Lúc đó xem như là giải pháp tạm thời, nhưng mọi người rất lo cho tình huống của mấy người Đường Tư Hoàng bên ngoài, thế nhưng, bọn họ không làm được gì cả, vì trong căn cứ cũng vì bão Mặt trời mà trở nên hỗn loạn, bên trên hạ lệnh cách ly toàn bộ binh sĩ đã phơi nắng, còn những người khác, bọn họ tạm thời không quản được. Ngoài ra nhóm người sống sót bị dính nắng quá lâu đều bị sợ hãi đến khẩn trưởng, chuyện đồng bọn tàn sát lẫn nhau để phòng ngừa xảy ra rất nhiều, bọn Đường Văn đợi trong nhà cũng thỉnh thoảng nghe thấy mấy tiếng la thảm thiết từ bên ngoài truyền vào.
Ngay hôm qua, không ít người bị phơi nắng đã biến thành tang thi, trong căn cứ lại càng rối loạn, mọi người đều đóng chặt cửa không ra ngoài.
Có một số người kích phát ra dị năng, nhân cơ hội làm mưa làm gió bên ngoài, cướp bóc, ăn trộm vân vân, loại hỗn loạn này còn kinh khủng hơn cả sự tấn công của đàn tang thi.
May mà bọn Đường Văn không phát sinh biến đổi gì, có lẽ vì thời gian phơi nắng ít, cũng có lẽ vì vấn đề thể chất, mọi người tránh trong nhà cảnh giác từng giây từng phút, dùng súng và nỏ công kích những người có ý đồ xâm nhập, mới bảo vệ được địa bàn.
Sau khi cách ly 24 giờ, quân đội cuối cùng cũng ra mặt, giải quyết toàn bộ binh lính biến thành tang thi, rồi thanh lý tang thi do người dân biến thành trong căn cứ, đến tận bây giờ vẫn chưa giết hết.
Sáng nay căn cứ mở cửa cũng là vì muốn có thêm nhiều người đến hỗ trợ. Nhưng có một điểm đáng vui mừng là, tang thi xuất hiện trong căn cứ đều là L1, tuy chúng không sợ mặt trời nhưng vẫn tương đối dễ đối phó.
Đường Miểu giờ mới hiểu được, khó trách lúc cậu vừa thấy bọn Đường Hâm thì phát hiện trên người bọn họ đều mang theo vũ khí.
Về đến nhà, Xuân thẩm nhanh chóng châm trà bới cơm cho bọn họ.
Sau khi bọn Đường Miểu ăn no nê, dùng nước nóng rửa mặt ngâm chân, chỉnh lý một lúc, cũng cầm vũ khí ra ngoài hỗ trợ giết tang thi, căn cứ dù sao cũng là "gia đình" chung của bọn họ, nếu không diệt hết tang thi thì bọn họ sẽ không thể không chuyển đi lần nữa.
Nhân cơ hội này, nhóm người sống sót vốn không có thẻ thân phận cũng trộn lẫn trong đám người tiến vào, tìm được chỗ ở thì không ra ngoài nữa, căn cứ đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao lần này cũng đã tổn thất không ít người, về vấn đề dị năng, trước khi diệt sạch tang thi, căn cứ tạm thời không để tâm tới.
Bất quá, rất nhiều người đều phỏng đoán, về sau dị năng giả sẽ càng ngày càng nhiều, vì thế, ai có được dị năng đều rất đắc ý.
Bọn Đường Võ tuy nói may mắn tránh được bão Mặt trời nhưng trong lòng không khỏi có vài phần tiếc nuối, nếu chính mình cũng có dị năng thì tốt quá rồi.
Việc xử lý tang thi kéo dài tới tận Tết mới xong, trong những góc tối nhất định có chỗ không nhìn tới được, cao tầng căn cứ phát ra thông cáo, một khi phát hiện thấy tang thi, hỗ trợ giết chết hoặc báo cho đội tuần tra sẽ có thể được ăn một bữa cơm miễn phí ở nhà ăn.
Hai ngày trước lễ mừng năm mới, trời lại có tuyết rơi, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng ra ngoài một chuyến, mang về vài két bia, thùng thịt khô, năm con thỏ mập mạp, nói là thịt bò, thịt heo khoảng chừng mười cân mua được trong một cửa hàng cao cấp, cộng thêm thịt dê trước đó, cá phơi khô, đủ để làm một bàn cơm tất niên phong phú.
Sáng sớm, đơn giản hấp một xửng màn thầu, ăn cùng với súp thịt dê, mọi người lại bắt đầu bận rộn, Đường Miểu là bếp trưởng của đêm giao thừa hôm nay.
