Bỏ vào chút cải trắng cho bầy heo ăn, hai người ra khỏi không gian rồi đi tới vườn rau cách đó không xa một chuyến. Rau cỏ sớm đã bị đám động vật ăn sạch, bất quá hai người vẫn đào được chút cà rốt, khoai tây và khoai lang. Trái cây trong không gian sau khi hái xuống có thể sinh trưởng lần nữa, nhưng rau quả sau khi nhổ lên, hạt giống dùng một chút là ít đi một chút, nên hai người không hề bỏ qua vườn rau bên ngoài. Rau quả sau khi chín sẽ dừng sinh trưởng, không thể nào lấy hạt được, điểm này luôn làm Đường Miểu tiếc nuối.
Charles và Hắc Uy không giúp được gì, đứng bên cạnh ngoắc ngoắc đuôi.
Lúc này Đường Miểu lập tức thấy ghen tị với chúng, không làm việc cũng có cơm ăn. Bất quá ai bảo chúng nó trước là thú cưng, sau mới là lực lượng chiến đấu chớ?
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc, cũng không thấy mệt mỏi hay lạnh, đào hơn hai tiếng, thu hoạch được không ít, bỏ đầy hai bao tải lớn. Xe gắn máy không chở được nên Đường Miểu bỏ chúng vào không gian.
Nghỉ ngơi một chốc, ăn chút trái cây, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mới lên xe máy rời đi.
Ba con gà vẫn bị Charles tóm được, Đường Miểu bỏ bọn nó vào cái giỏ ở đầu xe. Dây thừng trên cổ con dê đầu đàn buộc vào đầu xe, mười con dê khác chạy theo phía sau. Còn năm con còn lại Đường Miểu thu vào không gian, về sau có cơ hội lại lấy ra.
Ra khỏi núi, Đường Miểu ngó ngó bốn bề vắng lặng, thu xe máy lại lấy chiếc việt dã ra. Hai người mang theo một bầy dê không nhanh không chậm chạy về căn cứ. Charles và Hắc Uy ở bên ngoài đuổi theo, nếu có dê tuột lại phía sau thì hai con nhanh chóng lùa nó về bắt kịp bầy.
Đường Miểu thấy mà không khỏi thầm than chúng càng lúc càng thông minh.
Đến gần căn cứ, hai người hiển nhiên khó tránh khỏi trở thành nhân vật làm mọi người chú ý. Bất quá mấy con dê này rất gầy, hơn nữa người ngợm còn rất bẩn nên không ai hoài nghi nguồn gốc của chúng.
Theo nguyên tắc một phần tư, Đường Tư Hoàng chỉ cần nộp lên trên hai con dê và nửa bao khoai tây là được, hoặc là một con dê và nửa bao lương thực. Nhưng người phụ trách kiểm tra vật tư hy vọng Đường Tư Hoàng có thể đưa 9 con, phần vượt quá định mức một phần tư sẽ đổi thành điểm cho bọn họ.
Đường Tư Hoàng không chút do dự cự tuyệt, nhưng nói cho người nọ biết có thể dùng bột mì hoặc gạo đến đổi. Nhân viên công tác hiển nhiên không thể ép buộc y, chỉ có thể tiếc nuối nhìn y mang bầy dê vào căn cứ, bất quá trong lòng cũng nghĩ nếu bọn họ giết dê, có thật có thể tới xin đổi một chút không. Hiện tại mọi người đều ăn không đủ no, dĩ nhiên không thể nuôi dê rồi, nên hắn kết luận quân đoàn hoa quả nhất định muốn mổ thịt.
Về đến nhà, mấy người Xuân thẩm thấy bầy dê đều vui vẻ ra mặt.
