Đường Hâm nhẹ nhàng nở nụ cười, lãnh đạm nhìn người chung quanh: "Các người đang hoang tưởng cái gì thế? Thứ do papa và em trai tôi phải mạo hiểm tính mạng tìm được, dựa vào cái gì lại không thể bắt các người trả giá một chút? Nếu không muốn đi, cũng không ai miễn cưỡng các người." Bản chất của hắn cũng là một thương nhân, hắn có thể chiếm tiện nghi người khác, nhưng sẽ không cho phép người khác chiếm tiện nghi của hắn, đặc biệt là đại giới mà cha và em trai đã mạo hiểm tính mạng đi lấy.
Hồng Thiên kéo Lý Túc đi, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Được." Lý Túc cười ha hả phụ họa.
Đường Tư Hoàng đứng lên đi vào WC: "Mỗi người chuẩn bị đi, năm phút sau xuất phát."
Đường Miểu bất giác đưa tay chà chà đùi mình, không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu thấy chỗ đùi mình nóng nóng như vừa bị đốt vậy.
Mọi người nhao nhao thu thập đồ đạc của mình, tùy thời chuẩn bị rời đi.
Đường Xuân đi tới bên cạnh Xuân thẩm, nhìn xuống lầu: "Nhóm người mà bọn Trương Vọng nói vẫn chưa tới?"
Xuân thẩm lắc đầu nói: "Không thấy."
"Không tới cũng tốt, nhiều người lại thêm nhiều việc." Đường Văn cũng đi tới, cau mày, không hài lòng mà nhìn đám người sống sót kia. Mấy người này hiển nhiên còn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt, không nói tới trước tận thế sẽ không có người cho người khác thứ gì miễn phí, hiện tại đã là tận thế đi một bước còn khó, nếu bản thân không cố gắng, một ngày nào đó, không phải chết trong tay đồng loại thì là chết trong tay tang thi. Nếu không trải qua chút trắc trở, chỉ sợ mấy người này rất khó hiểu được điểm này.
Cần uống nước thì tranh thủ uống nước, cần đi WC thì tranh thủ đi WC. Mấy phút sau, tất cả mọi người tập hợp đầy đủ, trên mặt không tự giác mà căng chặt, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút khẩn trương.
Trước khi xuống lầu, Đường Tư Hoàng nói: "Lần này đổi thành xe số 5 bọc hậu."
"Vâng."
Đinh tiểu thư mấy ngày nay vẫn vây trong trạng thái sa sút, tinh thần bất ổn, sau khi xuống lầu, thấy đám tang thi xung quanh xấu xí hôi thối rất nhanh vây lại, thì nhất thời trở nên luống cuống, vội vàng tăng tốc chạy về phía xe. Không ngờ, chân phải cô ta bỗng vấp phải một cục đá, dưới chân vừa trượt, người lập tức ngã rạp xuống đất, kinh hãi ngẩng đầu, đã thấy một tang thi nam nhân cơ hội vồ tới mình, hơi thở phả ra từ miệng nó đồng thời đập vào mặt, mắt thấy sắp sửa tiếp xúc "thân mật" với nó, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, miệng phát ra tiếng thét chói tai.
"Ah — cứu mạng a—!"
"Khốn kiếp.." Đường Cửu thấp giọng mắng một tiếng, một tay duỗi về phía cô ta, trầm giọng nói, "Mau đứng lên."
Sau khi Đường Cửu kéo Đinh tiểu thư lên, có hai tang thi nhắm ngay hắn bổ tới, Đường Cửu trước tung một cước đạp vào ngực một tang thi đứng khá gần, lại xoay người, chém trúng bả vai một tang thi khác.
Đinh tiểu thư càng muốn chạy nhanh, thì lại càng không nhanh được, hai đùi mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, gấp đến độ nước mắt cũng rơi xuống, mắt thấy tang thi lại chuyển mục tiêu qua mình, kinh hãi kêu lên, đầu nhanh chóng hoạt động, hai tay đưa lên đẩy lưng Đường Cửu.
Đường Cửu bị đẩy về phía tang thi, giật nảy người, nhưng nhờ tố chất tâm lý tốt mà hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại, tay phải đè lên vai trái tang thi để mượn lực, xoay người nhảy lên, lăn một vòng trên đất, rồi nhanh chóng đứng lên, cùi chỏ phải cho một kích vào tang thi sau lưng. Tang thi lập tức bị thụi ngã rạp xuống đất. Đường Cửu nhanh chóng tiến lên bổ một đao xuống, hàn quang trong mắt lạnh như băng phóng về phía Đinh tiểu thư.
Đinh tiểu thư sắc mặt nhợt nhạt sợ hãi, tránh né tầm mắt của hắn, ngập ngừng nói: "Tôi...tôi không phải cố ý." Sau đó liền nhanh chóng leo lên xe.
Đường Miểu ở trong xe thấy rất rõ một màn vừa rồi, sắc mặt cũng khó coi thêm vài phần. Cậu tuy không thích Đinh tiểu thư, nhưng dù sao đối phương cũng là phụ nữ, chỉ cần cô ta không cản trở, cậu vẫn có thể chịu được, nhưng thật không ngờ cô ta lại hèn hạ như vậy, suýt chút nữa đã hại chết Đường Cửu.