Đường Xuân mang thùng thuốc tới, Đường Tư Hoàng lấy chai nước trong ba lô Đường Miểu ra, rửa miệng vết thương cho cậu xong thì bôi thuốc lên, cuối cùng dùng băng gạc băng lại.
Đường Hâm đứng một bên thấy vậy, liền ghen tị không thôi.
"Sao thế? Đau răng?" Đường Văn chọc ghẹo nói.
"Đau xót." Đường Hâm nhả ra hai chữ, thấy xung quanh có không ít người mặc quân phục, liền hiểu rõ, "Bên dưới có không ít hạt giống." Hắn không nói, bọn họ cũng sẽ phát hiện, còn không bằng chủ động nói luôn.
Người đứng đầu bên đó hai mắt lập tức sáng rực: "Cám ơn, chúng tôi lập tức xuống mang lên."
Sau khi phất tay bảo thuộc hạ xuống dưới di chuyển hàng lên, người nọ nhìn chằm chằm mặt Đường Miểu: "Cậu bạn nhỏ, vết thương trên mặt cậu thật sự là bị trầy chứ không phải do tang thi cào sao?"
Sắc mặt Đường Tư Hoàng sa sầm, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua.
Đường Miểu cười nhạt một tiếng, ánh mắt trầm tĩnh lại thâm thúy hoàn toàn không giống ánh mắt của một thiếu niên 16 tuổi: "Đương nhiên là do tôi không cẩn thận bị trầy. Lại nói, tôi còn phải bái lạy cám ơn món quà của chú, nếu không phải các chú đột nhiên ném bom loạn xạ, tôi sẽ bị rớt xuống sao?"
Sắc mặt người nọ lập tức cứng đờ, chú? Năm nay hắn chỉ mới 26 tuổi nha? Vậy mà bị một thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi gọi là "chú"?
Đường Văn cười khẩy, khách khí nói: "Sếp Phùng, anh yên tâm, lúc tiểu thiếu gia "bị" té xuống, chúng tôi đều có mặt. Lúc đó trên mặt tiểu thiếu gia không hề bị thương. Nếu thuộc hạ của anh không phát hiện thấy tang thi dưới đó thì rõ ràng là vết thương của cậu ấy không phải do tang thi cào."
Hắc Lang đội cũng có mặt, nhưng thoạt nhìn hình như đã giảm đi không ít người. Hắc Lang đi tới, phụ họa nói: "Chuyện này, tôi cũng có thể làm chứng."
Phùng Kim Châu cười không nói gì. Dù cho đứa nhỏ này thật sự bị tang thi cào, thì tình hình hiện tại đã nằm trong phạm vi khống chế, không cần quá lo lắng.
Phùng Kim Châu mang tới không ít người, chỉ một lúc sau, hơn 100 bao tải hạt giống đã được kéo lên hết. Toàn bộ đống này cộng lại cũng được chừng hơn một vạn cân. Vẻ mặt ai nấy đều rất vui mừng.
Phùng Kim Châu nhìn đồng hồ, nói với mọi người: "Bây giờ đã hơn 2 giờ, chúng ta làm vài thứ gì đó ăn trước rồi mới quyết định làm thế nào được chứ?"
Không ai dị nghị. Không cần phải tìm chỗ khác, toàn bộ tang thi trong tòa cao ốc mười tầng này đều đã bị quân đội giải quyết sạch sẽ, đảm nảo an toàn tuyệt đối. Mọi người mang nồi và đồ ăn trong xe vào, vì tầng một có quá nhiều thi thể tang thi nên chuyển lên tầng hai, chuẩn bị làm đồ ăn. Bắp cải lần trước bọn họ tìm được trong thôn vẫn còn nhiều.
"Tiểu thiếu gia, hôm nay chúng ta ăn gì?" Đường Võ hỏi.
Đường Miểu hỏi: "Vẫn ăn lẩu đi, đơn giản."
Hắc Lang đội và người bên quân đội lập tức nhìn sang. Làm lẩu? Vừa nghe đã làm người ta chảy nước miếng, nhưng mà, bọn họ đều hơi hoài nghi, thế đạo bây giờ tìm đâu ra gia vị để làm lẩu?
Ngay sau đó, bọn họ liền thấy Đường Miểu lấy ra một ít ớt khô từ trong ba lô. Ớt khô được dây thừng buộc lại thành xâu, nhìn là biết tìm được từ trong thôn. Người nông thôn luôn thích xâu ớt khô lại, sau khi phơi khô xong, chỉ cần để ở nơi khô ráo thì sẽ không bị biến chất, muốn dùng lúc nào cũng được. Tiếp theo lại thấy Đường Miểu lấy thêm vài thứ trong ba lô ra, rau quả khô, hành lá cắt khúc, cà rốt và nấm hương, còn có một chai dầu nhỏ.
Bên Hắc Lang và quân đội đều nấu mì, vừa tiện lại nhanh.
