Tang Thế Sinh Tồn

Chương 95: Hoan nghênh trở về



Nhìn ngoài vòng bảo hộ trong suốt cương thi ngẫu nhiên từ góc âm u lảo đảo đi ra, Kiều Phi Vũ nâng tay sờ trên đầu cột băng vải. Hiện tại đã trôi qua hai ngày, từ khi bị Phương Chí Hoành đánh bất tỉnh trong sở nghiên cứu, gã mơ mơ màng màng nghĩ phụ cận khả năng còn sót lại cương thi, cố gắng tỉnh lại ý thức mơ hồ, nếu cứ ngất xỉu sẽ rất nguy hiểm.

Sau đó trải qua đoạn thời gian với Kiều Phi Vũ mà nói rất dài dòng. Rốt cuộc gã thanh tỉnh, cắn răng bật người dậy, vuốt đầu đầy máu, gã không thời gian quan tâm. Gã ở trên mặt đất điên cuồng tìm thuốc trung hòa, hy vọng sẽ thấy một chai. Cũng may vận khí của gã không tệ, trong kẽ góc phát hiện một lọ thuốc trung hòa xanh đậm gần như màu đen. Cũng vì màu sắc không sáng nên ngay từ đầu gã không chú ý.

Nâng lên chai thuốc trung hòa, Kiều Phi Vũ đột nhiên cảm thấy vừa nãy bị đánh thật oan uổng. Khỏi đoán cũng biết Phương Chí Hoành là vì cướp đi chai thuốc trung hòa duy nhất mới đánh gã bất tỉnh. Ai ngờ bây giờ gã lại tìm được một chai, vậy cái đầu bị thương không phải là rất vô tội rồi?

Kiều Phi Vũ không biết hai người Phương Chí Hoành và Lý Du rốt cuộc chạy đi đâu rồi. Phỏng chừng Phương Chí Hoành không dám đụng mặt họ nữa, đoạt đi thuốc trung hòa của Vương Dương, tuy mặt sau may mắn tìm thấy một chai khác, nhưng thù này nếu Tiếu Dịch biết được, hai người kia nhất định không có kết cuộc tốt. Cho nên tránh né bọn họ cũng là lựa chọn bình thường.

Giúp hôn mê Vương Dương chích thuốc trung hòa xanh đen. Trong khi hôn mê Vương Dương bắt đầu kịch liệt nôn mửa, chất lỏng nâu vàng này Kiều Phi Vũ nhìn khá quen mắt. Tiếp theo Vương Dương lại tiếp tục ói ra chất lỏng đen tanh hôi. Như thế làm Kiều Phi Vũ hơi yên tâm, đại biểu thuốc trung hòa đúng là có công hiệu. Tuy thời gian chích vào muộn chút, nhưng nhiệt độ trên người Vương Dương đã chậm rãi hạ xuống.

Kiều Phi Vũ vốn thích sạch sẽ, nhìn Vương Dương ói đầy người, vẫn là nhẫn nại khiêng Vương Dương đi ra ngoài, dựa vào năng lực nhớ đường và khả năng quan sát siêu tốt, cuối cùng tới sân bay. Chỗ đó ở mặt trái núi hình hồ lô, một khối đất trống vô cùng rộng lớn, bên ngoài vây quanh vòng bảo hộ trong suốt mà họ từng gặp ngoài sở nghiên cứu. Nhìn thấy vòng trong suốt này vừa cứng vừa kín không kẽ hở bao lấy toàn bộ sân bay, khó trách ngay cả cương thi đều không vào được.

Không biết có phải bởi vì tất cả cương thi bên dưới đều bị họ gây ra động tĩnh hấp dẫn đến mái nhà, Kiều Phi Vũ một đường kéo người hôn mê rất ít đụng cương thi. Gã lấy thẻ từ trong túi tiền của Vương Dương, mở cửa mật mã bảo hộ sân bay đi vào trong.

Ở bên trong gần cửa có tòa nhà nhỏ hai tầng. Tầng một dường như để cung cấp cuộc sống đồ dùng, bên trong có thức ăn và nước. Lầu trên là một gian phòng ngủ có phòng tắm và phòng khách nhỏ.

Thấy trên sân bay chỉ còn một chiếc phi cơ, Kiều Phi Vũ phỏng chừng những người có thẻ từ trong sở nghiên cứu đã sớm lái máy bay chạy trốn hoặc là đã ra ngoài, Kiều Phi Vũ cảnh giác quan sát chung quanh một lần, rồi vây quanh tòa nhà nhìn một lần, xác nhận không có người hoặc cương thi, Kiều Phi Vũ mới dùng thẻ từ mở cánh cửa mật mã, đi vào trong tòa nhà hai tầng. Xem ra công dụng của thẻ từ rất rộng.

Kiều Phi Vũ mệt đến thở hồng hộc đem Vương Dương để tại lầu một, thế này mới có rảnh băng bó vết thương trên đầu chảy đầy máu. Gã đã lâu rồi không có chật vật như vậy. Điều duy nhất đáng ăn mừng là hình tượng quý công tử tuy đã hỏng, nhưng không ai thấy.

Về phần Vương Dương, cả đêm Kiều Phi Vũ nghe Vương Dương trong hôn mê phát ra thống khổ rên rỉ. Không biết có phải là tác dụng của thuốc trung hòa, nghe thì thấy thuốc và thân thể sinh ra hiệu quả là vô cùng khổ sở. Ngay cả Vương Dương bình thường không kêu đau thần kinh thô to, ở trong hôn mê vẫn nhịn không được đau đớn ra tiếng, như vậy phải đau đến cỡ nào…

Nghe Vương Dương không ngừng phát ra tiếng kêu, Kiều Phi Vũ bắt đầu lo âu không biết có phải là thuốc trung hòa ra vấn đề, hoặc do chích vào quá trễ. Nếu đêm nay Vương Dương đột nhiên chết, Tiếu Dịch có trở về, mặc kệ là thân xác hay linh hồn, đều sẽ xé gã thành từng mảnh cho coi….

Kiều Phi Vũ một bên thật sự lo lắng thân thể Vương Dương, một bên cũng lo lắng mạng nhỏ của mình, cả đêm chưa ngủ vẫn coi chừng Vương Dương đến bình minh. Gã chống một đôi mắt gấu mèo nhìn Vương Dương rốt cuộc mở hai mắt ra, không có chuyện gì, gã mới thật sự nhẹ nhõm xoay người đi ngủ dưỡng nhan sắc.

Sau khi tỉnh lại Vương Dương vô cùng im lặng, không biết hiện tại thân thể ra sao, cảm giác thế nào. Nhưng Kiều Phi Vũ cũng hiểu được, Vương Dương chắc là đang lo lắng cho Tiếu Dịch. Ở trong này đã hai ngày mà Tiếu Dịch vẫn không xuất hiện, đương nhiên sẽ lo lắng cho hắn.

Kiều Phi Vũ không nói với Vương Dương rằng khi gã kéo cậu ra khỏi sở nghiên cứu, tầng trên cùng nổ mạnh rồi lún sập, hiện tại toàn bộ sở nghiên cứu đã sập hơn phân nửa. Tuy mọi người đều biết Tiếu Dịch là thể thực nghiệm, vẫn là thể thực nghiệm vô cùng mạnh. Nhưng sau vụ nổ cỡ đó còn có thể sống, chính Kiều Phi Vũ còn cảm thấy là điều kỳ diệu.

Nghĩ như vậy, Kiều Phi Vũ thói quen ngoái đầu hướng cửa sổ, xuyên thấu qua cửa kính nhìn bên ngoài vòng bảo hộ trong suốt. Kiều Phi Vũ liếc mắt một cái lại dời đi chỗ khác, đột nhiên ngẩn người, vội ngoái đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận nhìn, không dám tin dụi mắt mình. Sau khi xác nhận tuyệt đối không phải ảo giác, Kiều Phi Vũ lập tức cầm thẻ từ mở cửa đi ra ngoài.

Tựa vào cửa sổ lầu hai, tóc Vương Dương còn đang ướt nước. Bởi vì toàn thân đều có dấu vết ói mửa, hại cậu sau khi tỉnh liền ở trong phòng tắm tắm rửa một phen. Hôm nay rời khỏi giường vẫn có thể ngửi được trên người mùi cương thi tanh tưởi, thế là lại bắt buộc mình tắm tiếp.

Vương Dương từ bên cạnh bàn lấy ở phía dưới thực phẩm dự trữ một hộp thuốc lá, dùng tay trái đã quấn tốt băng vải lấy ra một điếu thuốc ngậm ngoài miệng. Cậu cúi đầu mở bật lửa để thuốc lá gần sát, hít mạnh một ngụm, lại chậm rãi nhổ ra. Khói trắng bay trên không trung dần tan đi, đôi mắt Vương Dương khép hờ.

Sau khi tỉnh lại cậu không gặp Vương Dương, vẫn ở chỗ này chờ đợi hai ngày. Càng chờ Vương Dương càng cảm thấy trong lòng khó chịu. Tuy cậu biết Tiếu Dịch có năng lực chữa trị rất mạnh, nhưng vụ nổ ngay cả nhà lầu đều tan tành, Tiếu Dịch thật có thể sống sót trở về? Vương Dương nghi ngờ, cậu không muốn suy nghĩ theo chiều hướng bi quan, nhưng mà hiện tại đã qua hai ngày, nếu Tiếu Dịch còn sống vì sao không xuất hiện?

