Đường Miểu ôm Đường Tư Hoàng vào không gian, đáp ngay trên giường, vẫn duy trì tư thế ngồi trên người Đường Tư Hoàng. Đầu Đường Tư Hoàng động động, nheo mắt nhìn xung quanh, cong môi cười, đưa tay kéo một cái, khiến cả người Đường Miểu đột nhiên bổ nhào xuống người y, đầu cả hai thiếu chút nữa đã đập vào nhau.
Bốn mắt đối nhau, Đường Miểu vặn vẹo nghĩ rồi cười. Cha hình như không có ý xoay người. Cái này đối với mình mà nói tuyệt đối là một cơ hội tốt!
Nghĩ đến đây, cậu liền quyết đoán nhào tới. Đường Tư Hoàng vừa chạm tới thân hình ấm áp liền ôm chặt lấy, nhanh nhẹn ngậm lấy môi Đường Miểu tham lam liếm mút.
Đường Miểu vừa hôn y vừa cởi đồ cả hai ra. Đường Tư Hoàng khẽ cười, giữ lấy đầu cậu, tinh tế hôn lên cánh môi Đường Miểu, tay kia lại vuốt ve lên xuống tấm lưng bóng loáng của đối phương.
Đường Miểu nhìn đôi mắt phủ kín sương mù của y, ngực bỗng dâng lên một cơn ghen tuông, tâm tình đang sôi trào chợt bình tĩnh lại, đáy lòng hiện ra cảm giác tội ác khó nói. Thật sự có thể lợi dụng lúc người ta đang gặp "khó khăn" sao? Nếu như cậu thật sự làm gì đó với Đường Tư Hoàng trong tình huống y đang say, chỉ sợ Đường Tư Hoàng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.
Đường Tư Hoàng tựa hồ vì cậu thất thần mà bất mãn, hừ ra một tiếng từ mũi, hơi chống người dậy, nhẹ nhàng lật người lại, lần nữa đè Đường Miểu xuống.
"Đường Tư Hoàng, con muốn ở cùng một chỗ với cha, cha có biết không?"
"Miểu Miểu?"
Đường Miểu không động nữa mà giơ hai tay ôm lấy cổ Đường Tư Hoàng, thuận theo phối hợp với nụ hôn mãnh liệt của y...
Sáng hôm sau, Đường Miểu tỉnh lại trong tiếng chim hót hoa nở, nhe răng trợn mắt trừng trần nhà. Shit! Hôm nay cậu rốt cuộc cũng hiểu, túng dục quá độ, thật sự rất không tốt cho sự khỏe mạnh của cơ thể! Hiện tại cậu thấy người mình như bị xe cán qua á, lưng đau không nói, cái nơi nào đó phía sau lại càng đau nhức.
Cậu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đúng như cậu đoán, Đường Tư Hoàng vẫn còn rất ngon giấc, trên người phủ một lớp chăn mỏng chỉ che được phần eo. Trên ngực Đường Tư Hoàng có vài dấu hôn, mà trên vai trái y, cũng có mấy dấu tay nhợt nhạt.
Chắc là do tối qua trong lúc kịch liệt, cậu đã không khống chế được lực tay. Đường Miểu lập tức 囧. Mà sau khi tỉnh táo lại thì toàn bộ những băn khoăn hôm qua lần nữa trỗi dậy, lòng vừa sợ lại loạn không thôi. Sau chuyện tối qua, giữa cậu và Đường Tư Hoàng đã không còn đường lui nữa.
Đại não đột nhiên trống rỗng, một lúc lâu sau, Đường Miểu mới động người, khó khăn ngồi dậy, trước tiên mặc đồ ngủ cho Đường Tư Hoàng, đưa y ra khỏi không gian, sau đó chậm rãi vào phòng tắm, mặc cho dòng nước xả xuống người, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại phản ứng của Đường Tư Hoàng. Mặc kệ là phản ứng gì, cuối cùng đều chia thành hai loại, một là mọi người đều vui vẻ, hai là hai bên đều mệt. Mà rõ ràng, tỉ lệ xảy ra tình cảnh tan rã trong không vui nhiều hơn một chút. Đường Miểu thầm mắng có phải mình quá bi quan rồi không.