Lúc cả đám thấy mỗi người bên quân đoàn hoa quả móc từ trong balô ra một chai (chai nước khoáng) hoặc nửa hũ rau ngâm, đều phải cực lực khống chế nước miếng gần như sắp chảy xuống. Rau ngâm! Là đồ tốt! Khi làm nhiệm vụ chỉ có thể ăn mì, hơn nữa đa phần đều chỉ thêm chút dầu chút muối, đôi lúc ngay cả dầu cũng không có. Mì chỉ có nước phải nói là cực kỳ khó ăn, nhưng nếu bỏ thêm chút dưa muối thì liền trở nên thơm phức rồi. Hơn nữa rau ngâm còn có thể để ăn khá lâu.
"Cái đó cũng tìm được trong thôn hả? Đường lão đại, bọn tôi dùng đồ đổi với các anh thế nào? Nửa chai cũng được." Hắc Lang nhìn mà thèm, nói.
Đường Tư Hoàng không phản ứng.
Đường Miểu nói tiếp: "Chú có thứ gì tốt?"
Thái dương Hắc Lang co rút, nhìn Đường Tư Hoàng nhắm mắt dưỡng thần không có ý mở miệng, chỉ đành nhìn lại Đường Miểu: "Thứ gì tốt hả? Lần trước có thu được một bộ vợt cầu lông, gần như mới, có tính là thứ tốt không?"
"Thế có cầu không?"
Hắc Lang thoáng chốc bị chặn họng. Đường Tư Hoàng khẽ cong môi lên. Không ít người bị Đường Miểu chọc cười, phụt cười ra tiếng.
"...Có, một trái cũ, hai trái mới." Hắc Lang nói, chắc là chủ nhân mua một bộ ba trái, chỉ mới dùng một.
Đường Miểu đưa nửa chai qua: "Nè." Ở đây nhiều người như vậy, cũng không sợ Hắc Lang nuốt lời.
Hắc Lang không thể đợi được nữa mở nắp ra, lấy đũa gắp ra một miếng, kinh hỉ: "Còn có thịt bò?"
Phùng Kim Châu lập tức có chút đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn quân đoàn hoa quả, thì thấy Đường Hâm, Đường Văn, Đường Võ, Đường Thất và Phùng Dã đều đã để hũ của mình ở trước mặt, hiển nhiên không định trao đổi. Cái bình trước mặt Đường Tư Hoàng còn hơn phân nửa, bất quá hắn không hề ôm chút hy vọng nào.
Đường Miểu làm như không thấy ánh mắt của Phùng Kim Châu. Phùng Kim Châu là người của quân đội, rau quả trong mấy hũ rau ngâm cậu làm này đều sinh trưởng trong không gian, nhỡ bị phát hiện ra điểm khác biệt thì rắc rối to.
Sau khi ăn trưa, Phùng Kim Châu nói: "Về toàn bộ số hạt giống này, phân như vầy các cậu xem được không? Chúng tôi sẽ mang đi toàn bộ, nhưng hai tiểu đội sinh tồn các cậu mỗi đội được phân cho mười loại hạt giống, mỗi loại 20 cân. Rồi quân đoàn hoa quả được 20000 điểm, quân đoàn Hắc Lang được 40000 điểm."
Đường Tư Hoàng và Hắc Lang không có dị nghị. Phân chia thế này cũng coi như công bằng, mà dù có bất công, đối nghịch với quân đội cũng không phải chuyện tốt.
Không còn vấn đề gì, tất cả lên xe, lên đường trở về. Có quân đội đồng hành, cảm giác rất an toàn. Nhìn tang thi trông thì cường hãn nhưng không thể nào phản kháng trước những đợt công kích hỏa lực cường hãn của quân đội, đáy lòng mọi người đều dâng lên cảm giác thả lỏng lại sung sướng hiếm có. Quá trình trở về vô cùng thoải mái.
Đường Tư Hoàng vừa lái xe vừa hỏi thiếu niên ngồi bên cạnh.
"Con nói cho Đường Hâm rồi hả?"
"Dạ, cha, cha không biết đâu, lúc còn bị vây dưới đó, Đường Hâm vô cùng sợ hãi, vừa khóc vừa nháo, sợ bị nhốt dưới đó quá lâu, rồi không còn nước, không còn đồ ăn. Nên con mới nói cho anh ấy mình có dị năng không gian, trong không gian có rất nhiều thứ để ăn." Đường Miểu híp mắt cười nói.
Đường Hâm ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần, khi có khi không vuốt lông Charles, nghe vậy đầu liền nổi đầy hắc tuyến. Nè nè, anh vẫn còn ở đây nha. Nói xấu ngay trước mặt vậy hả?
"Papa, đừng nghe nó nói bậy. Người sốt ruột sợ hãi chính là Đường Miểu. Nó còn nói anh em bọn con trong lúc đó lẽ ra phải tàn sát, giành đồ ăn của nhau mới đúng. Cha phải dạy nó lại." Đường Tư Hoàng cười mà không nói, như đang nghĩ gì đó. Tình cảm anh em tốt đẹp là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu a.
