Mò thêm hai lần nữa, chỉ thấy vài con cá nhỏ, Đường Miểu liền thả chúng.
Nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ ăn, mọi người tìm một hộ nhà nông nghỉ ngơi và làm cơm trưa. Hôm nay có cá, bọn họ hiển nhiên muốn thưởng thức chúng.
Cơm trưa Xuân thẩm chuẩn bị sẵn cho họ là bánh bao hấp không nhân, tròn trịa, vừa lớn vừa dày, bên trong có xen lẫn hành băm, dùng lửa hơ một chút là có thể ăn. Đường Miểu bảo Đường Xuân cùng Phùng Dã mổ sáu con cá chép lớn, cậu có thể trực tiếp làm thành một nồi lẩu cá. Mỗi người bới một chén lớn, bỏ bánh bao không nhân vào nước lẩu, lập tức thành "bánh bao không nhân nhúng canh cá", mọi người đều ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Ăn trưa xong, mọi người đem toàn bộ bàn ghế trong thôn bổ ra, cột lại thành bó mang về làm củi đốt.
Hai chiếc xe chạy trên đường lớn, chuẩn bị quay về căn cứ, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng xe rẽ gấp, tiếng động cơ ngày càng gần, tốc độ cực nhanh, như là gặp phải nguy hiểm rồi vội vã chạy trốn. Đường Miểu cảnh giác giơ súng lên.
Chỉ chốc lát sau, ba chiếc xe đập vào tầm mắt họ. Trong đó có hai chiếc xe không còn xa lạ gì với quân đoàn Hoa quả.
Đường Miểu buồn bực nhìn Đường Tư Hoàng: "Cha, đây không phải xe của Hắc Lang đội sao? Bọn hắn sao lại chạy vội như vậy?"
"Có thể là phía trước có nguy hiểm gì đó. Cẩn thận." Đường Tư Hoang dứt khoát dừng xe ở ven đường, tùy thời đều có thể quay đầu chạy trốn cùng Hắc Lang đội.
Hắc Lang cũng nhìn thấy bọn họ, sau khi tới gần thì dừng xe lại.
"Phía trước xảy ra chuyện gì?" Đường Tư Hoàng hỏi.
Sắc mặt Hắc Lang tái nhợt, thoáng dừng một chút, nói: " Căn cứ hiện tại đuổi giết dị năng giả ngày càng không kiêng nể. Đội của tôi hôm nay xuất hiện hai dị năng giả, cũng bị người ta người ta tố giác rồi. Tố giác một người thưởng 20 cân lương thực! Không thể trách bọn họ được! Nếu không đi, sớm muộn gì cũng trở thành chuột bạch thí nghiệm của bọn chúng! Đường Tư Hoàng, nếu đội của anh có dị năng giả, anh phải ngàn vạn lần cẩn thận." Miệng thì nói "Không trách" nhưng kì thực Hắc Lang đã tức giận đến không kiềm được, lệ khí tràn ngập hai mắt, hận ý phun trào.
Đường Tư Hoàng trước gật đầu biểu thị cảm ơn, sau nói: "Hiện tại khắp nơi đều là tang thi, ly khai căn cứ cũng chỉ có con đường chết."
"Không có biện pháp, cũng không thể ngồi trong căn cứ chờ chết được." Sắc mặt Hắc Lang phi thường khó coi, trong mắt hiện lên một mảnh ngoan lệ, nếu hắn có điều kiện, viện nghiên cứu đã không thể ép buộc hắn như vậy. Hai người kia không chỉ là tâm phúc của hắn mà còn là anh em của hắn!
"Vậy các anh tính đi đâu? Bên ngoài chỗ nào cũng không an toàn, huống chi bây giờ còn là mùa đông." Đường Miểu hỏi. Khi không có mâu thuẫn gì với Hắc Lang đội thì bọn họ quả thật rất dễ nói chuyện. Cậu có vài phần đồng cảm với những dị năng giả kia. Dù là ai cũng không muốn mất đi tự do, huống chi một khi đã vào viện nghiên cứu, dù không bị cắt đi từng miếng để nghiên cứu thì tình hình cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hắc Lang nói: " Hiện tại còn chưa biết, trốn cho xa đã rồi mới tính tiếp. Hẹn gặp lại."
Hắc Lang đội quyết tuyệt chạy đi. Quân đoàn hoa quả tiếp tục xuất phát về phía căn cứ, nhưng mọi người trên xe lại trầm mặc. Đến nay vẫn không rõ dị năng bộc phát như thế nào, khi nào sẽ bộc phát, mọi người đều không khỏi lo lắng trong lòng, người kế tiếp đột nhiên bộc phát dị năng có phải mình hay không; nếu như bộc phát trước mặt người khác, có khi nào sẽ bị mật báo không...
