Tang Thế Tình Nhân

Quyển 2 - Chương 162: Đường Tiểu Miểu công thủ chiến



(chiến thuật tấn công phòng thủ của Đường Tiểu Miểu:v)

Hạ Trà Trà thấy Đường Tư Hoàng từ đầu tới cuối vẫn đạm nhạt tựa phong, không hề thấy hứng thú với ý đồ cô tới, chỉ đành nói thẳng: "Viện nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu virus tang thi và dị năng, điểm này kỳ thật đã là một bí mật công khai. Mà căn cứ bên B thị cũng có một viện nghiên cứu. Từ một tháng trước, sau ba tháng kể từ khi hai bên liên lạc được với nhau thì bất ngờ biết được giáo sư Khương, người phụ trách chủ yếu ở viện nghiên cứu căn cứ chúng ta và giáo sư Tào người phụ trách viện nghiên cứu B thị là bạn tốt hơn hai mươi năm. Kỹ thuật có chuyên môn riêng, hơn nữa vì để nhanh chóng đạt được thành quả, hai người quyết định phân công hợp tác, bên chúng tôi nghiên cứu dị năng, B thị bên kia chủ yếu nghiên cứu virus tang thi. Hai viện nghiên cứu hẹn nhau cứ mỗi hai tháng trao đổi thành quả nghiên cứu một lần, ngày mốt là ngày trao đổi đầu tiên. Căn cứ định phái ra một số cao thủ hộ tống tư liệu, mà quân đoàn hoa quả là lựa chọn đầu tiên của căn cứ."

Mọi người nghe xong đều lộ vẻ vui mừng.

Phùng Dã nhịn không được hỏi: "Việc nghiên cứu dị năng đã có tiến triển gì chưa?"

Hạ Trà Trà mỉm cười, nhìn về phía Đường Tư Hoàng nói: "Xin lỗi, đây là cơ mật. Bất quá, nếu quân đoàn hoa quả nhận nhiệm vụ này, thì có quyền được biết nội dung trong tập tài liệu đó."

Mọi người không nói gì nữa.

Đường Tư Hoàng chậm rãi nói: "Xem ra Hạ quân trưởng thật sự rất "coi trọng" quân đoàn hoa quả. Luận thực lực, luận địa vị, các tiểu đội sinh tồn trong top 5 đều thích hợp hơn chúng tôi nhiều. Tôi không nghĩ ra lý do gì để nhận nhiệm vụ này."

Hạ Trà Trà kinh ngạc nhìn y. Cô vẫn nghĩ y sở dĩ không đáp ứng là vì muốn đòi nhiều quyền lợi hơn, lại không ngờ y thật sự từ chối cơ hội này. Chẳng lẽ y không rõ chỗ tốt khi bắt tay với quân đội sao?

"Đường tiên sinh nếu lo lắng về độ an toàn của nhiệm vụ này, thì có thể yên tâm. Đi theo lần này trừ quân đội còn có một đội thực lực cường hãn khác và Tiểu Cường đội. Thực lực ba đội ngũ đều rất mạnh, không lo không thể hoàn thành nhiệm vụ."

Đường Văn và Đường Thất hai mặt nhìn nhau. Nghe khẩu khí là biết Hạ Trà Trà đang lôi kéo tiên sinh. Nhưng tại sao? Nếu nhất định phải so thực lực thì kỳ thật quân đoàn hoa quả tương đương với các tiểu đội top 5. Hạ Trà Trà tại sao lại cho là không có quân đoàn hoa quả thì nhiệm vụ này không làm được? Hay là nói quân đoàn hoa quả có điểm nào bị Hạ Trà Trà (hoặc Hạ quân trưởng) nhìn trúng? Chẳng lẽ bọn họ bị điểm danh thật ra là vì...

Hai người nhất tề nhìn về phía Đường Tư Hoàng, lại nhìn Hạ Trà Trà, có chút hiểu rõ.

Đường Miểu buông tạp chí ô tô trong tay xuống, mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Đường Miểu "ồ" một tiếng đứng lên, ánh mắt những người khác đồng loạt quay sang. Đường Miểu biết mình thất thố, cực lực vờ thản nhiên như không có gì đi vào bếp múc cho mình một chén nước, rồi trở lại ngồi xuống. Trước kia cậu không để chút đào hoa của Đường Tư Hoàng vào lòng, vì những đóa hoa kia không đủ lớn, không đủ đẹp, nhưng đóa hoa đào hiện tại lại có tính uy hiếp không nhỏ với cậu. Cậu nhìn Hạ Trà Trà vài lần, tâm lại càng trầm, hạ quyết tâm nhất định phải làm chút gì đó.

"Uống ít nước đá thôi." Đường Tư Hoàng nói với Đường Miểu trước, mới quay sang Hạ Trà Trà, "Hạ tiểu thư, cô hình như không hiểu ý tôi. Thực lực của các tiểu đội top 5 không khác biệt lắm với quân đoàn hoa quả, có khi còn mạnh hơn, sao bên cô không đi tìm bọn họ?"

