Về sau có khả năng sẽ còn có đoàn tàu cản đường, vì tránh làm bại lộ bí mật của Đường Miểu, sau đó dù có gặp người sống sót, xe lửa cũng không ngừng lại. May mắn là, kế đó không còn đụng phải đoàn tàu nào nữa. Xe lửa một đường đi thẳng không trở ngại, hơn 3 giờ chiều, xình xịch tiến vào phạm vi WH thị.
Đường Võ trừng mắt kinh ngạc nhìn phía trước.
Đường Tư Hoàng ngồi ở ghế phụ lái,nhìn bức tường phòng hộ càng lúc càng gần phía trước, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ, nhắc nhở: "Bảo bọn họ giấu hết súng đi."
"Rõ."
Trên bức tường phòng hộ cao lớn, không ít binh lính bị tiếng xe lửa hấp dẫn tới. Một tên sĩ quan cao lớn trẻ tuổi khoa trương huýt sáo một tiếng, đẩy đẩy cái mũ trên đầu, giơ ống nhòm trong tay lên.
"Má ơi, tui không nhìn lầm chứ? Bây giờ mà còn có xe lửa vận hành?"
Đường Võ một bên điều khiển đoàn tàu giảm dần tốc độ, một bên vươn tay ra ngoài, trong tay cầm một cây gậy trúc, bên trên cột một cái áo T-shirt màu đỏ do hắn cống hiến ra, tựa như một lá cờ đỏ phất phơ trong gió.
"A! Thật đúng là người sống sót." Trong mắt tên sĩ quan lóe lên tia sáng không thể tin nổi. Dù sao tang thi cũng không biết vẫy gậy trúc a.
Xung quanh WH thị được một bức tường đá đồ sộ bao lại, nhà ga ở đây hiển nhiên không nằm ở cửa ra vào, vì thế mà bị tường vây ngăn lại. Xe lửa chỉ đành phải dừng bên ngoài bờ tường.
Một đám binh lính ghé vào đầu tường xem náo nhiệt, bọn họ từng thấy có người đi máy bay tới (máy bay rơi xuống cuối cùng), có chạy ô tô tới, lái máy kéo tới, cũng có chạy xe đạp tới, có cả cưỡi ngựa nữa, nhưng thật sự chưa từng thấy ai đi xe lửa tới cả.
Trần Lập ôm súng đi tới sát bờ tường, Trần Lập chính là vị sĩ quan trẻ tuổi kia, chỉ một lát sau, cánh cửa bên ghế phụ lái mở ra, một người đàn ông anh tuấn trông khá trẻ từ từ bước xuống. Nam nhân một đầu tóc đen, suất khí lại thành thục, người mặc một cái áo da bó sát màu đen, trên đùi có một thanh trường đao cùng vài cây dao găm, chân mang một đôi giày quân đội màu đen. Cái khiến Trần Lập chú ý nhất chính là, cả người nam nhân này vô cùng sạch sẽ, màu da bình thường, vẫn y như trước khi có tận thế. Từ điểm này cũng có thể thấy được người này không phải là một nhân vật bình thường, sức khỏe của y không hề bị tận thế ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Từ bên ghế lái, một nam nhân hơn ba mươi tuổi đi xuống, thân hình cao lớn cường tráng, có chút khí chất quân nhân.
Lại một lát sau, có hai người đi ra từ thùng xe phía sau, tay cầm trường đao đi tới đằng sau nam nhân mặc áo da kia, cảnh giác nhìn bốn phía. Kiến trúc ở đây khá ngổn ngang, cần đề phòng tang thi đột nhiên xông tới.
"Ha, người anh em, các anh thật trâu bò, cư nhiên lái xe lửa tới!" Trần Lập phất tay với người bên dưới, cười to nói.
Đường Tư Hoàng gật đầu cười nhạt một tiếng, mò mò một lúc trong túi áo, móc ra một hộp thuốc lá ném lên: "Quá khen, số tốt thôi."