Nhưng càng nghĩ cậu càng thấy bất an, động tác chà người bất giờ nhanh hơn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu ăn mặc chỉnh tề ra khỏi không gian, thấy Đường Tư Hoàng vẫn còn ngủ say. Không biết có phải vì nằm mơ được giấc mộng nào đẹp không mà bên khóe môi treo một nụ cười thỏa mãn, những tia nắng sớm chiếu xuống làm gương mặt lộ ra vài phần ôn hòa cùng bình yên.
Đường Miểu đi tới đi lui trong phòng, chán nản gục đầu xuống, lấy ra một tờ giấy viết xoạt xoạt cái gì đó, sau vài phút thì vội vàng chạy xuống lầu, trong ánh mắt kinh ngạc của bọn Đường Văn chạy ra ngoài. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, tư thế của cậu có chút mất tự nhiên.
Đường Miểu vừa đi là đi luôn ra ngoài căn cứ. Vừa ra tới ngoài cậu liền thấy hối hận. Tuy cậu có để một lá thư lại nhưng trong lòng vẫn hy vọng có thể ngả bài với Đường Tư Hoàng chứ không phải nhu nhược bỏ trốn thế này. Chỉ là, lòng người chính là mâu thuẫn như thế. Lúc này, cửa căn cứ với cậu mà nói giống như một đường ranh giới, một khi đi qua, cậu nhất định phải đối mặt với kết quả cuối cùng.
Đường Miểu cười khổ một tiếng. Xem ra phương diện tâm lý của cậu vẫn còn yếu lắm.
"Đây chẳng phải là tiểu thiếu gia quân đoàn hoa quả sao?" Trang Hổ lái xe tới gần, từ trong cửa sổ xe ló đầu ra ngoài, cười cười nhìn cậu.
"Trang đội trưởng, chào buổi sáng. Có nhiệm vụ sao?" Đường Miểu cười trừ nhìn hắn, bỗng ý thức được một vấn đề. Nếu cậu muốn chạy trốn thì bây giờ trốn không đủ xa, trong căn cứ cũng có không ít người biết tới cậu.
"Phải. Sao chỉ có mình cậu?" Trang Hổ thấy kỳ lạ nhìn xung quanh.
Đường Miểu cười khan một tiếng: "Tôi đang đợi người."
Trang Hổ nhìn ra cậu giấu diếm điều gì đó nhưng không hỏi nhiều, gật đầu, quan tâm nói một câu: "Bên ngoài rất nguy hiểm, một mình cậu thì cẩn thận một chút."
"Tôi biết, cám ơn Trang đội trưởng đã quan tâm."
Sau khi xe Trang Hổ chạy đi xa, Đường Miểu nhấc chân chạy về trước, chỉ một lúc sau đã mất dáng ở phía xa. Thẳng đến khi không thấy bóng người nào xung quanh nữa, cậu mới lấy một cái xe con trong không gian ra, leo lên xe, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới Đường Tư Hoàng. Không biết lúc này y đã thức chưa, có nhớ tới chuyện tối qua không. Đương nhiên, nếu Đường Tư Hoàng không nhớ một chút gì cả, cậu sẽ cực kỳ tức giận.
Đường Miểu lái xe tới một vị trí khó bị phát hiện lại dễ quan sát lối vào căn cứ, lấy ống nhòm trong không gian ra. Nghển cổ lên quan sát một lúc lâu, qua chừng hơn hai tiếng, cậu cuối cùng cũng thấy chiếc việt dã quen thuộc xuất hiện ở cửa căn cứ. Một người đàn ông trầm mặc xuống xe, toàn thân tỏa ra khí lạnh cùng phẫn nộ, đi tới cửa sổ trạm canh gác nói chuyện với nhân viên công tác.
Người nó quả thật là Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu biết rõ Đường Tư Hoàng sẽ không phát hiện ra mình nhưng vẫn không kìm được rụt đầu lại.
Đường Tư Hoàng dường như cảm ứng được, ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài căn cứ. Là vì có dị năng sao? Trong nháy mắt vừa rồi, y hình như cảm nhận được có một ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm mình.
"Làm phiền tra cho tôi một chút, Đường Miểu của quân đoàn hoa quả có ra ngoài căn cứ không."
Nhân viên công tác nhận ra y, cười bảo y chờ một chút, gõ lạch cạch vài cái trên máy tính: "À, có, cậu ấy ra ngoài khoảng chừng 8 giờ. Không có ghi chép đã về lại."
