Trong mắt Tiếu Hồ Lâm lóe lên một tia khinh miệt: "Hồ Đồ đội và toàn bộ vật tư, bọn họ chỉ được chọn một. Nhị thúc và tam thúc tầm nhìn hạn hẹp, nhất định sẽ chọn vật tư."
Đường Văn có chút kinh ngạc: "Bây giờ cách mùa xuân còn tới nửa tháng, nửa tháng này đội các anh định trải qua thế nào?"
Tiếu Hồ Lâm nở một nụ cười giảo hoạt: "Tôi đương nhiên đã có chuẩn bị trước. Nửa tháng trước, tôi đã chuẩn bị một căn hộ nhỏ, còn có hai bao gạo, hai túi bột mì, đủ để chúng tôi chống đỡ một thời gian. Vũ khí tôi cũng sẽ không để lại cho bọn họ, còn về xe, mấy chiếc xe chạy trước đó đã sớm nát rồi, để lại cho bọn họ cũng chẳng sao. Trước đó lúc đi tìm vật tư, tôi đã tìm được vài chiếc mới, giấu cả ngoài căn cứ rồi."
Sau đó, hắn lại quay qua Đường Tư Hoàng, cười nói: "Tôi bữa nay tới trừ chúc tết và ăn chực thì còn muốn mượn các cậu chút xăng."
Đại sảnh thoáng chốc an tĩnh lại, mỗi người đều mang tâm tư khác nhau. Nhất là thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm, cả hai đều rất lo lắng. Mấy thứ như xăng về sau sẽ càng ngày càng ít, bây giờ mượn xăng, về sau có thể còn mượn những thứ khác nữa. Cho dù Đường tiên sinh và đội trưởng là bạn tốt thì cũng không nhất định sẽ nguyện ý cho mượn.
Đường Tư Hoàng không chút do dự gật đầu: "200l."
Tiếu Hồ Lâm không bất ngờ với việc y sẽ đáp ứng, nói: "Nhiêu đó đủ rồi. Lúc trả nếu là xăng thì 240l, còn nếu là lương thực thì 500 cân, thế nào?"
Đường Tư Hoàng lần nữa gật đầu, Tiếu Hồ Lâm nâng chén trà cụng một cái với y, xem như thành giao.
Bầu không khí trong đại sảnh lúc này mới hòa hoãn trở lại, mọi người tiếp tục cười cười nói nói, trong lòng đều khẳng định thêm một điểm: Đường Tư Hoàng và Tiếu Hồ Lâm quả là bạn tốt danh xứng với thực. Nếu không, trong tận thế này, ai sẽ cho người khác mượn một lần nhiều xăng như vậy? Nói khó nghe thì, người đi mượn có thể còn sống tới ngày trả nợ hay không cũng không thể xác định được.
Lấy lượng hàng tồn trữ trong không gian của Đường Miểu, Đường Tư Hoàng thật ra hoàn toàn không để tâm tới 200l xăng hay 500 cân lương thực, nhưng dù y và Tiếu Hồ Lâm là bạn tốt cũng không thể khiến Tiếu Hồ Lâm nghĩ rằng "Vật tư của quân đoàn hoa quả rất dễ lấy", cho nên lãi nặng tất nhiên phải có.
Đường Miểu sau đó không mở miệng xen vào nữa, nhìn biểu tình của Đường Tư Hoàng và Tiếu Hồ Lâm thấy có chút là lạ. Giữa cha và Tiếu Hồ Lâm có lẽ thật sự không có gì hết đúng không? Tiếu Hồ Lâm là bạn tốt của cha, mượn xăng thì nhất định sẽ cho, nhưng một lần cha cho mượn luôn 200l thì có phải hào phóng quá không? Hay là do cậu nghĩ nhiều? Cảm thấy mỗi người tới gần cha đều rất khả nghi? Nhớ tới trước kia, lúc bão Mặt trời bộc phát, cha còn ngầm thông báo cho Tiếu Hồ Lâm mà.
"Tôi đã lâu không hút thuốc rồi, đúng là sảng khoái. Một điếu không?" Tiếu Hồ Lâm rút một điếu ra đưa cho Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng phất tay, không cầm lấy.
