Đường Miểu đầu quay lại nhìn ra phía trước quan sát tình hình, không khỏi nhíu mày một trận. Cách đó chừng 200 thước, một chiếc xe tải đổ ngay giữa đường, chặn đường đi của bọn họ lại. Móa! Cậu không nhịn được mà trong lòng mắng một tiếng. Phía trước thì có xe vận tải cản đường, sau thì có tang thi đuổi theo, tình cảnh thập phần bất ổn. Tang thi phía sau quá nhiều, không thể quay ngược trở lại được, nhưng họ không có khả năng tiến lên phía trước. Hai bên đường là hai hàng cây xanh, trồng những cây đa vừa thô lại vừa to, muốn từ trong xuyên qua cũng không được. Khoảng cách giữa hai luống hoa ngược lại có đủ một khoảng để xe có thể qua được tới làn xe đạp, nhưng trên đường cũng có thưa thớt vài chiếc xe đang ngáng giữa, cho nên dù chiếc việt dã có đi qua cũng không thể đi xa hơn được bao nhiêu.
"Cha, làm sao bây giờ?"
Cậu nhìn về phía Đường Tư Hoàng, y không một chút chần chừ lái xe trực tiếp đến gần chiếc xe vận tải lớn kia rồi dừng lại, một bên chuẩn bị mở cửa xe, một bên nhanh chóng dặn dò: "Đóng kĩ cửa xe, ta đi lái nó sang chỗ khác."
Đường Miểu kinh ngạc mở to mắt, kịp thời giữ chặt cổ tay y, không muốn y mạo hiểm: "Cha, xe tải kia chắc chắn không có chìa khóa, cha mở xe thế nào?" Cậu trong lòng không nhịn được mà thổ tào: chẳng lẽ cha học theo đặc công trong phim? Những người đặc công kia trong phim chỉ cần kích nổ mấy dây nối trong hộp công tắc là có thể khởi động xe, nhưng nó căn bản không phù hợp với chiếc này a.
Đường Tư Hoàng quay đầu giải thích: "Thời điểm nhân loại mới biến thành tang thi còn chưa biến đổi hoàn toàn sẽ luôn quanh quẩn quanh đây, nói không chừng lái xe còn ở phụ cận."
"Không được, không thể vì "nói không chừng" mà mạo hiểm được." Đường Miểu lôi kéo không chịu buông tay y ra, đại não thì nhanh chóng tính toán cách xử lí.
Đường Tư Hoàng thật có chút bất đắc dĩ, nhìn xung quanh: "Thế con nói nên làm sao bây giờ, những con tang thi ở chung quanh đều đang hướng về phía này."
Đường Miểu cũng không biết làm sao, trong lòng đổ một đầu mồ hôi. Đồ vật trong không gian rất nhiều, nhưng thứ lúc này cần dùng lại không có vật nào dùng được ——
Có rồi!
Đường Miểu giảo hoạt cười cười, từ không gian lấy ra một trái lựu đạn, nhìn Đường Tư Hoàng mở miệng: "Lúc này không dùng đến, còn đợi tới khi nào a?"
Đường Tư Hoàng ừ một tiếng, ngón tay vô thức đánh tay lái: "Vấn đề là, chiếc xe tải này ước chừng cũng nặng hơn 10 tấn, trong xe cũng không biết có chất đầy hàng hóa không, một quả lựu đạn không nhất định có thể nổ tung nó."
"Không cần cho nổ hết, đầu đường bên kia còn một khoảng hẹp, chỉ cần lợi dụng lực nổ của lựu đạn, làm xe tải nhích qua phải chừng nửa mét là được rồi." Đường Miểu vẻ mặt đắc ý cười cười, nhìn về phía chiếc xe tải gật gật đầu. Xe tải này cũng không hoàn toàn chắn hết con đường, khoảng cách đầu xe với mấy bồn cây còn tầm nửa mét. Mà trong tay cậu là một trái lựu đạn cháy, muốn kích hoạt lựu đạn cháy cần phải đốt một hỗn hợp thuốc súng trong 4-6 giây, vốn dùng để phá hỏng, làm tê liệt hoặc phá hủy mục tiêu, có thể khiến bất cứ vật gì nó tiếp xúc phải bốc cháy hoặc làm nóng chảy, còn có thể đốt thủng tấm thép dày khoảng 50 li.
Trước khi nguy cơ tang thi bộc phát, Đường Miểu đã nhắc nhở Đường Tư Hoàng chuẩn bị một ít vũ khí. Y xác thực có chuẩn bị, nhưng đa số đều là súng và súng, chỉ có 1 thùng lựu đạn, tổng cộng 20 trái. Đường Miểu thật có chút không nỡ dùng, nhưng thép tốt phải dùng làm lưỡi dao, lúc này không dùng còn chờ đến khi nào?
"Cám ơn gia gia!" Cảm ơn gia gia đã lăn lộn trong hắc đạo, cảm ơn gia gia đã nuôi dưỡng cha thành nửa hắc đạo! Câu thứ hai cậu thật không dám nói thẳng với cha.
Đường Tư Hoàng ý vị thâm trường ừm một tiếng. Lúc này, bảy, tám con tang thi đã vây quanh họ, việc không thể chậm trễ, cậu liền nhanh chóng lái xe lùi ra một khoảng xa.