"Tất cả xuống xe giết tang thi!" Đường Tư Hoàng ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người trên xe đều đẩy cửa xuống xe. Có hai người sống sót chần chờ một lúc, đối mặt với nụ cười "ôn hòa" của Đường Tư Hoàng, đáy lòng chợt phát lạnh, không còn do dự nữa, cắn răng nhanh chóng xuống xe.
Xuân thẩm là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiểm tra lại người mình, ngoại trừ đầu và tay, xác định không để lộ chỗ nào, cũng cầm đao xuống xe.
Đinh tiểu thư thì trốn trong xe không muốn nhúc nhích, cuộn mình thành một đoàn, người không ngừng run rẩy, ngay cả liếc nhìn ra ngoài cũng không dám. Cô chỉ mong tất cả mọi người đều quên đi sự hiện hữu của mình.
Mà thực tế, Đường Tư Hoàng xác thực cũng đã không còn nhớ tới cô ta, vì y còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đường Miểu ngược lại lại phát hiện Đinh tiểu thư kia không xuống xe, cũng có ý muốn cô ta xuống xe giết tang thi, bất quá nghĩ đến chuyện lần trước cô ta đã đẩy Đường Cửu, liền không chút do dự bỏ đi ý định này. Đinh tiểu thư tạm thời lưu lại trong xe ngược lại còn giúp bọn họ an toàn hơn không ít.
Cậu cả người vẫn trang bị đầy đủ, lấy khí thế không thể ngăn cản tiêu diệt đám tang thi, gần như một đao bổ xuống thì một lần nhanh chóng nhìn hai hướng đông tây. Đám tang thi rời đi đuổi theo cũng đã đủ xa, mấy người Đường Thất dựa theo kế hoạch bắt đầu giăng dây thừng. Lại đợi thêm chừng một phút, sau khi tiếng "Hoàn thành nhiệm vụ" của ba người Đường Thất, Trương Vọng, Đỗ Tấn vang lên từ trong bộ đàm, Đường Miểu liền nhanh nhẹn huýt sáo một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Uy và Charles đã ngoắc ngoắc đuôi chạy về, hưng phấn xoay quanh Đường Miểu. Bịch nhựa đựng túi máu trên người chúng nó đã sớm chảy hết, bên trong chỉ còn lại mấy vết máu loang lổ.
Đường Miểu nhanh chóng cắt hai cái bịch xuống, vừa giết tang thi, vừa chạy về phía bên kia dây thừng. Chút máu còn lại trong bịch thu hút vài tang thi cùng lúc tới gần cậu. Đường Miểu, Charles cùng Hắc Uy ba người gặp một con giết một con, vô cùng dũng cảm.
"Đường Miểu." Đường Tư Hoàng đứng cách vài mét đột nhiên âm trầm gọi một tiếng.
Đường Miểu giật nảy người, vội vàng ném hai bịch nhựa ra ngoài "bức tường dây thừng", cho Đường Tư Hoàng một nụ cười sáng lạn.
Đường Tư Hoàng lạnh lùng nhìn cậu vài giây mới xoay người tiếp tục giết tang thi.
Hai đầu dây thừng đã được buộc chặt, đám tang thi đi đến trước dây thừng không biết khom người cũng không biết cách vượt qua, chỉ có thể đói khát mà vươn hai tay về trước nhưng không cách nào tiến lên được một bước. Trương Vọng bên kia cũng rất nhanh đã chặn được lối vào. Khu vực hình chữ nhật ở giữa hai dây thừng trở thành khu vực an toàn, chiều dài ít nhất cũng sáu bảy trăm mét.
"Rống..." Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân không nặng không nhẹ, còn có vài tiếng gào rú mơ hồ, sau lưng Đường Miểu chợt phát lạnh, bất thình lình xoay người lại, chưa nhìn kỹ đã trực tiếp chém xuống một đao, "roạt" một tiếng, trúng ngay mặt tang thi, lực đạo không nắm chắc, rút mạnh ra, đao cư nhiên lại không ra được. Đường Miểu nhấc chân đạp vào bụng tang thi, trên tay cũng đồng thời dùng sức, lúc này mới rút ra được, nhanh chóng bổ thêm một đao nữa, lần này tang thi mới thật sự chết, máu văng ra tung tóe, loang lổ bóng loáng cả mặt đất. Máu theo lưỡi đao nhỏ giọt xuống đất, màu máu đỏ tươi cực kỳ chướng mắt.
Đường Tư Hoàng đi tới, ánh mắt quét cậu một lần từ trên xuống dưới, mới nhìn qua mấy người khác.
Sau khi giết con tang thi cuối cùng trong khu vực an toàn, biểu lộ trên mặt mọi người mới nhẹ nhõm được một chút, nhanh chóng tụ lại. Trận đánh này, Đường Tư Hoàng điều tiết khống chế thỏa đáng, chỉ có một người sống sót không cẩn thận bị tang thi bắt lấy, trực tiếp cắn nát cổ mất mạng. Từ sau khi bùng nổ tận thế, đã thấy nhiều những cảnh này, mọi người cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Đường Tư Hoàng quét mắt qua mọi người, nói: "Tang thi quá nhiều, nếu cố gắng đâm đầu vào, có thể sẽ đột phá được, nhưng thời gian chúng ta không nhiều. Đều nghe đây — Đường Văn, Đường Võ hộ tống Tần tiên sinh tìm xe lửa thích hợp nhất, Tần tiên sinh có lẽ hiểu rõ cụ thể nên chú ý đến điều gì."
Tần Cường liên tục gật đầu: "Tôi biết, tôi biết. Nhất định phải chọn xe lửa đầu tàu hướng về phía tây, tốt nhất là trong can dầu có đủ dầu, về phần nước ngược lại không quan trọng."
Đường Tư Hoàng gật đầu: "Chỉ chừa lại hai toa là được, ngoài ra còn có hai toa bồn, hai toa hàng hóa, một toa chứa đồ dự phòng, toa cuối cùng để chứa xe. Về phần toa bồn hay toa hàng để trước toa khách, mọi người nhìn xem rồi xử lý, làm sao thấy thuận tiện là được. Trương Vọng, Đỗ Tấn, Hùng Thiên Hạo, Phùng Dã, Đường Thất, Đường Cửu, các cậu cùng Trịnh tiên sinh tới kho dầu."
Tần Cường lên tiếng đáp lời, hiện tại bọn họ chỉ có thể nói là tạm thời an toàn, hắn cũng không dám kéo dài thời gian, chạy đi cùng Đường Văn và Đường Võ.
Tiền Khả Vi chần chừ nói: "Đường tiên sinh, thật sự muốn đi lấy dầu sao?"
Tiền phu nhân đứng cạnh hắn, tay phải nắm chặt lấy tay Tiền Khả Vi, thần sắc đầy lo lắng, nhưng không có ý lên tiếng, chắc trong lòng hẳn đã minh bạch hôm nay bọn họ đã không đường lui, chỉ có thể phối hợp với Đường Tư Hoàng.