Đường Tư Hoàng nói một tiếng cám ơn, trở lại xe, ngồi yên một chốc rồi quay đầu xe vào lại căn cứ, cầm lấy lá thư đặt trên ghế phó lái, nhìn thoáng qua vài chữ to bên trên "Đường Tư Hoàng thân khải" *.
(* [亲启]: lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài))
Xa xa trong rừng cây, Đường Miểu trơ mắt nhìn xe Đường Tư Hoàng biến mất khỏi tầm mắt của mình, lòng dần lạnh lẽo. Cậu thật không ngờ Đường Tư Hoàng ngay cả ý định đi tìm cậu cũng không có, vài phần hy vọng nơi đáy lòng lập tức mất sạch.
Cậu dường như đã nhận định là Đường Tư Hoàng hoàn toàn không chấp nhận chuyện của cậu, dựa theo kế hoạch, cậu vốn nên rời đi — lần một mình ra ngoài cùng Đường Hâm trước đó, cậu đã chất đầy vật tư trong một hầm ngầm ở thôn trang kia, điểm này cậu đã nói rõ trong thư để lại cho Đường Tư Hoàng; hơn nữa Đường Tư Hoàng hiện đã có dị năng cường đại, không còn phải cần đến cái gọi là bảo hộ của cậu nữa.
Thế nhưng, tay cậu lại chậm chạp không khởi động xe, đau đớn khổ sở trong lòng dâng lên từng cơn, cái sau mãnh liệt hơn cái trước. Cậu đã từng nghĩ tới, từng cho là Đường Tư Hoàng đối tốt với mình chỉ là do cậu tự mình đã tình thôi, nhưng đến lúc thật sự xác định, cậu vẫn không thể nào chấp nhận được.
Cậu không rời đi, vẫn nhìn chằm chằm cửa ra vào căn cứ. Chính cậu cũng không biết mình đang chờ mong cái gì. Hôm sau, hai chiếc xe của quân đoàn hoa quả cùng xuất hiện, không nhanh không chậm đi đăng ký, rồi không nhanh không chậm rời đi, cậu không biết trong đoàn người có Đường Tư Hoàng hay không. Xe của quân đoàn hoa quả trở lại căn cứ lúc 5 giờ rưỡi chiều.
Ngày thứ ba, xe quân đoàn hoa quả vẫn là hai chiếc, vẫn chậm rãi rời đi, rồi từ từ trở về.
Quân đoàn hoa quả không vì cậu rời đi mà xảy ra bất kỳ biến hóa nào.
Đường Miểu nghĩ: mình thật sự bị vứt bỏ rồi. Đã thế thì...còn ở đây làm gì chứ? Dù sao cậu cũng đã nói trong thư, sẽ bổ sung vật tư trong tầng hầm mỗi tháng một lần. Cậu cũng chỉ có thể giúp Đường Tư Hoàng ở phương diện này thôi, những cái khác, cậu chẳng làm được gì cả.
Đường Miểu khởi động xe, không hề quay đầu lại lái xe đi khỏi nơi này. Nơi phía sau kia vẫn còn hơi đau, nhưng lại kém xa đau đớn trong lòng cậu.
Giờ khắc này, cậu có một loại xúc động, lần nữa đi tới nơi mà cậu và Đường Tư Hoàng từng đi qua, sau đó, là đường ray khi đến đây, rồi lại trở về ngôi nhà ở G thị kia. Hiện tại, cái gắn liền tới cậu cùng Đường Tư Hoàng có lẽ cũng chỉ còn lại những hồi ức này thôi.
Chỉ là, trong lòng vẫn rất không cam tâm.
Cậu lái xe đi vào một thôn trang mới phát hiện đây chính là cái thôn mà cậu và Đường Tư Hoàng từng tới. Chính tại nơi này, cậu đã có một lần sinh nhật rất vui vẻ.
"Nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cố Lâm Phong ngoài ý muốn nhìn thiếu niên đứng cạnh xa, chú ý thấy vẻ cô đơn trong mắt cậu, có chút sững sờ. Hắn vẫn cho là thiếu niên có hai cái lúm đồng tiền đáng yêu này hẳn là lúc nào cũng phải vui vẻ, ít nhất cũng không buồn bã như hắn thấy lúc này.
Đường Miểu lại càng bất ngờ hơn hắn. Thôn này bất kể là người, tang thi hay vật tư đều đã hết sạch. Người này sao lại xuất hiện ở đây? Bất quá, chