Đường Tư Hoàng gật đầu, bí hiểm quan sát gã, không nói gì nữa.
Thi Nại Hiền nhìn về phía Đường Miểu nói: "Cậu đây là tiểu thiếu gia sao?"
Đường Miểu cố ý bày ra vẻ mặt bất ngờ: "Anh là đội trưởng Tiểu Cường đội? Nghe nói trong Tiểu Cường đội có một cao thủ, tên là Mục Hải, nghe danh đã lâu, như sấm bên tai. Tôi luôn nghĩ đội trưởng Tiểu Cường đội là Mục tiên sinh. Thế ra là tôi nhầm sao?" Nói đến đây, mặt cậu liền lộ ra hai phần áy náy nửa thật nửa giả.
"Thế sao?" Đáy mắt Thi Nại Hiền lóe lên một tia ngoan lệ, chỉ thoáng dừng một chút, rồi lại nở nụ cười, "Haha, xem ra tôi vẫn chưa đủ cố gắng, nên mới khiến tiểu thiếu gia hiểu lầm. Tôi cũng đã nhiều lần nghe danh tiểu thiếu gia, mọi người đều nói cậu thân thủ bất phàm. Rất hân hạnh được gặp cậu."
Thi Nại Hiền lần nữa vươn tay.
Đường Miểu không để ý tới, híp mắt cười: "Khó trách Thi tiên sinh mới rồi nhìn tôi chằm chằm như vậy. Nhìn Thi tiên sinh có mang kính, trông cũng giống một học giả có trình độ, ít nhất cũng phải bậc giáo sư ha?"
Thi Nại Hiền quả nhiên đủ trấn định, bị người ta xem nhẹ hai lần nhưng sắc mặt vẫn không biến, thu tay lại, khiêm tốn nói: "Thật không dám nhận. Mắt nhìn người của tiểu thiếu gia cậu thật chuẩn, trước khi tận thế, tôi là một phó giáo sư."
"Ồ." Ý cười trên mặt Đường Miểu càng sâu, cũng càng lãnh, "Vậy chắc Thi tiên sinh cũng biết nhìn chằm chằm vào người khác là một hành vi rất không lễ độ ha, mong Thi tiên sinh đừng khiến người ta thấy phiền."
Sắc mặt Thi Nại Hiền cứng đờ, cười gượng hai tiếng, đưa tay đẩy kính, chân thành nói: "Thật xin lỗi, vì nghe nói tiểu thiếu gia dù chỉ mới 16 tuổi nhưng thân thủ lại rất tốt, tôi luôn thấy ngạc nhiên nên mới thất lễ."
Đường Miểu cười nói: "Không sao, về sau đừng thế nữa thì được rồi:)."
Thi Nại Hiền gật đầu, quay người ly khai.
Đường Miểu nhịn không được lại chà chà hai tay.
Đường Tư Hoàng đi tới sau cậu: "Lên xe?"
"Con không sao, con tự xem mình là lưu huỳnh là được rồi." Đường Miểu bình tĩnh nói.
"Là sao?" Đường Văn khó hiểu.
"Văn thúc, thúc không biết ánh mắt gã ta rất gớm sao? Y như rắn á." Đường Miểu thấp giọng nói.
Đường Văn nhịn không được cười phá lên.
(có một cách để đuổi rắn là rắc lưu huỳnh:v)
Đường Tư Hoàng đi tới bên người Đường Võ, thấp giọng nói: "Tư liệu Thi Nại Hiền."
Đường Võ hạ thấp giọng, bĩu môi khinh thường: "Tên đó là một nhân vật nguy hiểm, hành động hoàn toàn không giống một người làm công tác văn hóa, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiểu Cường đội có thể tới được địa vị hôm nay. Nghe nói đã từng có một đội viện, trong lúc làm nhiệm vũ cãi lại mệnh lệnh của gã, cứu một người sống sót, thế là Thi Nại Hiền đẩy luôn cả hai người đó vào đám tang thi. Từ đó trở đi, không còn người nào dám cãi lệnh gã nữa. Bất quá vì gã thật sự có chút bản lĩnh nên có không ít người đi theo. Nhưng gần đây nghe đồn, gã hình như có vần đề về thần kinh..."