Đường Tư Hoàng đầu tiên hỏi chuyện Hạ Trà Trà có để lại tai họa ngầm gì không, nghe thấy hai ngày nay căn cứ không có động tĩnh gì thì nghĩ sắp tới có lẽ sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Ngoài ra, chuyện kết quả nghiên cứu, căn cứ quả nhiên không công bố ra ngoài, không biết phía trên rốt cuộc suy nghĩ thế nào.
Đường Tư Hoàng quyết định giữ lại hai con dê, rồi để mọi người thả tin tức ra ngoài, muốn đổi dê hoặc thịt dê thì có thể dùng lương thực để đổi, gạo, lúa mì bột mì, bột ngô, mì sợi, miến, khoai lang các loại cũng có thể. Bây giờ không khí càng ngày càng lạnh, bọn họ phải bắt đầu tiến hành tích trữ nhiều thức ăn hơn cho mùa đông lạnh giá.
Tốc độ Tiếu Hồ Lâm nhanh nhất, mau chóng cho người mang bột mì và khoai lang tới, dùng 50 cân bột mì và 10 cân khoai lang đổi lấy một con dê nặng 44 cân. Đây là Đường Tư Hoàng đã xem xét quan hệ giữa bọn họ mà giảm cho hắn 10%. Mấy con dê khác rất nhanh cũng đã bị các tiểu đội sinh tồn có tài chính khá tốt đổi lấy. Ngược lại có người muốn đổi mấy cân thịt dê để ăn cho đỡ thèm, đáng tiếc tốc độ của bọn hắn quá chậm, mấy con dê đã bị đổi đi hết.
Hai con dê Đường Tư Hoàng giữ lại cũng giết lấy thịt, trong đó một con lưu lại để mừng năm mới, một con khác thì để hai "đầu bếp" Đường Miểu và Xuân thẩm tự quyết định xem xử lý thế nào.
Mọi người thèm thịt tươi đã lâu, Đường Miểu mang dê về là để mọi người có thể ăn, cũng vô tình hữu ý để người khác nhìn thấy. Người của tổ 2 và Trương Vọng, Đường Nhất của tổ 3 đều đã đi làm nhiệm vụ, bọn họ không thể ăn một mình được, định xử lý thịt dê trước, đợi có mặt đầy đủ rồi mọi người cùng ăn.
Buổi chiều, Đường Võ, Đường Tam và Xuân thẩm ba người bắt đầu bận rộn, Đường Võ và Đường Tam đi giết dê, xử lý nội tạng. Trước tận thế, bọn họ chỉ thỉnh thoảng mới ăn nội tạng dê, hiện tại nó lại trở thành thứ tốt, nếu chế biến hợp lý thì sẽ là một món ăn vô cùng ngon miệng, ví dụ như bao tử dê xào, lòng dê hầm, lẩu bao tử dê, bún lòng dê, lòng dê hấp hành và súp bao tử dê vân vân. (mấy món trong đoạn này tui chém hơi bị ghê, tại có ăn bao giờ, có ai thấy lạ thì đừng hỏi, tui cũng hơm bik đâu =]]]]])
Xuân thẩm một mình trong phòng bếp nhào bột mì, tối có năm người ở nhà, chuẩn bị làm bánh bao nhân cải trắng và miến.
Bọn họ không để Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nhúng tay, với lại cả hai cũng mới về, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng ngồi trên sofa trong phòng khách, laptop để trên bàn trà đang chiếu phim.
Trong tay Đường Miểu còn cầm một bọc hạt bí, là do Xuân thẩm rang lên sau khi phơi khô.
"Ăn ít một chút, đồ nóng." Đường Tư Hoàng thấy cậu cắn không ngừng nghỉ, đầu mày nhíu lại. Mấy thứ ăn vặt này đó giờ y đều không thích ăn.
"Chút nữa thôi." Đường Miểu cắn cắn tới nỗi có hơi nghiện.
Chỉ một lúc sau, trong sọt rác đã chứa một đống rác. Đường Tư Hoàng nhìn không được nữa, lấy lại bọc giấy.
"Mai rồi ăn."
