Ánh mắt Đường Miểu phức tạp nhìn chằm chằm bình nước, ba gói mì và nửa hũ rau ngâm thịt bò dưới đất, hỏi: "Anh nghiêm túc sao? Nếu bên ngoài không có người nào, mà trên người anh lại không có đồ ăn, anh sẽ chết đói."
"Đó là chuyện của anh." Đường Hâm hừ một tiếng liếc cậu, không thèm để ý nữa. Đáng tiếc, dù hắn có chồng mấy bao tải cao thật cao, cũng có thể đứng vững trên đó, cũng không cách nào tìm được chỗ để chống tay lên cái động phía trên này.
"Này, có ai trên đó không?"
Một chút âm thanh cũng không có.
Đường Miểu bất thình lình lên tiếng: "Chẳng phải anh không xem em như em trai sao? Lúc này lẽ ra chúng ta phải tàn sát lẫn nhau, cướp đoạt thức ăn của đối phương mới đúng." Cậu cố ý kích thích Đường Hâm.
Trong tầng hầm này chỉ có hai người họ, nên giọng của cậu vô cùng rõ ràng, có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà còn ẩn chứa vài phần lãnh ý. Đường Hâm bị cậu làm cho tức đến bật cười, từ trên cao nhìn xuống, nghiến răng nói: "Mặt em dày thật đấy, đợi ra ngoài rồi, anh nhất định sẽ tố cáo với papa bộ mặt này của em."
Đường Miểu không cho là đúng kêu một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, không thể tin nổi nhìn khuôn mặt "phẫn uất" của Đường Hâm thật lâu rồi không thể nhịn được mà cười phá lên: "Đường Hâm, anh đúng là không được tự nhiên mà!"
Đường Hâm ôm tay nhìn cậu, đang suy nghĩ có nên nhảy xuống đánh cậu một trận trước rồi nói sau hay không, đã thấy trong tay Đường Miểu đột nhiên xuất hiện một cái thang. Chân Đường Hâm trợt một cái, từ trên "núi nhỏ" lăn xuống.
"Đường Miểu, em, em, em, đây là chuyện gì hả?" Đường Hâm ngồi dưới đất, sững sờ nhìn cậu, phải chừng bảy tám giây sau mới chậm rãi đứng lên, làm như không có gì vỗ tro bụi trên quần áo, ra vẻ ưu nhã đứng vững.
Đường Miểu không bỏ qua tia khiếp sợ lóe lên trong mắt hắn, khinh thường nhìn lại: "Dị năng không gian. Còn không tới phụ dựng thang?"
Đường Hâm thoáng dừng, đi tới, thần sắc có chút kỳ quái, trong lòng lại có chút thê lương, không biết là tư vị gì. Dị năng không gian hắn đương nhiên biết, đã đọc qua rất nhiều lần trong tiểu thuyết rồi. Đường Miểu không thích hắn, hắn có thể hiểu, nhưng hắn thật không ngờ nhóc em này lại còn đề phòng hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể hại cậu sao? Khó trách papa thường xuyên độc lập hành động với nó như vậy, ra là để che dấu dị năng không gian a. (Bậy, là để hưởng thụ thế giới 2 người, anh tưởng bở zồi =.,=)
Đường Miểu liếc hắn một cái, biết rõ hắn nghĩ gì nhưng không lên tiếng. Vì bảo hộ cha, cậu nhất định không thể để bất cứ nguy hiểm gì phát sinh. Không liên quan tới chuyện có tín nhiệm hay không, mà là do chuyện chết oan kiếp trước đã cho cậu một bài học phải cẩn thận. Nếu không phải hôm nay Đường Hâm nhảy xuống vì cậu, còn đem toàn bộ đồ ăn ra, cậu cũng sẽ không nói chuyện không gian với Đường Hâm. Sâu trong nội tâm, cha trọng yếu hơn Đường Hâm nhiều, mà trong trí nhớ cả hai đời của cậu, tình cảm giữa cậu và Đường Hâm vẫn luôn bình bình đạm đạm, hời hợt không thân thiết. Nhưng trong lòng vẫn nói với Đường Hâm một câu thật xin lỗi. Huyết thống là một loại quan hệ rất kỳ diệu, đây là điều cậu không thể phủ nhận.
Đường Hâm nhớ lại toàn bộ những tình tiết nhỏ nhặt khi ở cùng Đường Miểu trước kia, quả thật có vẻ như không có hình ảnh nào ấm áp cả, rồi lại nghĩ đến chuyện Đường Miểu bị hắn đánh cho nhập viện, cảm thấy rất bối rối, bỗng nhiên thấy bình thường trở lại đối với việc Đường Miểu phòng bị mình. Lần ra tay quá nặng đó thật sự là ngoài ý muốn, giờ hắn cũng không muốn nhắc lại nữa.