"Bớt hút chút đi, không khí trong nhà vốn đã không tốt rồi."
Đường Miểu trừng mắt. Cha thế mà lại quan tâm tới Tiếu Hồ Lâm? Quả nhiên vẫn rất khả nghi.
"Đường Miểu, em đang làm gì đấy?" Đường Hâm khó hiểu nhìn bộ dáng "thở dốc vì kinh ngạc" của Đường Miểu.
"Sao thế?" Đường Tư Hoàng quay đầu.
"Con...mắc nghẹn." Đường Miểu nhìn hai phần bánh bao đã cắn trong tay, chọn đại một cái cớ.
"Không ai giành với con cả." Đường Tư Hoàng lấy chén trà đưa cho cậu.
Chén trà của cha? Đường Miểu nhận lấy uống một hớp, cầm chén không nỡ buông.
(Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ở đây ý nói anh Hoàng là một lão cha rất tốt với con =]]]]])
Hắn lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, bật người dậy la lên: "Vẫn chưa tới giờ cơm đúng không? Tới đây tới đây, đánh bài không? Tới đánh vài ván đấu địa chủ trước đã."
Đường Miểu đầu đầy hắc tuyến, nhưng tâm lại thả lỏng. Cái người này xem ra quả thật là đến ăn chực.
"Ổn chưa?" Đường Tư Hoàng không để ý tới Tiếu Hồ Lâm.
"Rồi." Đường Miểu cười với y, cầm lấy giỏ bánh bao, nhìn nhìn, vẫn còn nóng, lấy một cái đưa cho Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng cắn một cái, hàng lông mày khẽ nhướng. Mùi vị bình thường.
Đường Miểu đã vô cùng hiểu tính y, thấy y nhướng mày liền biết y không thích, lên tiếng: "Bữa nào con làm xiaolongbao [1] cho cha."
"Ừm. Bánh chẻo rán [2] cũng không tệ."
Đường Hâm từ xa nhìn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng gần như là đầu dán đầu, cảm giác trong lòng càng thêm vi diệu. Là tại hắn nhạy cảm sao? Không khí giữa hai người kia có chỗ nào giống cha con chứ?
"Bom!" Đường Võ bỗng nhiên rú một tiếng, khiến cho Đường Hâm giật mình lấy lại tinh thần, mạch suy nghĩ vừa có chút manh mỗi lại bị cắt ngang.
Tiếu Hồ Lâm bên kia, tụ một bàn với Đường Võ và Đường Thất, cũng hét to lên. Đám còn lại ngồi cạnh làm khán giả cổ vũ.
"Thuận tử, 3, 4, 5, 6, 7." Đây là Đường Võ.
"Đội trưởng, áp chết cậu ta!" Tiểu Giáp trợ uy.
"10, J, Q, K, A!" Tiếu Hồ Lâm dương dương đắc ý.
"Phắc, đúng là địa chủ hung ác, tôi ra nhỏ nhất, cậu ra lớn nhất? Cậu muốn 5, 6, 7, 8, 9 của tôi chạy thế nào hả!" Đường Võ gào lên.
"Bom!" Đường Thất vô cùng bình tĩnh.
"Nổ tốt lắm!" Đường Võ khen.
"Tiểu Thất, cưng đúng là không chừa chút thể diện nào cả!" Tiếu Hồ Lâm bất đắc dĩ nhận thua, chợt nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, Tư Hoàng, tôi nghe được một tin."
"Tin gì?" Đường Tư Hoàng thấy hứng thú, khoan dung độ lượng cho hắn một ánh mắt. Tiếu Hồ Lâm cái tên này rất thích đắc ý, nếu không phải thật thì sẽ không tới trước mặt y khoa khoang.
"Là về dị năng đấy! Theo tin tức tôi nhận được thì trước mắt lại xuất hiện một loại dị năng mới-" Tiếu Hồ Lâm ra vẻ thần bí nói, "Dị năng không gian!"