Sau lưng hai người đột nhiên truyền tới một thanh âm bừng tỉnh đại ngộ.
"Khó trách tôi cứ thấy, thấy gã ta có bệnh, ra là có thật."
Đường Tư Hoàng và Đường Võ đồng loạt quay người lại, nhìn chằm chằm Đường Miểu. Đường Võ vẫn còn hoảng sợ.
"Tiểu thiếu gia, cậu tới lúc nào thế?"
Đường Miểu vô tội nói một câu "Tính cảnh giác của hai người quá kém" rồi lập tức chạy đi, lại bị Đường Tư Hoàng nhanh tay túm lấy đai lưng kéo lại, vỗ lên đầu cậu một cái.
Tuyên Khải vẫn luôn chú ý tới Đường Miểu, thấy cậu bị cha mình đánh thì không khỏi bật cười.
Cơm trưa nhanh chóng làm xong, quân đoàn hoa quả mỗi người cầm một cái chén lớn, bên trên bỏ hai đũa rau ngâm, lại thêm một cái trứng kho và một cây lạp xưởng, vô cùng ngon miệng. Đường Tư Hoàng gắp trứng kho trong chén cho Đường Miểu, Đường Miểu thì đưa lạp xưởng qua cho y.
Đường Hâm lấy ra chậu thức ăn cho chó của Charles và Hắc Uy, cũng cho chúng mỗi con một cái trứng kho và một cây lạp xưởng.
Lúc người của những tiểu đội khác thấy Charles và Hắc Uy ăn thức ăn giống như người của quân đoàn hoa quả, thần sắc lập tức thay đổi, ánh mắt thỉnh thoảng phiêu về hướng quân đoàn hoa quả càng lúc càng bất thiện.
"Hừ, thế đạo bây giờ mạng người đúng là còn không bằng chó, đồ ăn của chúng ta còn kém hơn hai con chó kìa." Một nam nhân nhìn chén mì không có chút chất béo của mình, trào phúng nói.
Đường Hâm thản nhiên cười với người nọ, chậm rãi nói: "Dù bọn tôi có cho chó ăn thịt, thì hình như cũng đâu liên quan gì tới ngài đây a?"
Đường Miểu cười cười nhìn về phía tên đó, khẩu khí đầy đồng tình: "Charles và Hắc Uy giết tang thi cũng nhiều như bọn tôi, nên hiển nhiên đãi ngộ cũng như thế. Ông anh đây là đang trách đội trưởng của mình vô năng sao? Nếu vậy tôi thật sự đồng tình với anh ta, phải ăn giống như các anh." Tuy cậu không biết ai là đội trưởng của người này, nhưng thức ăn của mấy người chỗ đó ai cũng giống nhau.
"Mày!" Nam nhân nọ mặt đỏ chét, bật mạnh người, gầm nhẹ: "Mày bớt châm ngòi ly gián đi, tao hoàn toàn không có ý đó!"
"Ba!", một nam nhân khác ngồi gần người nọ đột nhiên đập nắp hộp cơm xuống đất, lạnh lùng nói: "Đủ rồi, Liêu Ngũ! Ngồi xuống! Còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Nếu mày muốn rời khỏi tiểu đội, không ai cản!"
Charles bỗng nhiên ngẩng đầu về phía nam nhân tên Liêu Ngũ kia, không chút tiếng động nhe răng gầm gừ, Liêu Ngũ bị dọa tới mềm nhũn ngồi bịch một phát xuống đất.
Đường Võ vui vẻ, lấy một nửa lạp xưởng bỏ vào chậu ăn của nó, hai mắt Charles sáng ngời, sung sướng tiếp tục ăn.
Đường Hâm lẩm bẩm: "Sao mình đột nhiên thấy Charles phúc hắc ta?"
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, vô luận là thời kỳ hòa bình hay tận thế, trong lòng con người luôn có đủ loại bất mãn. Mà hôm nay, nguy cơ sống còn đã giày vò mọi người đến gần như kiệt sức, người có tố chất tâm lý vốn hơi yếu nay càng thêm yếu ớt, nếu không tìm được cách chính xác để cải thiện, một ngày nào đó người đó chắc chắn cũng sẽ suy sụp.
"Đường tiên sinh, chào anh. Các vị, đã lâu không gặp, còn nhớ chúng tôi không?" Có hai người mặc quân trang đi tới, chào Đường Tư Hoàng trước rồi lại mỉm cười nhìn những người khác của quân đoàn hoa quả.
Đường Tư Hoàng hơi nghiêng đầu.
"Phương Cổ, Phương Đại?" Đường Miểu giật mình nói.
"Là bọn tôi. Thế nào, không ngờ lại gặp bọn tôi ở đây sao?" Phương Cổ cười hỏi, có lẽ vì tôi luyện trong quân đội, nên khí chất có hơi biến hóa, có vẻ kiên nghị hơn trước kia nhiều. Thấy Đường Tư Hoàng không định nói chuyện với bọn họ, hắn ngược lại càng thấy thoải mái.
Phương Đại đã cắt tóc ngắn, trông rất xinh xắn.
"Hai người không phải người yếu, tôi tin hai người có thể đến được căn cứ, chỉ là.." Đường Miểu ám chỉ nói, "Chúng tôi thật sự không ngờ là hai người sẽ vào quân đội."
Phương Cổ hiểu rõ ý cậu, khẽ nói: "Tôi cũng không ngờ. Nhưng, em gái tôi nói, chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất."
Đường Miểu kinh ngạc nhìn qua Phương Đại, gật đầu nói: "Có lý."
"Hai chúng tôi tới là để nói cám ơn, cám ơn mọi người lúc trước đã cứu chúng tôi, còn cho đủ thức ăn, bằng không, chúng tôi tuyệt đối sẽ không thể chống cự nổi mà đến được căn cứ." Phương Đại nghiêm túc nói.
Đường Hâm cười nói: "Không cần cám ơn bọn tôi, phải cám ơn vận khí của hai người ấy. Chuyện có thể giúp chúng tôi đã giúp, không giúp được chúng tôi cũng đành bó tay. Đúng không?"
Phương Đại cười gật đầu.
Anh em hai người không ở lại lâu, chỉ nói vài câu rồi đi. Song phương đều không đề cập tới chuyện của căn cứ. Một là xung quanh nhiều người như vậy, không tiện; hai là vì cả hai bên cũng không thân thiết tới mức đó.
Sau khi ăn trưa xong, đoàn người tiếp tục lên đường. Trên đường gặp được một vài tang thi, đều bị mọi người hợp lực tiêu diệt, còn gặp được ba người sống sót, một nữ hai nam. Phùng Kim Châu chỉ cho bọn họ đường tới căn cứ nhưng bọn họ không muốn tự mình mạo hiểm, kiên quyết muốn đi theo Phùng Kim Châu. Phùng Kim Châu bị bọn họ dây dưa không biết làm sao, cũng không thể nổ súng nên đành mang theo.
Hơn 3 giờ chiều, đội ngũ cuối cùng cũng tới được quặng than đá, từ xa nhìn lại, cả một vùng đen ngòm đều là than đá, chắc do trước đó có mưa nên than đá bị mưa rửa trôi lan ra khắp nơi, mấy chỗ than đá chất chồng thành gò cũng bị mưa làm cho chỗ lồi chỗ lõm. Vài chiếc máy xúc không ai quản lẳng lặng đậu một bên, bên trên lốm đốm máu đen.