"Xuân thẩm nấu nước dự phòng, với hấp màn thầu, cán vỏ bánh chẻo, Xuân bá nhồi thịt, Văn thúc, Vũ thúc xử lý thịt thỏ và thịt gà, Đường Hâm gọt vỏ khoai tây, củ cải trắng, Đường Nhất, Đường Tam bổ củi, Trương Vọng, Phùng Dã lóc xương, Đường Thất ngâm rau khổ và làm hậu cần."
Charles và Hắc Uy cũng rất bận — đứng canh cạnh nồi canh hầm xương đến chảy nước miếng.
Về phần Đường Tư Hoàng, chả có gì cả, người ta là lão đại, chỉ cần ngồi trên sofa, kiểm tra độ lửa trong chậu than rồi uống trà xem tạp chí, ngẫu nhiên chỉ điểm một câu như "Nước sôi rồi, quấy lên" hoặc là "xương còn lớn quá, chặt nhỏ một chút" vân vân.
Mọi người hăng say ngất trời, Đường Miểu lấy máy tính ra bật mấy bài nhạc 《năm mới phát tài》, tất cả vội tới vội lui, bầu không khí liền y như năm mới mọi năm.
"Cha, xắn tay áo cho con đi." Đường Miểu cùng Xuân bá đã băm thịt xong đang làm bánh chẻo, tay áo vừa vén lên đã tuột xuống, ghen ghét nhìn Đường tiên sinh chả phải làm gì cả.
Đường Tư Hoàng không nhanh không chậm đi qua, rề rà xắn tay áo cho cậu, nhìn thoáng qua vài cái bánh chẻo cậu làm, bình luận: "Bề ngoài không đẹp lắm."
Sau đó, y lại chậm rãi về sofa tiếp tục xem tạp chí.
Đường Miểu thầm cắn răng, qua tiếp hai phút, lại nói: "Cha, con hơi khát, cha lấy cho con chén nước đi."
Đường Tư Hoàng không có dị nghị gì, lần nữa đứng dậy rót cho cậu chén trà, để nước nguội chút rồi đưa tới bên miệng Đường Miểu.
Đường Miểu uống vài hớp, cười tủm tỉm nói cám ơn.
Không tới hai phút sau, cậu lại lên tiếng: "Cha, mâm đầy rồi, cha lấy một cái khác đi."
Mọi người thần sắc kinh ngạc nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ: này là thuần túy phá rối.
Đường Tư Hoàng ngẩng đầu nhìn qua, cười như không cười nhìn Đường Miểu, Đường Miểu cười với y bằng vẻ mặt vô cùng "vô tội".
Đường Tư Hoàng đứng dậy, dứt khoát kéo một cái ghế tới cạnh cậu, tiếp tục đọc tạp chí cũng như giám sát, Đường Miểu cuối cùng cũng chịu an phận.
Đám Đường Hâm nhịn không được bật cười ha hả.
Hơn 4 giờ chiều, toàn bộ đều đã chuẩn bị xong, Đường Miểu, Xuân thẩm, Đường Xuân và Phùng Dã bắt tay vào làm bữa cơm tất niên.
Mỗi năm có nhiều "cá" là điều quan trọng của cơm tất niên, tuy chỉ là hai con cá khô nhưng có tài nấu ăn bất phàm của Đường Miểu, mùi hương vô cùng thơm, một mâm gà lớn, gà tượng trưng cho cát tường hạnh phúc, thịt bò viên, biểu trưng cho mỹ mãn đoàn viên, rau thơm, bốn mùa xanh tốt — rau cải Xuân thẩm trồng ở sau vườn sinh trưởng rất tốt, bánh chẻo, tượng trưng cho gia đình vui vẻ, ngoài ra còn có vài món rất ít khi được ăn từ khi có thảm họa tang thi, khoai tây, củ cải trắng cắt lát, rong biển, cải trắng, mâm xôi, thịt dê và thịt viên, thời điểm này cũng không cần phải để ý những thứ khác, chỉ cần náo nhiệt ăn ngon là được rồi.
(Trong tiếng Trung Quốc, từ "cá" được phát âm nghe như từ chỉ sự "dư dả". Chính vì vậy, vào dịp cuối năm, các gia đình Trung Quốc vẫn hay chế biến nhiều món cá khác nhau để bày trên mâm cơm nhà mình. Các loại cá được ưa chuộng nhất là cá chép, cá trôi, vì người địa phương quan niệm ăn chúng ắt sẽ gặp may mắn, và của cải sẽ vào nhà trong Năm mới)
Mọi người nghe tiếng gió bấc thổi vù vù ngoài cửa sổ, vây quanh bàn tròn dùng bữa, sau khi kính nhau một chén rượu thì không khí liền trở nên náo nhiệt, nhưng sau khi uống vài chén vào bụng thì không hiểu sao có chút thương cảm, Xuân thẩm còn thấp giọng khóc lên, một năm mới này sẽ ra sao đây? Không cần suy nghĩ, không cần trả lời, nâng chén, cạn!