"Cha, con không có." Ngữ khí Đường Miểu vô cùng chân thành vô tội.
"Nó có!" Đường Hâm chậm rì nói, "Nó còn nói trong lòng nó papa là quan trọng nhất."
Tim Đường Miểu gần như ngừng đập trong thoáng chốc, mặt đỏ bừng như muốn bốc khói. Tức giận quay người lại, ném một trái táo tới. Đường Hâm nhanh nhẹn chụp lấy cạp một cái.
Khóe môi Đường Tư Hoàng cong lên.
Charles có lẽ cho là Đường Hâm khi dễ Đường Miểu nên sủa một tiếng, đột nhiên nhảy lên, cướp đi nửa trái táo còn lại, rột rột vài tiếng ăn sạch sẽ, ngay cả hạt cũng không chừa.
Đường Miểu phá lên cười.
Đường Hâm vẫn duy trì tư thế chụp táo, khóc không ra nước mắt, sao hắn không biết chó cũng ăn táo nha? TT.TT
Một đường về này rất suôn sẻ, hơn một giờ chiều hôm sau, cả đoàn người đã tiến vào phạm vi WH thị.
Lúc đi ngang qua một thôn nhỏ, Đường Tư Hoàng dừng xe lại. Y dừng, hai chiếc Land Rover đi phía sau cũng thắng lại.
"Đường đội trưởng, chuyện gì vậy?" Phùng Kim Châu nghi hoặc lái xe tới, hỏi.
Đường Tư Hoàng nói: "Vết thương trên mặt Đường Miểu vẫn chưa lành, mai chúng tôi mới về."
Phùng Kim Châu cười nói: "Không sao đâu, bây giờ thương tích của cậu ấy có lẽ đã đóng vảy rồi, hơn nữa cũng đã qua 12 tiếng, chắc chắn không có vấn đề gì."
Đường Tư Hoàng gật đầu, cùng mọi người chạy về phía căn cứ.
Khi mọi người nhìn thấy bức tường vây cao lớn của căn cứ, cả đoàn người từ xa thấy được có bốn người sống sót đang đánh nhau với một tang thi L2. Động tác của L2 rất nhanh, phóng người một cái bổ nhào lên một người sống sót. Người sống sót kia hét lên một tiếng, hai tay vô thức đẩy về phía con L2, còn chưa đụng tới nó, L2 đó đã như bị một lực đẩy cực mạnh đánh tới, bay ra ngoài, ngã xuống đất.
Đồng tử Đường Miểu co rút, dị năng?
Đường Hâm cũng khẽ nói: "Papa, chẳng lẽ đó cũng là dị năng?"
Đường Tư Hoàng không trả lời, không tới năm phút, từ phía xa có hai người chạy vội tới, cười cười nói nói rồi đưa dị năng giả kia đi.
Vài người chợt biến sắc. Hai người kia dù không mặc quân trang nhưng ba người Đường Miểu đều nhận ra bọn họ là người trong quân đội. Bọn họ đã từng thấy hai người đó trong đội tuần tra luôn đi tuần trước cửa nhà!
Đường Hâm vốn đang kích động nghĩ tới mình có thể cũng bộc phát dị năng, lúc này người lại đổ đầy mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Đường Miểu, trầm giọng nói: "Đường Miểu, dị năng của em tuyệt đối không được để lộ."
Lúc này, hắn đã hoàn toàn không còn trách Đường Miểu giấu hắn nữa, ngược lại còn thấy may mà Đường Miểu cảnh giác cao như vậy.
Đường Miểu nhìn về phía Phùng Kim Châu, không biết hắn có chú ý thấy chuyện bên kia hay chuyện chính quyền đang bắt dị năng giả hay không. Cậu lại nhìn về phía Hắc Lang, Hắc Lang cũng để ý tới tình huống bên đó nhưng hiển nhiên không nhìn ra được dị năng giả kia bị hai người nọ cưỡng ép mang đi. Vì hai người đó hành động rất bí mật, nếu không phải nhóm Đường Miểu biết rõ hai người kia thuộc quân đội, chỉ sợ cũng sẽ không nhìn ra dị năng giả đó bị bọn họ ép rời đi.
Đúng lúc này, mọi người đã chạy tới trước lối vào.
Phùng Kim Châu giúp bọn họ làm thủ tục nhận điểm, sau đó làm cho bọn họ một tờ chứng minh, nói bọn họ muốn lúc nào đi nhận hạt giống cũng được.
Vì phòng đêm dài lắm mộng, Đường Tư Hoàng để Đường Xuân cùng Đường Thất trực tiếp đi nhận đồ về.
——————————————
Tiểu Miểu có người theo đuổi XD ~~ rồi anh Hoàng rù quếnh để em nó để ý mềnh, hố hố XD ~~~~