Đường Miểu chép chép miệng, chỉ đành thôi.
Tối đó, dường như nhiệt độ lại giảm xuống nữa, gió buốt đánh vào mặt tường vang lên tiếng vu vu. Đường Tư Hoàng đoán có lẽ sẽ có tuyết rơi, hơi lo lắng cho những người còn chưa trở về.
Sáng hôm sau, mọi người ra xem, quả nhiên tuyết đã rơi. Mặt đất phủ một lớp trắng, dày chừng nửa thước. Tuyết vẫn tiếp tục rơi, những bông tuyết như lông ngỗng không ngừng rơi xuống, trắng xóa một mảnh, không thể nào thấy rõ tình cảnh ngoài phạm vi năm, sáu mét. Ngẫu nhiên có cơn gió thổi qua, bông tuyết lập tức bị cuốn đi mà nhảy múa trong không trung, sau khi xoay tròn vài vòng thì chạm xuống đất. Người nào mà đứng dưới tuyết chừng vài giây thôi cũng bị phủ một tầng tuyết trắng.
Gió đông lạnh giá như có thể xâm nhập vào từng khớp xương, càng khiến người lo lắng đến tình cảnh bên ngoài căn cứ.
Đường Tư Hoàng cho Đường Võ ra đứng ở cửa căn cứ chờ bọn Đường Hâm về, y cầm xẻng đi xúc lớp tuyết ở trước nhà, Đường Tam thì xử lý đống tuyết đọng trên mái. Đường Miểu và Xuân thẩm hai người vội vã chạy ra sân sau.
Gà trong chuồng cũng bị cơn buốt làm cho hoảng sợ, đứng tụm lại một chỗ, Xuân thẩm lót vào chút cỏ khô và sợi bông cũ vào ổ gà, Đường Miểu thì hái toàn bộ những thứ có thể hái được ở vườn rau.
Tuyết vẫn rơi, đến tận trưa cũng không ngừng lại, nhìn ra ngoài đã không còn nhìn thấy bóng dáng đi lại của mọi người. May là, 11 giờ hơn, bọn Đường Hâm rốt cuộc cũng trở về.
Xuân thẩm nhanh chóng nấu nước để bọn họ rửa mặt ngâm chân, lại cho uống một chén canh gừng nóng hổi, mau chóng ấm áp trở lại. Lần này bọn họ một đường hữu kinh vô hiểm, cũng có gặp phải L3, một đầu xe bị tông nát nhưng may mà không ảnh hưởng gì đến linh kiện bên trong xe. Xe sau khi tân trang có thể chịu được va chạm. Đến hiện tại, cả sáu chiếc xe của bọn họ đều từng bị hỏng mấy lần, nhưng chỉ là vấn đề nhỏ, Đường Võ có thể sửa xe, chỉ một lúc là tốt trở lại. Hiện tại thì bốn chiếc còn nguyên, một chiếc lõm thân, một chiếc móp đầu, không phải vấn đề gì lớn.
Thuận tiện nói tới, về các tang thi đã xuất hiện, Đường Miểu phân loại cụ thể thế này: tang thi bình thường không có tiến hóa là L1; tốc độ cùng khí lực tăng, nhưng bề ngoài không khác tang thi bình thường là L2; móng sắc nhọn, có mắt màu đỏ, tinh hạch lớn chừng củ lạc là L3; L4 giống L3 nhưng tinh hạch thì lớn cỡ trứng chim cút. Trước mắt vẫn chưa tìm được cách phân biệt bề ngoài giữa L3 với L4. Những vấn đề này đành để cho "chuyên gia" vậy.