Mấy đại nam nhân bụng lớn dùng bữa, cũng bụng lớn uống rượu, uống đến say mèm, mê sảng nói đủ thứ, bàn cơm cũng vô cùng bừa bộn.
"A Liên, em ở đâu, anh nhớ em muốn chết..."
"Đường Võ, không được cướp thịt viên của tôi......"
"Nhìn anh đây một cái nào..."
...
Ngoại trừ Xuân thẩm, có lẽ chỉ có Đường Tư Hoàng và Đường Hâm là còn tỉnh táo.
Ngay cả Đường Miểu cũng đã hơi say, không phải vì cái gì, mà là vì tình cảm của cậu đối với Đường Tư Hoàng, đây hẳn phải là một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, đột nhiên cậu lại thấy rất thống khổ, rất tịch mịch, trong mắt có chút xót xa, sau khi nốc hết một chén rượu, cậu tiến tới cạnh Đường Tư Hoàng, chui vào ngực y, không ngừng cọ cọ.
"Cha...cha..."
Đường Tư Hoàng không nói gì, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, tay kia của y vẫn còn cầm đũa, thỉnh thoảng gắp rau vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, vô cùng bình thản, vừa rồi mọi người cứ mời rượu, y vẫn chưa ăn gì cả, sau đó còn kêu la a ơi gì đó, y lại càng không có tâm trạng để ăn, lúc này cuối cùng cũng có thể nhét đầy bụng.
"Papa, Đường Miểu cũng say?" Đường Hâm có chút buồn cười, nhìn mọi người ngã trái ngã phải, thở dài một hơi.
"Ừ." Đường Tư Hoàng cuối đầu nhìn, mặt Đường Miểu ửng hồng, mắt nhắm nghiền, miệng lầm bầm không biết nói cái gì, Đường Tư Hoàng không khỏi khẽ cười, ôm chặt người trong lòng, tiếp tục ăn.
"Cha—vỗ tiếp..." Đường Miểu lẩm bẩm một câu.
Đường Hâm nghe rất rõ, đầu đầy hắc tuyến, đường tư hàong quả nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Đường Miểu, Đường Hâm đối với cha mình bội phục sát đất.
Xuân thẩm đang thương cảm cũng bị bộ dáng ngây thơ của Đường Miểu bình ổn lại, mấy tên đàn ông nằm dưới đất bà cũng không di chuyển được, đứng dậy lấy mền đắp cho mỗi người bọn họ, lại bỏ thêm củi vào chậu than.
"Papa, cha thấy sang năm sẽ thế nào?" Đường Hâm rót cho Đường Tư Hoàng và Xuân thẩm mỗi người một chén trà nóng, cũng đang chậm rãi ăn cơm.
"Thế nào? Còn chưa quen?" Đường Tư Hoàng liếc hắn một cái, gắp một viên thịt trong nồi lẩu bỏ vào chén mình.
Đường Hâm nhún vai: "Chỉ có thể nói là thích ứng được nhưng chưa quen, cha không lo lắng gì cho tương lai sao?" Tuy nói Đường Miểu có đầy đủ vật tư nhưng cuộc sống sau này có lẽ sẽ càng lúc càng khó khăn, thậm chí có thể là không bao giờ có thể trở về thời bình lúc còn sống được, chỉ cần nghĩ như thế, tâm tình hắn lại vô cùng ngưng trọng.
Đường Tư Hoàng cười nhạt một tiếng, bình thản nói: "Lo cái gì? Cái ta để ý, đều ở đây cả."
Đường Hâm thoáng sững sờ, sau đó khẽ cười, đúng vậy, người thân bạn bè đều ở bên người, mọi người đều đang sống tốt, ở tình cảnh tận thế này, bọn hắn đã mạnh hơn so với rất nhiều người, còn lo lắng gì nữa chứ? So với "tu vi" của papa, hắn quả nhiên vẫn còn rất kém.
Xuân thẩm nháy mắt cũng trở nên nhẹ nhõm, thương cảm trước đó hoàn toàn tiêu biến, đầy tin tưởng nói: "Về sau nhất định sẽ tốt lên."
"Ân?" Đường Miểu hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh.
"Tỉnh? Ăn một chút đi." Đường Tư Hoàng cúi đầu nhìn cậu.
"Ưm..." Mắt Đường Miểu mơ màng cả buổi, phản ứng vô cùng chậm chạp, sau một lúc lâu mới hiểu Đường Tư Hoàng nói gì. Nhướn mày, một tay giật lấy đũa của y ném đi.
Hành động táo bạo hiếm có của cậu khiến Đường Hâm và Xuân thẩm há hốc mồm, hai người lặng lẽ nhìn Đường Tư Hoàng, ngoài ý muốn phát hiện y không hề nhíu mày giận dữ như họ nghĩ, ngược lại còn hơi cong môi, đáy mắt cũng chứa vài phần vui vẻ dung túng.