Tay Đường Miểu run lên, cái chén trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Đường Tư Hoàng dường như biết cậu sẽ kích động, đi trước một bước giữ chặt lấy tay cậu, lại đặt chén trà xuống bàn, tùy ý hỏi: "Dị năng không gian? Là ý gì?"
Mấy người khác đều thấy hứng thú, nhìn Tiếu Hồ Lâm chòng chọc. Động tác xào bài của Đường Võ cũng chậm lại.
Đường Hâm giật mình nói: "Tiếu thúc thúc, thật sự có người có dị năng không gian sao? Con thấy chỉ trong tiểu thuyết mới có người có năng lực như thế." Hắn cũng là loại người hay giả vờ, ánh mắt không hề lướt tới trên người Đường Miểu.
"Đương nhiên là thật." Tiếu Hồ Lâm nói, "Dị năng không gian, nói đơn giản là, trong cơ thể có một không gian độc lập, có thể chứa đồ. Không gian của người nọ rộng bao nhiêu thì ta không rõ lắm nhưng hắn có thể khiến đồ đạc lúc thì biến mất, lúc lại xuất hiện, giống như mang theo bên người một rương đồ tàng hình vậy, rất thần kỳ."
Nói đến đây, mặt hắn hiện lên vài phần hâm mộ cùng cảm khái: "Nếu tôi có một không gian như vậy hoặc trong đội có người có không gian thì đúng là nhặt được bảo bối rồi."
Đường Tư Hoàng nói: "Người đó hiện tại đang ở đâu? Viện nghiên cứu?"
Tiếu Hồ Lâm lắc đầu: "Không có, được quân đội bảo vệ rồi."
"Chỉ có một không gian dị năng giả?" Đường Tư Hoàng lại hỏi.
Tiếu Hồ Lâm đáp: "Tôi cũng không rõ lắm, bất quá, có lẽ cậu có thể đi tìm Trần Lập nghe ngóng một chút. Tôi cũng có đi tìm cậu ta, chỉ là tên đó rất thận trọng, thủ đoạn của cậu lợi hại hơn tôi, nói không chừng có thể cạy mồm cậu ta ra."
Đường Tư Hoàng không để tâm đến lời chọc ghẹo của hắn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đường Hâm, con cũng nên một mình đảm đương một phía rồi, nhiệm vụ này giao cho con. Đường Văn, Đường Võ, các cậu đi cùng nó."
"Dạ, papa."
"Vâng, tiên sinh."
Đường Hâm và Đường Văn, Đường Võ không kéo dài, lấy súng và lễ vật rồi đi ra ngoài. Vừa khéo hôm nay là mùng 1 Tết, có thể mượn cớ đi chúc Tết.
Đường Miểu rất muốn tự đi nhưng cậu hiểu Đường Tư Hoàng rất cẩn thận, không muốn để bất cứ kẻ nào nhìn ra mấu chốt từ trên người cậu nên không lên tiếng.
Đường Hâm và Đường Văn, Đường Võ ra ngoài, trực tiếp đi tìm Trần Lập. Trên đường đụng phải không ít người đi đường quần áo rách rưới, cả người trơ xương, tham lam nhìn chòng chọc vào túi giấy trong tay Đường Văn, mấy lần không nhịn được mà tiến lên vài bước, nhưng đều vì súng trên thắt lưng ba người mà bỏ đi chủ ý trong lòng.
Đường Văn đối với việc Đường Tư Hoàng giao nhiệm vụ này cho Đường Hâm, có chút ngoài ý muốn. Đường Hâm dưới sự dốc lòng bồi dưỡng của Đường Tư Hoàng, mọi năng lực phương diện đương nhiên đều rất tốt, nhưng vẫn còn non lắm. Mà Trần Lập người nọ tuy tuổi còn trẻ nhưng lăn lộn trong quân đội nhiều năm, tuyệt đối không dễ đối phó. Bất quá hắn cũng hiểu được, tiên sinh sở dĩ cho hắn đi theo, chính là để phòng ngừa vạn nhất Đường Hâm mở lời được thì hắn có thể thay vào.
Đường Võ cũng có chút lo lắng. Chuyện Tiếu Hồ Lâm không làm được, đại thiếu gia có thể làm được sao? Nhưng hắn sẽ không nói nghi vấn trong lòng ra, tiên sinh đã an bài như vậy, nhất định có đạo lý riêng của mình.
