái gì? Vì cái gì thân thể của y trở thành như vậy? Vì cái gì Chí Hoành không ở nơi này? Vì cái gì chỉ có một mình y ở đây? Những người khác đều đã đi đâu rồi?
Không biết làm sao, Lý Du không kiềm được giọt nước mắt yếu đuối trào ra. Y nhìn hai chân ghê tởm đáng sợ của mình, nghĩ phải chăng chính mình đột biến thành hình dạng này, nên bị Chí Hoành ghét bỏ, không cần y nữa? Đã rời khỏi? Chí Hoành…Vì sao anh không ở đây?
Lý Du khóc càng thêm thương tâm, chậm rãi đứng dậy thử dùng hai chân biến dị không thói quen đi từng bước. Y kéo một mảnh bức màn vây quanh thân dưới, cẩn thận di chuyển trong phòng, quan sát một phen, không nhìn thấy dấu vết ai khác. Những người khác đâu? Họ đã đi đâu? Mà Chí Hoành đâu mất rồi?
Một mình rất sợ hãi, Lý Du quyết định lấy hết can đảm mở cửa đi ra ngoài. Y muốn tìm Chí Hoành, mặc kệ gã có ghét bộ dáng hiện tại của y hay không, y nhất định phải cùng Chí Hoành một chỗ, vĩnh viễn không tách rời. Đây là ước hẹn của hai người, vì sao Chí Hoành có thể đột nhiên biến mất, mặc kệ y?
Nghĩ nghĩ, Lý Du vịn hành lang đi tới trước, lòng càng thêm khổ sở, đi từng bước, Lý Du bụng bắt đầu kêu.
Vì sao bụng đói quá…
Lý Du cảm giác mình chưa bao giờ đói như vậy, toàn bộ thân thể đều kêu gào. Y cố nén tiếp tục tiến tới trước, bởi vì cảm giác đói khát quá mãnh liệt khiến đầu óc y mơ hồ. Lý Du kiệt sức trượt xuống vách tường, thở hồng hộc, nhắm mắt lại, trong lòng nhớ tới Phương Chí Hoành. Y nghĩ không ra vì sao Phương Chí Hoành bỏ rơi mình. Lý Du tựa vào vách tường nghẹn ngào khóc.
Đúng lúc này, y đột nhiên nghe được có tiếng bước chân người. Y muốn đứng lên nhìn xem có phải Chí Hoành trở lại tìm mình, nhưng bụng đói quá, đầu hỗn loạn. Lý Du thử giật giật thân thể, vẫn không thể đứng lên, ngược lại ý thức càng sương mù. Không thể, không thể ngất…y còn phải tìm Chí Hoành…Lý Du muốn chống cự nhưng bất lực, rốt cuộc té xỉu trên hành lang.
“A! Chỗ này có một người!”
Không phát hiện nửa phần thân dưới của Lý Du biến dị, vài nhân viên sở nghiên cứu từ hành lang đi tới vây quanh Lý Du.
Một giọng nữ hỏi nhỏ.
“Chúng ta cứu hắn không?”
“Không cần, ai biết hắn có bị cắn hay chưa.” Một giọng nam khàn khàn lập tức phản đối.
“Coi trước rồi tính sau, đánh thức hắn rồi hỏi xem.” Một giọng nam trầm khác đề nghị.
Vì thế có người thử đẩy té xỉu trên mặt đất Lý Du.
“Ê! Ê! Cậu có khỏe không?”
“Không có phản ứng, thôi bỏ đi.” Giọng nói vừa mới phản đối lập tức thúc giục mọi người mau rời đi.
“Đợi đã, chúng ta thử lại lần nữa xem.”
Tay kia cũng vươn ra đẩy bả vai Lý Du.
“Ư….” Lý Du đột nhiên rên rỉ.
“A! Hắn còn sống!”
“Cậu sao rồi?” Người kia ngồi chồm hổm để mặt dán sát Lý Du, hỏi y.
Lý Du vẫn cúi đầu, chậm rãi hết chóng mặt, từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ đậm dọa người nhìn chằm chằm mấy người nam nữ vây quanh mình, miệng không ngừng lặp lại.
“Đói….đói….”