Nghĩ như vậy, Vương Dương bực mình hút một ngụm thuốc, gáy tựa vào tường mặt, không biết nên làm cái gì. Chết tiệt! Ở đây nghĩ lung tung thì ích lợi gì. Vương Dương đột nhiên tỉnh táo. Tiếu Dịch vì giúp cậu mà biến mất không thấy, vậy tìm lại hắn là được! Mệt cậu tự nhốt trong phòng âm u hai ngày trời.

Suy nghĩ xong, Vương Dương tinh thần lập tức nâng cao, đem thuốc lá dụi tắt trong gạt tàn thủy tinh trên bàn. Vương Dương từ cửa sổ đứng thẳng người, chuẩn bị mở cửa xuống lầu, thu thập sửa sang đồ vật, lần nữa quay lại sở nghiên cứu tìm Tiếu Dịch. Nếu tìm không thấy hắn, cậu sẽ vẫn ở tại nơi này.

Vương Dương xoay tay nắm cửa, mở cửa ra thì thấy Kiều Phi Vũ vừa lên lầu vừa nói chuyện.

Kiều Phi Vũ thấy Vương Dương mở cửa, quay đầu đối với dưới lầu nói.

“Rốt cuộc cậu đã trở lại, hai ngày nay Vương Dương rất buồn, không nói chuyện nhiều cũng không đi ra ngoài, tôi suýt tưởng là người khác rồi đấy.”

Vương Dương ngơ ngẩn đứng ở cửa nhìn thân hình đi lên thang lầu cách cậu ngày càng gần.

Người đó mặc áo sơ mi xanh rõ ràng kích cỡ không hợp dáng người, trên chân mặc quần tây đen, quần áo dính đầy vết máu, làn da tái nhợt lộ ra mờ nhạt vảy đen. Tiếu Dịch nhìn Vương Dương đứng ở cửa ngẩn người, lộ ra nụ cười, là nụ cười mà Vương Dương từng ở trực thăng nhìn qua một lần, cười nhẹ mà dịu dàng mê người.

Đôi mắt vàng nhìn chằm chằm Vương Dương, từ đầu đến chân cẩn thận quan sát, trong lòng thầm than, may mắn, Vương Dương vẫn khỏe mạnh.

“XXX!!! Cười cái gì! Đồ khốn sao hiện tại ông mới xuất hiện!” Vương Dương nhướng mày, vẻ mặt tức giận vọt hướng Tiếu Dịch.

Kiều Phi Vũ nghĩ hai người muốn đánh nhau, vì thế chen ngang giữa hai người, vì mọi sự hòa bình mở miệng khuyên Vương Dương.

“Vương Dương, này này, đừng kích động. Không phải Tiếu Dịch không muốn về, nhưng hắn cũng bị tạc nổ cần chữa trị hai ngày, mới từ phế tích lấy ra quần áo mặc, trước tiên chạy tới đây.”

“Tránh ra!”

Đem cánh tay Kiều Phi Vũ ngăn cản mình đẩy ra, Vương Dương đến trước mặt Tiếu Dịch nắm tay đập hướng mặt hắn. Kiều Phi Vũ đứng nhìn nghĩ Vương Dương muốn đánh gò má Tiếu Dịch, ai biết nắm tay tới gần mặt hắn đã mở ra vòng xuống túm cổ áo Tiếu Dịch mạnh nhấc lên. Vương Dương đầu hướng Tiếu Dịch, đôi môi cùng môi lạnh của hắn đụng vào nhau.

Hai bờ môi chạm nhẹ nháy mắt tách ra, Vương Dương dùng sức cả cánh tay vây quanh vai Tiếu Dịch, đầu tựa vào vai hắn, rũ xuống mi mắt, khẽ nói.

“Hoan nghênh trở về, đã quên nói, tôi cũng thích ông.”

Tiếu Dịch hai tròng mắt ở khoảnh khắc môi Vương Dương chạm mình, cảm xúc trở nên phức tạp. Hiện lên các loại tình cảm bất đồng, cảm xúc không ngừng quay cuồng trong mắt hắn, thành một luồng sáng đẹp nhất. Chậm rãi, đáy mắt Tiếu Dịch khôi phục bình tĩnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Hắn vươn tay cũng ôm chặt Vương Dương, như muốn đem cậu dung nhập trong thân thể mình, vĩnh viễn không tách rời.

Cúi đầu, Tiếu Dịch chậm rãi gần sát mặt Vương Dương, nhìn vành tai cậu đỏ ửng. Đáy mắt Tiếu Dịch hiện lên dịu dàng trìu mến, hắn cũng nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Vương Dương.

“Cảm ơn Vương Dương, vì thích tôi.”

Nhìn hai người trước mặt thổ lộ tình cảm cho nhau, Kiều Phi Vũ biết mình là người thừa, sờ mũi không tốt quấy rầy hai người trải qua gian truân mới nói ra tiếng lòng với đối phương. Kiều Phi Vũ xoay người vịn thang lầu đi xuống dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.