Đường Miểu và Xuân thẩm vào bếp chuẩn bị bữa trưa, thực đơn là món lẩu dê nóng hổi, còn có món bánh hành chiên nong nóng. Buổi chiều, Phùng Dã và Đường Xuân phụ Xuân thẩm nhào bột mì, xắt thịt dê thành lát và cắt cà rốt, ngâm miến, chuẩn bị để tối làm nhân bánh bao. Xuân thẩm còn nấu một nồi lớn súp lòng dê, chấm bánh bao ăn kèm, hoặc là bỏ bánh bao vào súp ăn chung, rất ngon miệng.
Xuân thẩm biết Đường Tư Hoàng chưa bao giờ ăn nội tạng động vật, vốn định làm cho y một phần riêng nhưng y ngăn lại. Thời điểm bây giờ không nên phân chia làm riêng này nọ, hơn nữa chỉ cần không nghĩ đó là nội tạng đám động vật kia thì cũng không khó chấp nhận như thế.
Trong thời gian đó, Đường Tư Hoàng lại cho người đi xúc tuyết hai lần. Mãi cho đến tối, tuyết vẫn không ngừng rơi, hơn nữa còn không có xu hướng bớt đi. Vài ngày liên tiếp trời đều âm u, điện trong máy phát điện năng lượng mặt trời đã dùng hết, trong nhà cực kỳ lạnh. Củi khô đã thu thập trước đó lúc này phát huy tác dụng. Đường Nhất và Đường Tam xuống tầng hầm mang một đống lớn lên, đốt trong chậu than trong phòng khách để sưởi ấm. Bọn Đường Võ di chuyển sofa trong phòng khách đi, chuyển đệm ra phòng khách, định tối ngủ ở đó.
Đường Miểu cực kỳ phiền muộn với cái "ý tưởng tệ hại" của Đường Võ, cậu muốn nằm riêng với cha trong phòng nhưng mọi người đều biết cậu sợ lạnh, nếu hai người bọn cậu không ở cùng với mọi người thì không ổn. Cuối cùng cậu đành cùng Đường Hâm nâng đệm của cậu và Đường Tư Hoàng xuống lầu.
Vì lúc trước thu thập rất nhiều vật tư, nên không ai phải chia sẻ dùng chung đệm cả, có tổng cộng sáu cái đệm, xếp thành vòng tròn quanh chậu than, chân hướng về phía chậu, thân trên đắp kín một chút, đầu đội nón giữ ấm, quả thật ấm hơn nhiều.
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng không mỗi người một chăn như những người khác, vẫn ngủ chung với nhau, ôm nhau cũng rất ấm. Cái đôi cha con này dạo gần đây quan hệ rất tốt nên không ai thấy chuyện này bất thường. Chỉ có chút khó khăn cho Đường Miểu là, cái phản ứng mỗi sáng sớm kia đều rất rõ ràng, nên cậu toàn lười biếng kì kèo đến sau khi Đường Tư Hoàng xuống giường mới chịu dậy.
Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy lúc 6 giờ. Tuyết thế mà vẫn chưa dứt. Không thể huấn luyện bên ngoài, tất cả đành làm vài hoạt động trong nhà, ví dụ như gập duỗi, hít đất, nhảy cóc tại chỗ vân vân, tóm lại không được thả lỏng. Huấn luyện cho tới 7 giờ rưỡi, mọi người chia ca thay nhau xử lý tuyết đọng trước cửa sân sau và trên mái nhà. Xử lý xong thì bữa sáng cũng đã hoàn tất, là mì thịt dê nóng hổi, ấm tới tận dạ dày.
Hôm nay tất cả đều không có ý định làm nhiệm vụ, xem tình hình thời tiết trước rồi tính sau, mọi người ngồi vây quanh đống củi đốt cùng nói chuyện phiếm và đánh bài. Đường Tư Hoàng cầm sổ sách kiểm tra vật tư dự trữ của bọn họ. Mùa đông rất lạnh, phải tính toán chuẩn bị trước, cân nhắc tới tình huống bọn họ không thể ra ngoài làm nhiệm vụ.
Đường Miểu thì ôm laptop ngồi xếp bằng trên sofa đánh chữ.