Đường Tư Hoàng mở bộ đàm, ngữ khí nhàn nhạt: "Trước xem xu thế như thế nào đã, số lượng dị năng giả ngày càng nhiều, đến lúc đó nếu căn cứ vẫn kiên trì bắt dị năng giả, ép dị năng giả bạo phát là chuyện đương nhiên. Vạn nhất khai phát được dị năng, chỉ cần che giấu thật kỹ thì sẽ không có việc gì. Đến khi căn cứ thay đổi quyết định bắt dị năng giả thì có thể dùng thoải mái."
Đường Miểu đồng ý nói: "Cha nói rất đúng. Huống chi, hiện tại suy nghĩ nhiều cũng chỉ lãng phí tế bào não. Nếu thật sự đến lúc đó, binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất ngăn là được."
"Đúng. Nếu như có thể biết khi nào bộc phát dị năng thì tốt rồi, đến lúc đó vạn nhất chúng ta kích phát dị năng cũng có thể chuẩn bị tâm lý." Đường Văn buồn rầu nói.
Đường Hâm là một người tính tình trầm ổn, không cho là đúng nói: "Chắc hẳn có chút ít mấy loại như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ rồi phun cầu lửa cầu nước gì đó."
"Đại thiếu gia, làm sao người biết?" Đường Võ buồn bực hỏi.
"Trong tiểu thuyết đều ghi như vậy mà." Đường Hâm ưu nhã cười, bất quả nhóm người Đường Võ không thấy được.
Mọi người im lặng.
"Những thứ tiểu thuyết kia cũng không hẳn là đúng mà?" Phùng Dã không cho là đúng.
Đường Miểu, Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm cũng không biết hai chiếc xe đã lệch tới đâu ——
Thanh âm không quá để tâm của Đường Thất truyền đến: "Cũng không thể nói như vậy. Không phải có một câu "Nghệ thuật đến từ đời sống" sao? Những cái tác giả tưởng tượng ra vốn cũng lấy những sự thật trong cuộc sống làm cơ sở, nếu không thì mấy cái đó ở đâu ra?"
"Sự tưởng tượng không nhất định lấy sự thật làm cơ sở. Nhìn mấy đề tài thần thoại trên kịch truyền hình xem, chẳng lẽ trên thế giới này có thần tiên sao?" Phùng Dã phản bác nói.
Đường Thất cười ha hả: "Nói không chừng là thật, bất quả chúng ta chưa thấy qua thôi."
"Thần tiên có thật cũng tốt, vung tay lên một cái là tang thi bị tiêu diệt hết." Đường Võ ha ha cười to, làm như mình chính là thần tiên vậy.
Đến gần căn cứ, Đường Miểu cố tình lưu ý một chút, trông thấy mấy chiếc xe Jeep quân dụng đậu bên ngoài, hình như là đang tìm người, không biết có phải đang tìm Hắc Lang đội không.
Không ít người kích phát dị năng là khi gặp nguy hiểm trong lúc làm nhiệm vụ ngoài căn cứ, ở đây luôn bị người khác trông thấy. Cho nên chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể thăm dò được, trước mắt phát hiện được bảy loại dị năng, bao gồm hệ kim, có thể kim loại hóa bản thân; hệ mộc có thể khống chế thực vật; hệ thủy, có thể phát ra quả cầu nước; hệ hỏa, có thể phát ra quả cầu lửa; hệ thổ, có thể đào hầm hoặc dựng tường đất; hệ phong, có thể khống chế gió; hệ lôi, có thể phát ra lôi điện.
Trước mắt vẫn chưa nghe nói có không gian dị năng, Đường Miểu có chút yên lòng, cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng đây kỳ thật không phải là việc cậu lo lắng nhất, trong lòng cậu có chút bực bội. Bọn họ gần đây đều phải ngủ trong phòng khách ở tầng một, lâu rồi cậu với Đường Tư Hoàng không ở riêng một chỗ rồi, dù cho khả năng cậu và y đến với nhau không lớn, nhưng cậu vẫn hi vọng, trong lòng y vị trí của cậu là bất đồng với mọi người.
Cho nên nói, cậu không thích mùa đông chút nào.
Đường Miểu đánh từng quyền vào bao cát. Việc rèn luyện thân thể, cậu chưa bao giờ lười biếng.
Đường Tư Hoàng đẩy cửa vào, dù trên người mặc áo lông làm y có vẻ mập mạp nhưng vẫn không che dấu được khí chất tuấn mỹ của y: "Không phải sợ lạnh sao? Sao còn ở trong phòng?"
"Cha?" Đường Miểu bước nhanh qua, vô ý thức cười cười: " Con đang rèn luyện thân thể. Không lạnh."
"Tâm tình không tốt?" Đường Tư Hoàng dò xét cậu một lúc, khẳng định nói.
