"Ôi ——" Đinh tiểu thư bị ngã xuống đất, người đau kêu ra tiếng.
"Cút!"
Thanh âm Đường Tư Hoàng băng hàn thấu xương. Đinh tiểu thư trong lòng phát lạnh, tuy đang trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu tình Đường Tư Hoàng, nhưng vẫn thấy được ý lạnh lóe lên trong đôi mắt lãnh khốc kia, liền vội vàng đứng lên, chật vật rời đi.
Đường Miểu xoay người muốn chuồn đi, lại bị gọi lại.
"Đứng lại."
Đường Miểu chỉ đành đứng lại, hướng Đường Tư Hoàng cười cười, cũng không biết y có thấy hay không, nhanh chóng giải thích: "Cha, con thật sự không cố ý. Con nghe thấy có tiếng bước chân, cảm thấy có hơi kỳ quái nên mới bước ra xem."
Đường Tư Hoàng nằm trên giường không di động, thản nhiên nói: "Tới đây."
Đường Miểu khó hiểu bước qua, đứng bên giường. Trong phòng rất tối, ngẫu nhiên lại có đạo thiểm điện nhoáng lên, mới xẹt qua vài tia sáng. Đường Miểu không thấy rõ sắc mặt Đường Tư Hoàng, nhưng tim dường như đập nhanh hơn hồi sáng, cậu không rõ đã xảy ra chuyện gì. Tuy bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm sét, nhưng trong phòng vẫn rất an tĩnh.
"Lên đây. Để tránh nữ nhân kia lần nữa bất ngờ lẻn vào, con ở đây canh."
Đường Miểu thấy kỳ quái. Cha cậu vậy mà "sợ" một nữ nhân? Đinh tiểu thư vẫn còn lệ thuộc vào y, tất nhiên sẽ không dám ngỗ nghịch với y a.
"Cửa không thể khóa?"
"... Ổ khóa hư rồi. Lên đây."
Dù sao cậu cũng ngủ không được, giường lại lớn, canh thì canh, miễn cho thật sự bị Đinh tiểu thư thừa cơ chui vào, đến lúc đó sẽ không còn có thể hối hận đâu. Nghĩ tới đây, Đường Miểu liền mau chóng đá dép lê ra, từ bên kia giường leo lên, yên tĩnh nằm xuống, bỗng nhiên có chút muốn cười. Bất quá, cậu thường hay ôm gối ngủ. Lúc này lật qua lật lại, cứ cảm thấy, cảm thấy vô luận tư thế nào cũng không thoải mái.
"Trên người có bọ chét?" Đường Tư Hoàng hỏi.
"Con phải ôm cái gì đó mới ngủ được." Đường Miểu ngồi dậy muốn về phòng lấy gối ôm.
Đường Tư Hoàng đưa tay kéo lấy thắt lưng cậu, thoáng cái ngã vào lòng Đường Tư Hoàng.
"Đã khuya rồi, còn lăn qua lăn lại."
Đường Miểu có chút không được tự nhiên, lại nghĩ, đây cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa cha không ngại làm gối ôm, cậu sao phải để ý? Cũng nâng một tay lên ôm lấy eo y, thuận tiện thử gác chân lên đùi Đường Tư Hoàng. Thấy Đường Tư Hoàng không động đậy gì, cậu yên lòng nhắm lại hai mắt.
Trước kia cậu chưa bao giờ có gan nghĩ sẽ có một ngày mình thân mật với cha như vầy, loại cảm giác này làm cậu thấy có hơi chua xót, nhưng nhiều hơn là niềm sung sướng.
Hô hấp Đường Tư Hoàng dần bình ổn, gần như dán bên tai cậu, dường như đang ngủ.
"Cha, cha ngủ rồi sao?"
"Sao?" Thanh âm Đường Tư Hoàng nghe rất tỉnh táo.
"Ngày mai sẽ thuận lợi sao?"
"Có thể sẽ sống như thế này rất lâu, cứ bảo vệ tốt chính mình là được rồi." Đường Tư Hoàng nhàn nhạt nói.
"Ân, con hiểu."
Con cũng sẽ bảo hộ cha. Đường Miểu không khỏi lại nghĩ tới một màn khiến lòng cậu đau đớn kiếp trước, vô thức ôm chặt lấy Đường Tư Hoàng, lắc lắc đầu, không nghĩ nữa. Kiếp này cậu nhất định không cho phép phát sinh chuyện như thế nữa.
"Thành thực một chút." Đường Tư Hoàng vỗ lên lưng cậu một cái.
Đường Miểu lập tức không lộn xộn nữa. Cái tay kia của Đường Tư Hoàng cũng không dời đi, cảm giác trên lưng quá mạnh mẽ, cậu càng không dám động, tai lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, bất tri bất giác lâm vào giấc ngủ. Đến giữa đêm, độ ấm dường như giảm một chút, Đường Miểu chà chà cánh tay, cảm nhận được nguồn nhiệt bên người, không chút do dự cọ cọ tới, ôm chặt lấy. Sau đó, cậu thấy như có cái gì đó phủ lên lưng mình, an tâm chìm vào giấc ngủ.