Quân đội cấp tốc giải quyết mười con tang thi du đãng gần đó, sau đó nhanh chóng đi kiểm tra máy xúc, có một cái bị hư, bốn chiếc vẫn còn dùng được. Các tiểu đội đi theo không có máy xúc, chỉ có thể dùng xẻng mang theo, trước tiên lấy xẻng xúc vào bao bố, sau đó xách bao đổ vào xe tải. Đợi đến khi quân đội lấy xong rồi thì lại dùng máy xúc xúc tiếp.
Đường Miểu và Đường Hâm căn bản không phải người hay lao động, liên tục làm đi làm lại động tác giống nhau, hai cánh tay đều mỏi nhừ. Cả hai nhìn nhau, thấy có chút mất mặt. Đường Tư Hoàng nhìn không vừa mắt, đuổi cả hai qua một bên canh gác.
Lần nhiệm vụ này, toàn bộ Phi Hổ đội đều tham gia, Tuyên Khải nhỏ tuổi nhất, Phi Hổ đội cũng khá chiếu cố hắn, không để hắn động thủ, chỉ cầm đao đứng một bên canh, thấy hai người Đường Miểu và Đường Hâm thì mặt mày vui vẻ chạy tới.
"Đường Miểu, cậu cũng tới sao?"
Đường Miểu cười nhạt gật đầu, nhìn đánh giá Tuyên Khải từ trên xuống dưới, thầm nghĩ cậu ta rốt cuộc là lợi hại chỗ nào mà lại khiến Đường Hâm phải nhắc nhở cậu như vậy nhỉ.
Đường Hâm vài bước đi qua, chen giữa Đường Miểu và Tuyên Khải, ngoài thì cười nhưng trong không cười nói: "Chào, tôi là Đường Hâm, anh trai Đường Miểu. Cậu nhìn rất gầy, thật sự có thể giết tang thi sao?"
"Đương nhiên! Chứ anh nghĩ sao Phi Hổ đội cho tôi gia nhập?" Tuyên Khải thầm giận trong lòng, ngữ khí không được tốt lắm, "Anh nhìn cũng chả có gì đặc biệt, chỉ cao hơn tôi một chút thôi."
"Cao một chút cũng là cao." Đường Hâm ưu nhã cười, "Mà hình như cậu còn chưa trưởng thành nhỉ?"
"Sắp rồi." Tuyên Khải không cam lòng yếu thế nói.
"Cũng không nhất định." Đường Hâm nhún vai, đầy "tốt bụng" vỗ vai cậu ta, "Thế đạo bây giờ, không ai biết ngày mai sẽ thế nào. Cho nên a, nhất định phải quý trọng mạng mình, mọi chuyện đều phải nghĩ cho kỹ."
Đường Miểu thấy Đường Hâm cổ quái làm sao ấy, buông tay, đi về phía Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng ngẩng đầu kêu: "Đường Miểu, tới đây, ta muốn uống nước."
"Đến đây." Đường Miểu nhanh chóng chạy tới cạnh xe, lấy chai nước trong balô ra, rồi nhanh chóng chạy tới cạnh Đường Tư Hoàng, mở nắp giúp y uống nước. Vì hai tay Đường Tư Hoàng dính toàn than đen.
Nước chảy vào cổ họng, hầu kết Đường Tư Hoàng chuyển động lên xuống theo tiết tấu, Đường Miểu nhìn mà ngẩn người, thẳng đến khi nghe được tiếng sủa của Charles và Hắc Uy từ xa truyền tới mới lấy lại tinh thần. Hai tiếng gọi nghe rất gấp gáp, lại làm thần sắc Đường Miểu trở nên căng thẳng, chạy vài bước lên nóc xe, dùng ống nhòm nhìn ra xa, không khỏi hô nhỏ một tiếng.
"Cầm vũ khí lên, một đàn tang thi lớn đang tiến về phía này!"