Trần Lập thấy cái mình chộp được trong tay thế mà là hộp thuốc Vân Hạc phiên bản số lượng có hạn, nước miếng thiếu chút nữa đã chảy ròng ròng: "Má ơi, đây là thuốc lá bản số lượng có hạn! Cám ơn nha, người anh em." Loại thuốc này trước tận thế cũng phải hơn 3000 một cái, mà từ sau khi bộc phát tận thế, đừng nói là loại thuốc mắc thế này, dù chỉ là một hộp thuốc lá ẩm thôi hắn cũng đã lâu chưa được đụng tới rồi. Dù sao có ai ngay lúc chạy trối chết còn mang theo thuốc lá chứ?
Đường Tư Hoàng hỏi: "Thế nào? Cho chúng tôi vào trước rồi tính sau?" Xem ra kế hoạch tới B thị đành phải ngâm nước nóng rồi.
Trần Lập xem hộp thuốc lá như bảo bối nhét vào túi quần, cười xòa giải thích: "Người anh em, không phải tôi không muốn giúp các anh. Có ai ngờ được sẽ có người đi đường này tới chứ, nên đã cho lấp chỗ này lại. Các anh đi vòng về phía tây đi, chạy hướng bắc, bên đó là cửa vào chính."
"Căn cứ chỉ có một lối vào?" Đường Tư Hoàng như nghĩ tới điều gì, lại hỏi.
"Đúng vậy." Trần Lập thuận miệng đáp.
Đường Võ gãi gãi đầu nói: "Phía tây? Bên ngoài căn cứ cũng có không ít tang thi a?"
Trần Lập gật đầu, thở dài một tiếng: "Đúng thế, bọn tôi ở đây một ngày có thể giết được mấy trăm mấy nghìn nhưng không thể nào giết hết chỉ trong giây lát được. Các anh có tổng cộng bao nhiêu người?"
Đường Tư Hoàng tay vỗ vỗ đầu tàu, chậm rãi nói: "Chỉ cần có người, lách ra một đường cũng không hề gì. Hai toa hàng này của tôi cũng không dễ xử lý lắm."
Hai mắt Trần Lập sáng rực, đưa mắt ra phía sau xe, liếc thấy mấy toa dầu hình trụ: "Hai toa hàng? Chẳng lẽ là..."
Đường Tư Hoàng gật đầu cười:"Thế nào, trước tiên mở một lỗ hổng để bọn tôi đi vào, rồi tìm người lấp lại? Thù lao tôi trả."
Trần Lập vốn đang ngồi xổm, nghe vậy liền kích động bật dậy, nghĩ nghĩ một lúc rồi vỗ đùi nói: "Được, chuyện này tôi làm chủ được. Một công nhân 4 cân lương thực thế nào? Gạo, mì, khoai lang, ngô bắp cái gì cũng được."
"Không thành vấn đề." Đường Tư Hoàng sảng khoái nói.
"Được, các anh đợi một chút, tôi đi tìm vài công nhân tới."
"Cám ơn." Đường Tư Hoàng mỉm cười đáp. Y sao lại nhìn không ra tên sĩ quan này có tâm tư muốn kết giao với mình chứ? Giữa người với người vốn luôn liên quan ảnh hưởng tới nhau, thêm một người bạn thì thêm một con đường. Mà y thân là người làm ăn, hiển nhiên hiểu rất rõ điểm này.
Hiệu suất của Trần Lập rất cao,rất nhanh đã mang 7, 8 công nhân tới, phá một lỗ hổng chỗ đường ray để xe chạy vào. Đường Văn cùng Đường Tư Hoàng lên xe, chậm rãi lái vào. Chỉ có 6 toa, chỉ chốc lát đã vào trạm. Sau khi cả đoàn tàu vào hết, mấy công nhân kia liền nhanh nhẹn lấp lỗ hổng lại, vì mới làm nên rất dễ bị tang thi tông đổ. Đám công nhân đó lại hàn thêm mấy thanh thép trên lỗ hổng, đảm bảo chắc chắn không có sơ hở nào.
Sau khi Đường Tư Hoàng lần nữa xuống xe, Trần Lập lập tức dẫn tám tên công nhân kia tới, mỉm cười nhìn y.