Hạ Trà Trà cũng duy trì bình thản, cười nói: "Đường tiên sinh, trước đừng vội từ chối, chúng ta còn chưa nói tới vấn đề thù lao."

Đường Tư Hoàng từ chối cho ý kiến.

Hạ Trà Trà nói: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các tiểu đội sinh tồn sẽ được 100000 điểm. Ngoài ra, khi về sau chúng tôi biết được cách kích phát dị năng, cũng có thể ưu tiên suy xét cho các anh trước. Tôi có mang theo chút tư liệu, tin tức liên quan, bên trong ghi rất rõ, Đường tiên sinh có thể xem thử." Cô đưa cho Đường Tư Hoàng một xấp tài liệu.

Đường Tư Hoàng cầm lấy, lại không lập tức xem mà nhìn sang Đường Miểu.

"Đường Miểu, con thấy thế nào?"

Đường Miểu tiếp nhận phần tư liệu trong tay y, cậu không có hứng thú gì với nhiệm vụ này, chủ yếu là không muốn tiếp xúc với quân đội. Nhưng lại khá tò mò với tiến triển nghiên cứu dị năng.

Nhưng khi thấy trong tư liệu viết Hạ Trà Trà sẽ dẫn tiểu đội bên quân đội, thì mặt Đường Miểu liền đen một nửa.

"Thế nào?" Đường Tư Hoàng hỏi.

Đường Miểu trong lòng hiển nhiên không muốn nhận, nhưng không thể không cân nhắc tới Đường Tư Hoàng và các đội viên khác, bọn họ nhất định cũng muốn biết tiến triển nghiên cứu dị năng. Cậu không thể vì tư tâm của mình mà không để ý tới đại cục được.

"Hạ tiểu thư, trên này hình như không nói, ba tiểu đội phối hợp với nhau thế nào." Đường Miểu đưa tư liệu cho Đường Tư Hoàng, ra hiệu bảo y cũng nhìn xem.

Hạ Trà Trà giật mình giờ mới kịp phản ứng, vì vẫn còn nghi hoặc vừa rồi Đường Tư Hoàng sao lại phải trưng cầu ý kiến Đường Miểu. Đường Miểu là con trai Đường Tư Hoàng, cô đương nhiên biết rõ, cũng biết Đường Tư Hoàng rất thương yêu đứa con út này, nhưng hỏi ý kiến cậu ta có phải hơi khinh suất rồi không? Dù thân thủ của Đường Miểu có lợi hại đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa tới 17 tuổi.

"À, những quyết sách quan trọng đều do ba đội trưởng thương lượng rồi quyết định, nếu không thống nhất được thì lấy ý kiến của đội trưởng tiểu đội quân đội làm quyết định cuối cùng. Về phần tư liệu thì tôi sẽ phụ trách đảm bảo, khi gặp được nguy hiểm, ba tiểu đội đều sẽ xem an toàn của tôi là trên hết. Những phương diện khác thì không có yêu cầu gì, phạm vi tự do rất lớn. Ngoài ra, nếu trên đường thu thập được vật tư, toàn bộ đều sẽ thuộc về chính các tiểu đội sinh tồn." Hạ Trà Trà trả lời rất mạch lạc rõ ràng, hiển nhiên đã nghĩ kỹ từ sớm.

Đường Miểu nghĩ nghĩ, tùy ý hỏi: "Nếu cha tôi không tự mình dẫn đội thì có lẽ cũng không có vấn đề gì ha?"

Sắc mặt Hạ Trà Trà khẽ biến, nhanh chóng điều chỉnh lại, nghiêm mặt nói: "Chúng tôi biết rất rõ thân thủ của Đường tiên sinh, tốt nhất là do Đường tiên sinh tự dẫn đội, các anh cũng có thể phối hợp ăn ý hơn."

Đường Miểu gật đầu có lệ, thoáng dừng một chút, đột nhiên nói: "Kỳ thật Hạ tiểu thư không cần phải tự mình đi một chuyến này, Hạ quân trưởng không lo lắng cho an toàn của cô sao?"

"Có nhiều cao thủ như vậy, còn có nguy hiểm gì chứ?" Hạ Trà Trà vuốt tóc mỉm cười.

"Cha, cha quyết định đi." Đường Miểu nhàn nhạt nói.

Đường Tư Hoàng xem hết tư liệu rồi nói: "Nhiệm vụ này chúng tôi nhận..."

Tâm Đường Miểu trầm xuống, khớp tay cầm chén nước trở nên trắng bệch.

"...Bất quá có hai điều kiện."

Hạ Trà Trà hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi: "Đường tiên sinh, anh nói thử."

"Xăng, đạn do các người cung cấp, dù bớt điểm tặng cũng không sao; thứ hai, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, quân đoàn hoa quả sẽ không nhận cái nào nữa."

Đường Văn buồn bực nhìn Đường Thất. Hắn cũng đã nghĩ tiên sinh sẽ nhận nhiệm vụ này, vì bọn họ cần biết tiến triển của việc nghiên cứu dị năng. Nhưng chuyện nghiên cứu dị năng này nhất định sẽ nghiên cứu càng sâu, chẳng lẽ tiên sinh không muốn biết thêm sao?