Ba người đi chừng một tiếng thì đến trại lính nơi đám Trần Lập ở.
Đường Hâm trước tiên chào hỏi với hai binh sĩ thủ vệ, đưa cho mỗi người hai điếu thuốc lá, sau đó mới cười nói tới chúc tết Trần trưởng quan.
Lý do này rất hợp lý, hai người nọ không phản đối, một người đi vào thông báo. Một lúc sau, vị binh sĩ kia đi ra, cho bọn họ vào nhưng phải để súng ở ngoài, đến lúc ra lại trả.
Ba người Đường Hâm không có dị nghị, sau khi để súng lại bên ngoài thì tiến vào sân lớn bên trong.
Sau khi gặp Trần Lập, hàn huyên vài câu đơn giản với đối phương, Đường Hâm liền thẳng thắn nói: "Trần trưởng quan, không dám giấu diếm, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn nghe chút tin tức từ bên anh, về chuyện dị năng không gian."
Câu này vừa ra, cả Đường Võ và Trần Lập đều sững sờ.
Đường Võ có chút sốt ruột, cảm thấy Đường Hâm nói thẳng quá rồi. Nhanh thế đã nói ra "ý đồ", Trần Lập còn không lập tức đuổi bọn họ ra sao?
Trần Lập thế nhưng lại thấy vui vẻ, ánh mắt nhìn Đường Hâm mang theo vài phần tán thưởng.
Đường Hâm bình thản mỉm cười, mặc cho Trần Lập dò xét. Hắn trực tiếp như vậy, không phải vì hắn không am hiểu cách nói chuyện mà là có nguyên do khác. Tiếu Hồ Lâm đã nói qua, hắn từng đến tìm Trần Lập, mà Trần Lập biết rất rõ quan hệ mật thiết giữa Tiếu Hồ Lâm và người Đường gia, tất nhiên dễ dàng đoán được lý do bọn họ tới hôm nay. Đã vậy thì cớ gì hắn không nói thẳng luôn? Như thế còn được xem như thẳng thắn vô tư. Bớt đi vài phần dối trá, đổi lấy việc có thể khiến quan hệ giữa họ với Trần Lập thân cận hơn. Mà sự thật chứng minh, hắn đã làm đúng.
Tâm tư Đường Văn cẩn thận tinh tế, suy nghĩ một chút liền hiểu dụng ý của Đường Hâm, thầm cảm thán quả nhiên hổ phụ bất khuyển tử.
"Tôi đã đoán được các cậu muốn tới hỏi cái này rồi, quan hệ giữa tôi với Đường độit rưởng có thể xem như không tệ, lẽ ra không nên giấu diếm. Chỉ là, cấp trên đã ra lệnh, chuyện này tôi thật sự không thể nhiều lời." Trần Lập thật sự rất khó xử.
- -----------
[1] Xiaolongbao (小湯包), hay dịch sang chữ hán là "tiểu long bao"", là một món dimsum khá đặc biệt. Người ta nói rằng, tên xiaolongbao xuất phát từ tên của chiếc lồng nhỏ bằng tre dùng để hấp bánh gọi là lồng ""tiểu long"", nên mới có cái tên bánh là ""tiểu long bao"".
Ăn xiaolongbao, phải nhẹ nhàng gắp bánh vào một chiếc thìa, rồi dùng đầu đũa khẽ làm rách lớp vỏ bột mì bên ngoài một chút, để nước soup nóng hổi từ trong nhân chảy tràn ra lòng thìa, rồi khẽ suỵt soạt húp chỗ nước ngọt ngào ấy, sau đó mới nhẩn nha ăn đến nhân thịt và lớp vỏ mỏng bên ngoài. Nếu thấy thiếu gia vị, có thể chấm xiaolongbao với một ít nước tương trộn giấm và gừng thái sợi nhỏ. Là một trong các đặc sản của Trung Quốc.
[2] Bánh chẻo rán: bánh chẻo...rán lên =.,= hãy vào trang wp để thấy hềnh:v ~~