Đường Tư Hoàng nói vài câu vào bộ đàm, Đường Văn nhanh chóng bước xuống từ toa hàng thứ hai, trong tay còn cầm một cái bao bố lớn, thoạt nhìn rất nặng. Đám công nhân kia lập tức lộ ra vẻ mặt khẩn thiết chạy tới. Đường Văn vừa phân chia đồ cho bọn hắn, vừa bình thản cùng bọn hắn nói chuyện phiếm.
Đường Tư Hoàng làm như lơ đãng hỏi thăm: "Tình huống trong thành không tốt?"
Trần Lập cả kinh, mặt không đổi sắc cười cười: "Sao anh lại cho là thế?"
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói:"Chỉ dỡ một bức tường cao chừng 3 mét, không nhất thiết cần đến những 8 công nhân."
"Anh thật nhạy bén." Trần Lập cười khổ một tiếng, thầm nghĩ người này thật khôn khéo, thản nhiên thừa nhận: "Các anh có lẽ cũng biết bây giờ thiếu thốn vật tư tới cỡ nào. Rất nhiều người dù đã vào thành cũng không thể lấp đầy bụng. Tôi đoán điều kiện của các anh có lẽ không tệ, nên mới động tâm một chút, kêu nhiều người tới. Người anh em, đừng để ý. Đúng rồi, tôi họ Trần, Trần Lập. Anh xưng hô thế nào?"
Trần Lập cười cười vươn tay.
Đường Tư Hoàng đưa tay bắt lại: "Đường Tư Hoàng."
"Ha ha, thì ra là "Đường huynh". Các anh tổng cộng có bao nhiêu người? Vì phòng ngừa vạn nhất, cần phải kiểm tra các anh xem trên người có vết thương nào không. Mặt khác, người sống sót muốn ở trong thành đều phải nộp lên 1/3 vật tư, tiền bây giờ chả đáng đồng tiền bát gạo nào hết, cuộc sống hằng ngày đều dùng tới điểm. Vật tư còn dư có thể giữ lại cho mình, cũng có thể đem đi đổi thành điểm. Lần đầu vào căn cứ, nếu vật tư nộp lên vượt quá 20000 điểm, thì về sau ra khỏi thành thu thập vật tư chỉ cần nộp lên 1/4. Các anh muốn đăng ký nộp vật tư trước hay kiểm tra người trước?" Trần Lập lưu loát giải thích cho bọn họ.
"Nếu có vũ khí thì sao?"
Trần Lập ngầm hiểu cười: "Yên tâm, vũ khí và xe không nằm trong danh sách cần giao nộp."
Đường Tư Hoàng thả lỏng tâm, gật đầu nói: "Vậy đăng ký vật tư trước đi." Vào căn cứ là đã an toàn, không cần quá sốt ruột.
Trần Lập gật đầu, ra hiệu với một binh sĩ dưới trướng mình. Binh sĩ kia lập tức chạy đi, chỉ chốc lát sau đã dẫn hai nhân viên công tác mặc quần áo bảo hộ màu xám bạc tới, một người tay cầm một cái máy tính, người kia thì cầm một loại máy giống như máy quét thẻ cùng một cái cân điện tử.
Đường Võ dẫn hai người tới toa hàng, sau đó dùng một tấm thép mở ra, để lộ ra sáu chiếc xe. Thấy sáu chiếc việt dã gần như mới toanh, Trần Lập nhịn không được huýt sáo một tiếng, trong mắt đầy vẻ bội phục: "Đường huynh, anh thật tài. Các anh có lẽ là người đầy đủ nhất trong tất cả những người sống sót đó."
Người bị hấp dẫn tới càng ngày càng nhiều, trong mắt tràn ngập ghen ghét cùng hâm mộ.
Trần Lập sờ cằm, đồng tử đảo đảo, thầm nghĩ nếu về sau lăn lộn bên ngoài không được thì cứ dứt khoát lăn theo mấy người này là được rồi.
Khi hai nhân viên công tác thấy toa dầu, mắt không ngừng ứa ra lục quang.
Ước chừng nửa tiếng sau, hai người mới thống kê xong, đi tới nói: "Đã thống kê xong, dầu ma-dút 30 tấn, rau quả 212 cân, gạo và bột mì 260 cân, dầu ăn 6 thùng, xăng 4 thùng, mì ăn liền 5 bao, đồ hộp 100 cái..."