"Chuyện này trừ papa với anh còn người nào biết không? Ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết."
"Em biết."
Đường Miểu leo lên thang, Đường Hâm ở dưới một tay chiếu đèn pin, một tay vịn thang.
Đường Miểu đưa hai tay đẩy vật nặng phía trên, không chút nhúc nhích. Vì vậy có thể suy đoán, cân nặng của thứ chặn cửa động này tuyệt đối không nhẹ. Trận bạo tạc trước đó hẳn đã làm tường sụp xuống, cả mặt tường lấp kín phía trên tầng hầm. Đường Miểu lấy một cái kìm nhổ đinh trong không gian ra, dùng sức đập lên mấy khối gạch vỡ trên cửa động. Bên ngoài không có bất kỳ ai đáp lại.
"Thế nào?" Đường Hâm ngẩng đầu, tro bụi phía trên rơi vào miệng hắn làm hắn phải phun ra mấy lần.
"Không được." Đường Miểu nôn nóng đập xuống thang. Ánh sáng đèn pin sáng như thế, mà bốn phía lại tối như vậy, khiến cậu càng lúc càng lo lắng.
"Em xuống đi, để anh thử xem."
Đường Hâm leo lên thang thử đẩy tảng đá chặn cửa động, cũng không cách nào di chuyển được, chỉ đành đi xuống.
Đường Miểu bắt đầu nghĩ tới việc dùng lựu đạn cho nổ. Vạn nhất làm sụp chỗ nào, cậu và Đường Hâm cũng sẽ vùi thây dưới đây. Bọn họ có thể trốn trong không gian nhưng đến lúc người bên ngoài đến cứu ra thì giải thích thế nào đây? Hơn nữa theo tư tâm mà nói, trừ phi vạn bất đắc dĩ, cậu cũng không muốn mang Đường Hâm vào không gian. Hay nên nói, cậu chỉ hy vọng một mình cha có thể vào không gian của mình thôi.
"Quên đi, vẫn nên ngồi chờ papa bọn họ tới cứu chúng ta thôi."
Đường Miểu không nói gì đi tới đi lui. Cậu lo Đường Tư Hoàng ở ngoài đó sẽ gặp nguy hiểm.
Đường Hâm bị cậu lạng qua lạng lại cho choáng cả đầu: "Sốt ruột cũng vô dụng. Không gian của em lớn tới mức nào? Trước lấy......một phần năm đống hạt giống này đi."
"Hơn 200 m2." Đường Miểu nói đại ra một con số, đi đến cạnh "núi nhỏ" kia thu hạt giống. Bao hạt giống từng cái từng cái cứ thế mà biến mất.
Đường Hâm nhìn mà sững sờ, lòng lại hâm mộ một hồi. Papa mở được năng lực "Popeye", Đường Miểu thì có dị năng không gian, nếu hắn cũng có thể bộc phát dị năng thì tốt rồi. (có ai ko biết Popeye hơm =.,=)
Đường Miểu nhớ tới Đường Hâm đã lâu không được ăn hoa quả tươi, hỏi: "Có muốn ăn trái cây không? Không gian của em còn có chức năng bảo quản."
"Muốn! Đương nhiên muốn!" Hai mắt Đường Hâm sáng lên, suýt chút nữa đã nhào tới, "Có táo không? Anh còn muốn ăn nho, vải. Có không?"
Đường Miểu liếc hắn một cái, lấy ra hai trái táo và hai chùm nho.
Đường Hâm lập tức bày ra bộ dáng thỏa mãn, ngồi trên đống bao tải bắt đầu ăn. May mà hắn không hí hửng tới nỗi quên hình tượng, dùng giấy bọc hạt táo với nho lại đưa cho Đường Miểu, trước cứ để trong không gian của cậu, đợi rời khỏi đây rồi tìm cơ hội ném đi.
"Đường Miểu, hạt táo này có thể trồng không?"
"Không biết." Đường Miểu ngẩn người, chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
"Giờ cứ giữ lại đi, có cơ hội thì thử xem. Đúng rồi, papa biết em có không gian từ khi nào?"
Đường Miểu nghĩ nghĩ rồi nói: "Từ lâu rồi, vài ngày sau khi nguy cơ tang thi bộc phát." Cậu không nói cho Đường Hâm thời gian thật, dù sao có được dị năng sớm như vậy cũng quá kỳ quái.
"Hử, vậy sao?" Ngữ khí Đường Hâm có hơi là lạ.
Đường Miểu không chút thành ý nói: "Thật xin lỗi, nhưng với em cha là quan trọng nhất." Đường Hâm chua lòm nói: "Thế sao? Papa mà biết em nói thế nhất định sẽ rất cao hứng." Bất quá nghĩ tới mấy vật tư lúc trước hắn chuẩn bị không bị bỏ lại G thị, trong lòng vẫn thấy vô cùng vui vẻ.