Hạ Trà Trà trầm ngâm một lúc rồi nói: "Được, không có vấn đề."

"Hạ tiểu thư, tuy hỏi như vậy hơi mạo muội, nhưng cô xác định cô có thể làm chủ được sao?" Đường Văn đi theo Đường Tư Hoàng đã lâu, cũng là người cẩn thận.

Hạ Trà Trà mỉm cười, thái độ vô cùng hữu hảo: "Yên tâm, papa đã giao cho tôi toàn quyền phụ trách chuyện này. Chuyện này cứ định như vậy đi, tôi sẽ cho người đưa vật tư tới cho các anh sau. Bảy giờ sáng ngày mốt, gặp ở lối vào căn cứ."

Sau khi Hạ Trà Trà rời đi, Đường Miểu cũng đứng dậy trở về phòng, tâm tình cực kỳ không tốt. Chắc chắn, Hạ Trà Trà có ý đồ với cha. Bằng không, sao lại nhượng bộ nhiều như vậy? Mà thậm chí khi cha yêu cầu đạn và vũ khí, cô ta cũng đồng ý. Không biết đây là chủ ý của Hạ Trà Trà hay Hạ quân trưởng nữa.

Đi vào phòng, cậu khóa cửa phòng rồi lập tức tiến vào không gian, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, Đường Tư Hoàng cũng vào cùng cậu. Cậu giờ mới biết Đường Tư Hoàng vẫn luôn đi theo phía sau.

Vào không gian, Đường Tư Hoàng bị mưa "xối" thẳng vào mặt, bình tĩnh đưa tay lau đi, hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Bên trong chẳng phải không biến đổi thời tiết sao?"

"Không rõ lắm." Đường Miểu bước nhanh vào trong nhà. Cậu có thể đoán được sơ sơ, nhưng không xác định lắm, hình như thời tiết trong không gian có liên quan tới tâm tình của cậu. Nếu tâm trạng cậu không tốt, không gian sẽ mưa. Tâm tình càng tệ, mưa càng lớn.

Đường Miểu lấy khăn lông lau nước mưa trên người, lại quăng một cái khăn khác cho Đường Tư Hoàng, nhìn y muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì?" Đường Tư Hoàng lấy một đĩa dâu trong tủ lạnh ra, ngồi xuống cạnh bàn.

"Không có gì." Đường Miểu làm như không có gì ngồi cạnh y, hai người cùng trầm mặc ăn dâu.

Đường Miểu không có tâm tư đi làm cơm tối, chỉ ăn một chén cơm rồi vào phòng sớm, trong lòng trống rỗng cực độ. Cậu và cha gần như luôn ở cùng một chỗ, nhưng hiện tại cậu cứ có cảm giác sợ hãi như sẽ tức khắc mất đi cha vậy.

Sau khi cả hai lên giường, Đường Miểu nhìn vẻ mặt vẫn như thường ngày của Đường Tư Hoàng, rúc vào ngực y, thấy không bị đẩy ra thì lại vươn tay ôm lấy eo Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng đè xuống góc chăn sau lưng cậu.

"Cha, con muốn hỏi cha một chuyện." Đường Miểu hắng giọng một cái.

"Chuyện gì?" Đường Tư Hoàng nói.

Đường Miểu uyển chuyển nói: "Cha thấy tìm một bạn đời, yếu tố quan trọng nhất là gì?"

Đường Tư Hoàng trả lời rất nhanh: "Tình cảm."

Đường Miểu tiếp tục: "Con cũng thấy thế. Vậy cha thấy, điều kiện tìm bạn đời trước và sau tận thế, có thay đổi gì không?"

"Không."

Đường Miểu lại tiếp tục: "Con cũng thấy vậy. Người trước tận thế...đơn giản hơn người sau tận thế một chút. Cho nên, tìm bạn đời sau tận thế có lẽ cần phải cẩn thận hơn. Nếu không sẽ bị lợi dụng."

"Ừm..." Đường Tư Hoàng dường như đang tự hỏi, "Có đạo lý. Bất quá, con nói với ta chuyện này làm gì? Hiện tại ta vẫn chưa tính tìm bạn đời."

"Ha ha, không có gì, nói bừa một chút thôi. Ngủ đi." Đường Miểu đột nhiên thấy tâm tình mình tốt lên rồi, vốn có hơi buồn ngủ, lúc này cũng hoàn toàn biến mất, trở mình nằm thẳng người, lại xoay người đối mặt với Đường Tư Hoàng: "Cha, con còn một vấn đề."

"Đừng lộn xộn." Đường Tư Hoàng vỗ đầu cậu, lần nữa ấn xuống góc chăn bị hở ra vì động tác vừa rồi của cậu, "Hỏi đi. Bé ngoan hay hỏi."

Đường Miểu ho nhẹ một tiếng, hai mắt không ngừng chuyển động: "Cha, cha không lấy mẹ Đường Hâm, sau đó cũng không cưới vợ, vậy bình thường cha giải quyết thế nào?"

**********************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.