Tang Thế Sinh Tồn

Chương 97: Thân thể biến hóa



Kiều Phi Vũ đã tuyệt vọng hai người trên lầu không ngừng ‘trao đổi tình cảm’. Gã buộc phải nhẫn nại nghe trên lầu vọng xuống tiếng thở dốc làm nóng cả người. Hiện tại gã ở trong góc phòng lưu trữ, kéo ra giường gấp tạm ngủ ở trên đó. Ai kêu căn phòng duy nhất bị hai tên kia chiếm rồi.

Nhưng mà dù Kiều Phi Vũ muốn ngủ, trên lầu thanh âm phiền nhiễu khiến gã lăn qua lộn lại, khó có thể ngủ say. Không còn cách nào khác, Kiều Phi Vũ lấy ra một bao khăn giấy, rút ra khăn giấy vo lại nhét vào lỗ tai. Lại đem cái mền tìm thấy trong phòng lưu trữ, trùm kín đầu, cố gắng ngủ. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc gã mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

*Rắc—rắc–*

Tiếng nhai nuốt thực vật giòn vang đánh thức Kiều Phi Vũ không biết khi nào thì ngủ quên. Gã nhấc tay đẩy ra tấm chăn trên đầu, nắng nóng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người gã. Hèn chi khi ngủ thấy nóng, ra là giữa trưa.

Kiều Phi Vũ ngồi dậy, toàn thân khó chịu. Trước kia gã toàn ngủ nệm êm cao cấp, mấy ngày nay bạ đâu ngủ đó, thân thể luôn sống sung sướng có chút khó chịu đựng.

Cầm lên cái kiếng đặt ở đầu giường, Kiều Phi Vũ cẩn thận xem khuôn mặt mình, vuốt tóc ngay ngắn, mới rời khỏi giường. Gã sửa sang lại quần áo, vuốt phẳng, đi hướng chỗ phát ra tiếng vang. Gã vòng qua kệ chứa hàng hóa, nhìn thấy thân hình đưa lưng về hướng mình.

Áo thun trắng ôm sát thân thể xinh đẹp rắn chắc hoàn mỹ. Lưng hơi cong, trên đầu tóc quăn không chải, dưới ánh sáng ngoài cửa hiện ra màu nâu nhạt. Cọng tóc nghịch ngợm nhếch lên theo động tác cúi đầu của Vương Dương mà lung lay, làm người ta nhịn không được muốn xoa đầu.

Vương Dương ngồi chồm hổm, mặc quần bò màu xanh. Bởi vì là ngồi xổm, lưng quần bò không cao nay càng trễ xuống, lộ ra quần lót màu đen cũng với làn da nâu bóng loáng. Kiều Phi Vũ buộc tầm mắt mình dời lên trên. Không được, còn tiếp tục xem, bị Tiếu Dịch bắt được thì gã chết chắc.

Từ sau vòng ra đằng trước, Kiều Phi Vũ ngay mặt nhìn Vương Dương ngồi chồm hổm, đang ăn bánh bích quy lấy từ phòng lưu trữ. Cậu cầm bình nước khoáng tu một hơi dài, tiếp theo lại bóc lấy bánh nhai tiếp.

Gã quan sát làn da Vương Dương loang lổ nhiều điểm đỏ, trong lòng cảm thán, làm kịch liệt thật. Hai người ở trong phòng làm lâu như vậy, gã hơi ngạc nhiên Vương Dương còn sống đi ra, hơn nữa tự do xuống lầu tìm đồ ăn?

Nhìn bộ dáng của Vương Dương không giống bị làm mệt mỏi. Kiều Phi Vũ tưởng bằng sức khỏe của Tiếu Dịch, theo lý mà nói hoàn toàn có thể dày vò Vương Dương chết đi sống lại. Vì sao bây giờ cậu còn có thể cử động, tự mình xuống lầu? Trong lòng nghi hoặc, Kiều Phi Vũ mở miệng hỏi Vương Dương.

“Tự mình cậu đi xuống?”

“Nói nhảm, đói chết mất.”

Tiêu hao năng lượng nhiều như vậy, vẫn bị nhốt trong phòng không có đồ ăn, Vương Dương đói quá mức, sau vài lần cầu xin mắng chửi Tiếu Dịch, hứa hẹn vài điều kiện mà bây giờ cậu rất muốn sửa lại, rốt cuộc được Tiếu Dịch thả ra. Vì thế cậu vội chạy xuống lầu tìm đồ ăn lấp đầy cái bụng.

“Cậu có thể tự mình đi xuống?”

“A? Vì sao không thể?”

“Tiếu Dịch…hắn…không phải làm…rất kịch liệt ư…” Kiều Phi Vũ mờ mịt ám chỉ Vương Dương.

Cậu ngừng động tác đem bánh bích quy đút vào miệng, hiểu được Kiều Phi Vũ muốn nói cái gì, nghiến răng cam chịu đáp.

“Dù sao tôi đã xuống dưới, không có việc gì.”

