Mùa mưa này, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sáng hôm sau mưa đã tạnh hẳn.
Đường Miểu tìm cơ hội tiến vào không gian, lần này thì không bị mưa ướt, ngẩng đầu lên, trời quang mây tạnh, rất tốt. Cậu cầm lấy hai cái rổ đi nhặt trứng gà. Hiện tại trong kho đã tồn trữ hơn 100 quả rồi. Một bên nhặt trứng, một bên suy nghĩ trong không gian tại sao lại có mưa? Dù sao, một khoảng thời gian dài trước đó chưa từng có mưa, sao hôm trước lại đột nhiên có? Nghĩ thật lâu thật lâu vẫn không tìm được đáp án.
Hai người Xuân thẩm, Đường Xuân dùng rau quả do Đường Nhất, Đường Tam thu thập được làm thành một bữa sáng phong phú. Sau khi ăn sáng, đoàn người mở cổng lái sáu chiếc xe ra khỏi biệt thự phía tây. Đường Nhất đi xe số 3, Đường Tam thì lên xe số 4.
Tuy trời đã quang mây đã tạnh nhưng mặt trời vẫn không ló dạng. Mặt đất ẩm ướt, đám tang thi đầu tóc ướt sũng, quần áo trên người cũng ướt đẫm, lung la lung lay đi trên đường kiếm thức ăn. Mặt đường vốn dính đầy máu được cơn mưa đi qua gột rửa sạch sẽ, nhưng vẫn không làm mất đi cái mùi khó ngửi trong không khí.
Đường Miểu bỗng chú ý đến một con tang thi bổ nhào vào một tên nam nhân lén chạy ra, một ngụm cắn vào gáy hắn, lòng bỗng nhiên giật mình.
"Sao thế?" Tuy đang nhìn về phía trước nhưng Đường Tư Hoàng vẫn để ý được sự khác thường của Đường Miểu.
"Không có gì." Sắc mặt Đường Miểu hơi tái. Kia là do cậu bị ảo giác sao? Vừa rồi cậu cảm thấy con tang thi kia dường như nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa tay chân còn phi thường linh hoạt.
Đường Miểu ghé vào cửa sổ, mặt cơ hồ dán sát lên tấm kính thủy tinh, mắt không chớp mà quan sát những con tang thi bên ngoài, không phát hiện ra tang thi nào tốc độ nhanh nữa, khẽ thở ra một hơi, nhưng nội tâm lại có chút bất an. Chuyện này dù sao cũng là thật, không phải tiểu thuyết, tang thi không có khả năng cũng "tiến hóa" chứ?
Xung quanh trong vòng 100 mét có khoảng 50, 60 con tang thi, tiếng xe ô tô lại đưa tới thêm không ít, mấy cái cưa điện đều được mở ra, trực tiếp tông tới bứt phá lên phía trước, một đường chạy về phía đường cao tốc ngoài thành phố.
Bên trong bộ đàm đột nhiên truyền đến thanh âm của Đường Văn, ngữ khí ngưng trọng: "Tiên sinh, cực kì không ổn! Đường ra khỏi thành phố đã bị chặn, hoàn toàn không thể lái qua được. Hết."
Đường Miểu biến sắc, cầm lấy kính viễn vọng đeo trên cổ, nửa người thò ra khỏi cửa sổ, sách một tiếng: "Cha, trên đường tất cả đều là ô tô, chen nhau chật như nêm vậy." Nhân khẩu trong nước khá cao nên lượng xe đương nhiên không ít. Có thể là trước tận thế chỗ này bị ùn tắc giao thông, vậy mà bọn họ không nghĩ tới việc này.
"Phía trước lùi xe lại." Đường Tư Hoàng cân nhắc trong hai giây, phân phó: "Tất cả xe quay đầu lại, xe số 6 mở đường, tìm chỗ thích hợp để tạm dừng. Hết."
"Xe số 6 đã rõ. Hết." Trương Vọng đáp.
Đường Miểu phiền muộn không thôi, mắt thấy sắp ra khỏi thành phố, phía trước lại bị chắn, thật làm người ta rối loạn. Giống như lúc chơi game sắp sửa qua cửa lại bị ngắt kết nối vậy.
Trương Vọng lái xe số 6, Hùng Thiên Hạo phụ trách canh gác cùng tìm kiếm nơi thích hợp, trong lúc tìm kiếm thì vô tình thấy bên trong cửa sổ lầu 2 ở một tòa nhà ven đường có một người sống sót đang ngoắc tay kêu to.
"Tiên sinh, hướng 9h, lầu 2 tòa nhà xanh lá có người sống sót. Hết."
Đường Tư Hoàng quay kính xe xuống, thính giác cực nhạy có thể nghe được người nọ đang hô: "Đường bên kia khó qua, chúng tôi biết rõ tình huống, các anh có muốn đồng hành cùng bọn tôi không?"
"Đường Miểu, hỏi hắn có mấy người." Đường Tư Hoàng từ từ chuyển xe hướng về phía bên kia.
"Này! Các anh tổng cộng mấy người?" Đường Miểu thăm dò hỏi một câu, chợt thấy người kia quen quen, rụt đầu lại nói với Đường Tư Hoàng: "Cha, là người hôm trước đi theo sau xe chúng ta."
Đường Tư Hoàng nhất thời im lặng. Hai người kia trong một tuần còn chưa ra được khỏi thành phố, xem ra thực lực không tốt lắm. Y không ngại có thêm người đồng hành, nhưng nếu chỉ làm cản trở thì không bằng không cho vào.
Tang thi ở mấy tòa nhà phụ cận theo tiếng mà đến, người nọ không dám lên tiếng nữa, giơ lên hai ngón tay để biểu thị.
"Hỏi chỗ hắn có an toàn không."
Đường Miểu nghe theo, người nọ lại giơ tay tạo thành hình "OK".
Đường Tư Hoàng ra lệnh: "Tất cả các xe chạy theo, dừng ở bên kia. Hết."