“Bất luận tai nạn gì đều không có khả năng đột nhiên bộc phát, chúng phải trải qua cả một quá trình tuần tự phát triển mới đúng, thế nhưng hiện tại lại không có bất cứ dấu hiệu gì hết, không phải sao?” Đường Hâm cũng biết gặp ác mộng như vậy đúng là có chút bất thường, nhưng là vẫn không tin những cơn ác mộng này là một loại điềm báo.
Đường Miểu nhớ tới những tin tức tra được trên mạng. Những tin tức kia nếu là giả thì không có gì đáng nói, nhưng nếu là sự thật, vì để tránh cho tâm lý người dân bất ổn, cơ quan nhà nước nhất định sẽ dùng quyền lực mà bưng bít mọi chuyện, để người dân bình thường không thể phát giác được chuyện gì. Cậu cũng không biết nói gì để thuyết phục Đường Hâm, có chút nhụt chí mà tựa trên người Đường Tư Hoàng, ngẩng đầu nhìn y, kiên trì nói: “ Cha, không quản hai người có chịu tin không, con nhất định sẽ dùng tiền của mình tích trữ vật tư.”
“Ba, ba thấy sao?” Đường Hâm nhìn về phía Đường Tư Hoàng. Việc này không phải là chuyện nhỏ.
Đường Tư Hoàng một bộ như đang có điều suy nghĩ, không tỏ rõ thái độ, mà hỏi lại Đường Miểu: “Biết rõ thời gian cụ thể không?”
Đường Miểu thấy y thả lỏng, trong nội tâm vui vẻ, nghĩ nghĩ, nói: “Cái ác mộng lần thứ hai, trong siêu thị có đại giảm giá trang phục hè, cho nên chậm nhất cũng là đầu tháng chín.”
“Ba, ba tin có tận thế thật sao a?” Đường Hâm cảm giác có chút không đáng tin cậy.
Đường Tư Hoàng nhàn nhạt nói: “Cái này không quan trọng. Đường thị mở thêm một công ty bách hóa cũng không có gì đáng lo ngại. Chỉ có điều, ta muốn âm thầm tiến hành, không thể để cho bất cứ ai chú ý tới. Bây giờ tới đầu tháng chín còn nửa tháng nữa, trước tiên hãy mua ít gạo, bột mì, trang phục và các loại vật tư thiết yếu để dự trữ đã. Nếu như đến giữa tháng chín không có phát sinh chuyện gì, công ty bách hóa chính thức được khai trương,” Mặt khác, Đường Miểu cho y một linh cảm, dùng việc trốn chạy trong tận thế làm chủ đề cho trò chơi mới, có lẽ sẽ rất ăn khách. =)))(ặc ặc, j cũng nghĩ được, e lạy a =w=)
Đường Miểu thầm nghĩ vẫn là cha chu đáo. Nếu như tin tức Đường thị muốn mở công ty bách hóa truyền ra ngoài, nhưng vẫn không thấy khai trương, như vậy sau này nguy cơ tận thế thật sự bộc phát, nhất định có người hoài nghi bọn họ đã biết trước tin tức. Đến lúc đó, tình cảnh của Đường gia sẽ phi thường nguy hiểm. Nếu như cậu biết cha mình còn đang suy nghĩ làm thế nào phát triển trò chơi với cái chủ đề trốn chạy trong tận thế, không biết sẽ có tâm tình gì.
Đường Hâm nghe xong lời Đường Tư Hoàng nói, cảm thấy rất có đạo lý cũng không nói thêm gì nữa.
“Cho nên, tiểu đệ, hôm nay em mang anh và ba tới đây cũng là có liên quan tới ác mộng của em?” ( hự, nàng ơi ~ xưng anh-em thế này da gà ta cứ nổi tầng tầng ấy >.< nàng tùy chỉnh nhé!!!)(ko s, ae mà =]]]])
“Vốn là định tới mua một ít hạt giống, ba với anh đã muốn đi chung thì thuận tiện học tập chút năng lực sống dã ngoại.” Đường Miểu tránh đi ánh mắt của bọn họ.
“Học tập? Là khảo nghiệm thì có. “ Đường Hâm vạch trần cậu.
Đường Miểu liếc trộm Đường Tư Hoàng, thấy y cười như không cười, vội vàng nằm xuống, hai mắt nhắm lại: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Đường Tư Hoàng cảnh cáo nói: “Chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ, không được nói với bất kì ai.”
“Dạ hiểu.”
Đường Tư Hoàng nằm nhìn đỉnh lều, lâm vào trầm tư. Y không tin chuyện tận thế, nhưng không thể nghi ngờ, những cơn ác mộng của Đường Miểu làm cho y có cảm giác nguy cơ, điểm quan trọng nhất là, chuyện này nhắc nhở y, Đại Đường trên danh nghĩa không cùng bất cứ công ty thực phẩm nào hợp tác. Mở một công ty bách hóa cũng là một vấn đề không dễ.
Y nhìn nhìn tiểu nhi tử bên người, hô hấp đã vững vàng, có lẽ sẽ không gặp ác mộng nữa, sau đó cũng khép hai mắt lại.