Lần đầu tiên mà cậu thích ứng tốt thật…

Kiều Phi Vũ không thể tin Vương Dương có tinh thần và sức lực như vậy. Lúc trước đàn ông cường trướng sau khi bị Kiều Phi Vũ chà đạp đều phải nằm trên giường thật lâu mới có sức lực. Tiếu Dịch sức mạnh và khí thế khác người thường, sao có thể chà đạp Vương Dương thật lâu, vậy mà cậu còn vui vẻ hoạt động? Rất khác với bình thường…Nhất là Kiều Phi Vũ bị buộc nghe lén, biết Tiếu Dịch không phải dịu dàng đối xử, hơn nữa thời gian dài như vậy, nghĩ sao đều thấy không hợp lý.

“Ủa? Tay cậu lành rồi?”

Kiều Phi Vũ còn đang rối rắm Vương Dương có sức mạnh siêu phàm, đã thấy cậu dùng tay trái linh hoạt đút thức vào miệng. Kiều Phi Vũ nghĩ tới lúc ở sở nghiên cứu, cậu tự tiện mở ra băng vải cố định tay để tiện đánh cương thi, khiến xương tay xuất huyết. Khi kéo hôn mê Vương Dương vào đây, chính gã băng bó tay cậu. Vết thương thảm thiết như vậy, phải mấy tháng mới lành, chứ đừng nói là tự do cử động. Hiện tại gã lại thấy Vương Dương dùng hai tay cầm đồ ăn.

“Tay? Ờ…tốt rồi…” Miệng còn nhai bánh, Vương Dương hươ tay trái, cũng không biết vì cái gì cùng Tiếu Dịch làm đến khúc sau, băng vải hoàn toàn cởi ra nhưng cậu không cảm giác đau đớn. Sau khi cậu kéo băng vải xuống mới phát hiện miệng vết thương trên tay không biết đã khép lại từ khi nào. Vì thế cậu vứt bỏ băng vải, không quá để ý.

“Kỳ quái quá kỳ quái.” Kiều Phi Vũ cau mày lầm bầm, quay đầu cẩn thận nhìn sau lưng Vương Dương, miệng vết thương bị Viên Tư Điềm cắn không khép lại. Hiện tại bả vai sau lưng đã không còn vết cắn, không thấy một chút dấu vết. Kiều Phi Vũ ngạc nhiên, như phát hiện điều gì, mắt nhìn chằm chằm chỗ vạt áo nhếch lên hở ra phần lưng.

“A! Đau! Đau! Đau!”

Tay đột nhiên đột nhiên đau như bị kiềm kẹp, Kiều Phi Vũ liên tục kêu la. Nhấc mắt nhìn hóa ra là Tiếu Dịch, đang lạnh băng nhìn gã, một tay cầm bàn tay gã suýt đụng vào thân thể Vương Dương.

Biết Tiếu Dịch đang khó chịu cái gì, Kiều Phi Vũ vội vàng giải thích.

“Không phải tôi sờ loạn, tôi phát hiện thân thể Vương Dương có chút kỳ quái.”

“Gì? Tôi tốt mà.” Từ khi chích vào thuốc trung hòa, Vương Dương cảm giác thân thể mình so với trước kia càng khỏe mạnh. Làm cái gì cũng mạnh dạn, ăn cũng ngon hơn, không có chỗ nào kỳ quái. Vỗ quần dính mảnh vụn bánh, Vương Dương đứng dậy nói.

“Chính là vì quá tốt mới kỳ quái…” Kiều Phi Vũ không dám nói Vương Dương cùng Tiếu Dịch đại chiến lâu vậy mà còn có thể lực tràn đầy tinh thần, gã nêu ra ví dụ khác. “Xem cổ tay của cậu đi, vốn cần nửa tháng mới lành, nhưng bây giờ mới vài ngày đã khỏe. Còn có chỗ bị cắn trên lưng cậu, hoàn toàn biến mất.”

“A…” Nghe Kiều Phi Vũ nói vậy, Vương Dương mới nhận ra đúng là có chút khác. Tuy thể chất của cậu mau khỏe hơn người thường, nhưng tốc độ nhanh như vậy ngẫm lại có chút không bình thường.

Cảm giác tay Tiếu Dịch buông ra, Kiều Phi Vũ vội rụt tay lại ngoan ngoãn buông thõng hai bên người, tiếp tục nói.

“Hơn nữa, tôi mới phát hiện, Vương Dương, dấu hôn trên người cậu…”

“Gì? Chó chết!” Vương Dương không hề chú ý trên người có cái gì khác, tùy tiện mặc áo thun liền đi ra. Nghe vậy cậu lập tức nhấc tay lên muốn che đi các loại dấu vết trên người.

Không cần che…toàn thân cậu đều có đó. Kiều Phi Vũ đã mất hứng thú nói móc sự phản ứng chậm chạp của Vương Dương, tiếp tục giải thích.

“Dấu hôn trên người cậu đang từ từ biến mất, tựa như miệng vết thương trên người cậu, đều biến mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.