Trần Lập đứng một bên vừa sờ cằm vừa chậc chậc không ngừng.
Hai nhân viên công tác nọ cũng có chút chóng mặt. Đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp người sống sót giàu đến vậy.
Đường Tư Hoàng bình tĩnh nói:"Đồ hộp để lại một nửa, toàn bộ thức ăn còn lại bọn tôi giữ, 1/3 vật tư khấu trừ vào dầu ma-dút. Còn có mấy bộ đệm chăn trong xe lửa, toàn bộ đổi thành điểm."
Trần Lập lại chậc một tiếng: "Được rồi, người anh em, các anh nhiều đồ quá. Nếu tin tôi thì trước để thuộc hạ tôi trông cho, chờ các anh tìm được chỗ ở thì lại dời qua, bằng không sẽ không có chỗ để, cũng không an toàn."
"Cám ơn, hôm nào sẽ mời các anh ăn cơm." Đường Tư Hoàng cũng rất sảng khoái.
"Được được." Trần Lập cười tủm tỉm nói, "Kiểm tra cơ thể đi. Tiểu Đào, cậu tới đây, trong bọn họ có một vị phu nhân."
Đường Tư Hoàng gật đầu ra hiệu với Trần Lập, đi theo người kiểm tra lên xe, cũng làm thêm một giấy chứng minh thư mới của WH thị.
Khoảng chừng mười phút sau, Trần Lập thấy Đường Tư Hoàng ôm ngang một người xuống xe, liền hiếu kỳ đi qua nhìn nhìn. Thiếu niên này tóc hơi xoăn, làn da trắng nõn, ngũ quan suất khí, nhìn qua vô cùng đáng yêu, chân để trần, còn đang say giấc, bị người ôm đi lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Tâm tư Trần Lập lập tức vặn vẹo: chẳng lẽ là tiểu tình nhân của Đường Tư Hoàng?
"Papa, em trai vẫn còn ngủ?"Đường Hâm nhíu mày đi tới.
Trần Lập thiệt muốn tự cho mình một bạt tai. Thì ra là con trai Đường Tư Hoàng a.
Đang lúc buồn bực, chợt thấy có hai cái bóng đen nhẹ nhàng nhảy ra từ trên xe, hai mắt Trần Lập lập tức trợn tròn. A, Đường Tư Hoàng này quả nhiên không đơn giản. Thế đạo bây giờ ngay cả bản thân còn ăn không đủ no, bọn họ cư nhiên còn nuôi thêm hai con chó, còn rất khỏe mạnh nữa. Nhưng hắn không nói gì, thế đạo hiện tại, muốn sinh tồn là chuyện dựa vào thực lực, người ta nuôi được thú cưng thì mắc mớ gì tới mi?
Lúc này, nhân viên công tác đã thống kê xong mấy bộ đệm trên xe, tổng cộng có 500 bộ đệm và chăn mền. Đường Tư Hoàng chỉ giữ lại 24 cái chăn, thêm 1 tấn dầu ma-dút, tổng cộng là 12429 điểm.
"Không biết nên đến đâu tìm nơi ở?" Đường Tư Hoàng hỏi.
Một bóng người trong đám đông xung quanh lanh lợi vọt ra, là một tiểu lão đầu gầy còm, quần áo rách bươm, chỗ nào cũng là miếng vá, nhưng nhìn qua rất sạch sẽ, vỗ vỗ ngực mình, nhiệt tình nói: "Tiên sinh, chuyện này cứ hỏi lão là được rồi. Nói tới việc hiểu rõ WH thị, nếu lão tự nhận đệ nhị, chắc chắn không ai dám giành đệ nhất!"
Đường Hâm quan sát người nọ vài lên, chần chờ nói: "Ông sẽ không phải là...ăn mày chứ?" Sợ tổn thương tự tôn của người ta, ngữ khí hắn còn có chút không chắc chắn.
Người nọ thế mà lại thoải mái gật đầu, thần sắc còn có chút kiêu ngạo: "Không sai. Chính vì lão là ăn mày nên mới có thể sống tốt trong tận thế này đấy."
Đường Tư Hoàng ôm Đường Miểu về phía mấy chiếc xe: "Lên xe."