Đường Miểu làm như không thấy vẻ ghen tị của hắn: "Còn muốn ăn gì không? Nhanh lên. Sau khi ra rồi lại không có cơ hội."
"Có nước không? Anh muốn uống. Mà thôi cứ quên đi, sau khi uống sẽ để lại mùi, về sau lại tìm cơ hội vậy. Cho anh thêm chùm nho nữa đi."
Đường Miểu lại lấy ra một chùm nữa cho hắn, rồi đi tới trước cánh cửa kia, nghiên cứu khả năng cho nổ nó.
"Nghĩ gì đấy?" Đường Hâm vừa ăn nho vừa bước qua.
"Cho nổ cửa."
"Thuốc nổ hay lựu đạn?"
"Đều có."
Đường Hâm im lặng không nói. Papa muôn năm!
"Vậy thì cho nổ đi."
"Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi anh." Đường Miểu chợt nhớ tới một chuyện.
"Chuyện gì?" Đường Hâm thuận miệng hỏi.
Đường Miểu nhìn hắn, nở một nụ cười vô cùng cổ quái: "Lúc trước cha kêu anh đi chuẩn bị vật tư, anh hình như còn mua thêm một thùng "áo mưa"? Thật bội phục anh nha, đã lúc nào rồi mà còn có thể nghĩ tới mấy thứ đó."
"Khụ...khụ...khụ!" Đường Hâm ho nhẹ một tiếng, "Con nít đừng quản nhiều thế."
Ai là con nít hả? Cậu và Đường Hâm, không xác định được ai sẽ dùng thứ đó trước. Trong đầu Đường Miểu bỗng hiện ra câu nói kia, sau đó lại hiện lên khuôn mặt Đường Tư Hoàng, mặt nóng lên, vội quay đầu đi. Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này.
Hai người đang chuẩn bị dùng thuốc nổ, chợt nghe được tiếng đá cà với đất từ bên trên. Cả hai nhìn nhau, Đường Miểu vội vàng thu thuốc nổ vừa lấy ra với cái thang kia vào lại không gian.
"Cha, là cha sao?"
Bên trên, một viên gạch được lấy ra, để lộ ra một khe hở lớn chừng cái chén ăn cơm, thanh âm trầm ổn của Đường Tư Hoàng truyền đến: "Là ta, hai đứa có bị thương không?"
"Papa, bọn con không bị thương."
"Cha, cha cũng không sao chứ?"
Đường Hâm đảo mắt liếc Đường Miểu.
Giọng nói mang theo ý cười của Đường Tư Hoàng lại truyền tới: "Yên tâm, ta rất tốt."
Đường Hâm huých Đường Miểu, khẽ nói: "Mau tranh thủ, nhét đầy vô ba lô em đi."
Đường Miểu gật đầu. Dù sao cũng đã tới đây. Nhiều hạt giống thế mà không lấy thì đúng là đồ ngốc. Tí nữa mọi người đều xuống, nhất định sẽ còn phải giành giựt nữa.
Phía cửa động rất nhanh đã được thanh lý xong, Đường Miểu đầu tiên thấy được khuôn mặt anh tuấn của Đường Tư Hoàng, sau đó là đầu của Đường Xuân và Đường Văn.
"Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, hai người không sao chứ?"
"Không sao. Tôi muốn mau chóng lên đó hít thở không khí trong lành một chút." Đường Miểu híp mắt cười.
Đường Xuân cười: "Sắp được rồi."
Chỉ một lúc sau, phía trên thả xuống một sợi dây thừng thô to nhám nhám, Đường Hâm đẩy đẩy bảo Đường Miểu nhanh lên, Đường Miểu không khách khí bắt lấy dây thừng, không cần cậu leo lên, người bên trên đã kéo dây thừng lên rồi.
Đường Miểu lên tới nơi, đi vài bước tới trước mặt Đường Tư Hoàng, nhìn từ trên xuống dưới: "Cha, cha thật sự không sao?"
"Không sao." Đường Tư Hoàng cong môi, nhìn thấy vết máu trên thái dương cậu, mày liền nhíu lại, đưa tay lên, "Sao lại bị thương?"
Đường Miểu há miệng: "Con không chú ý — a, con nhớ rồi, hồi nãy lúc rớt xuống không cẩn thận bị trầy."
Đường Tư Hoàng như có như không liếc nhìn Đường Hâm.
Đường Hâm giật mình, không quá xác định suy đoán hàm ý trong ánh mắt của papa: em trai không phát hiện mình bị thương, chẳng lẽ người làm anh như con cũng không phát hiện?