"Không có." Đường Miểu cười lắc đầu, nghĩ nghĩ nói: " Cha, lúc nào đó chúng ta lại một mình ra ngoài đi. Con muốn ăn bò bít tết."
Đường Tư Hoàng câu môi, nhẹ gật đầu, thuận miệng hỏi: " Hôm nay ngày mấy?"
"5 tháng 12." Lịch bàn để ở tủ đầu giường, Đường Miểu trực tiếp lấy điện thoại di động của mình trong không gian ra xem, tay kia kéo kéo quần áo, vừa rồi đổ mồ hôi, hiện tại trong áo đang lạnh buốt, lạnh quá.
Đường Tư Hoàng chú ý tới: " Đi thay quần áo đi."
Đường Miểu biết y muốn canh chừng cho mình, gật đầu, tiến vào không gian thay đồ.
Hai người cùng xuống lầu, Đường Miệu thấy Đường Tư Hoàng xuống lầu đứng trước giá sách, rồi từ bên trong rút ra một quyển sách, là sách nấu ăn, không khỏi giật mình nhìn qua Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng không chú ý tới, đi ra phòng khác, tự mình ngồi cạnh đống lửa, cố ý chọn cái ghế sofa đơn nói rõ không muốn người khác biết y đang xem gì.
Đường Miểu ngược lại cố tình đi nhìn lén, làm bộ đi vào bếp rồi đi ngang qua sau lưng y, Đường Tư Hoàng bỗng nhiên đóng sách lại.
Đường Miểu làm như không có gì trực tiếp đi qua rồi vào bếp cầm một mâm đậu phông khô ra, mọi người nhàm chán ngồi ngồi ăn bên đống lửa.
Đường Miểu nhìn Đường Tư Hoàng lật sách mà càng lúc càng hiếu kỳ y đang xem cái gì.
Lúc ăn cơm trưa, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn như chui lên từ dưới đất, làm mọi người hoảng sợ không thôi.
Xuân thẩm khẩn trương ôm ngực, mờ mịt không hiểu nhìn qua Đường Tư hoàng, lại nhìn qua Đường Xuân: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
"Là tiếng cảnh báo của căn cứ." Thần sắc Đường Miểu ngưng trọng nói. Đến căn cứ lâu rồi mà đây là lần đầu tiên căn cứ vang lên tiếng cảnh báo.
"Ra xem thử." Đường Tư Hoàng nói.
Không cần nhiều lời, lưu lại hai người canh cửa, những người khác xông ra khỏi nhà, chỉ thấy các hộ gia đình hàng xóm cũng chạy vọt ra hỏi "Làm sao vậy". Chỗ ở của bọn họ rất gần cửa ra vào căn cứ, rất nhanh đã nghe được tiếng súng dồn dập. Đường Miểu chạy về phía đó, Đường Nhất thấy không ít binh sĩ cũng vội vã chạy tới chỗ tường vây, còn nghe được bọn chúng nói với nhau: "Tang thi triều tập kích, nhanh tay lên!"
Tâm Đường Miểu đột nhiên trầm xuống. Tang thi triều, mà không phải bầy tang thi, đó là cái khái niệm gì?!
Đến cửa vào, cửa lớn đã đóng chặt, bên trên tường vây, các binh sĩ nằm sấp vác súng không ngừng nã đạn. Đường Miểu thừa dịp hỗn loạn cũng leo lên tường vây, lại bị một binh sĩ mặt mũi nghiêm túc ngăn lại.
"Này, cậu là ai? Sao lại chạy tới đây? Đừng có ở đây làm vướng bận!"
Đường Miểu cũng không thèm đôi co với hắn, nhìn thấy cách đó không xa có một cái cây lớn, ba bước hai nhảy xuống từ cầu thang rồi nhanh chóng leo lên cây.
"Tiểu thiếu gia, cậu cẩn thận chút!" Đường Xuân bị động tác y như khỉ của cậu làm cho hoảng sợ.
"Không sao!" Đường Miểu trả lời một câu làm Đường Tư Hoàng nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt đen nhánh sáng lên vì tức giận, làm cậu chột dạ quay đầu tiếp tục leo lên trên, leo thẳng lên đến ngọn cây, đổi cành đến khi cành cây không chịu nổi sức nặng của cậu nữa mới dừng lại, hai chân dẫm hai cành cây, tay phải ôm thân cây thô to, tay trái giơ ống nhòm lên. Lúc này trên cây chỉ còn một ít lá khô, nên không chắn tầm mắt của cậu mấy. Cậu chỉ vừa liếc mắt một cái, sắc mặt lập tức đại biến, hít một ngụm khí lạnh.
"Mẹ kiếp!"
"Sao thế?" Bọn Đường Văn vội vàng hỏi.
"Một đoàn tang thi! Chi chít như kiến, ít nhất cũng hơn 10 vạn!" Đường Miểu khó có thể tin kêu lên.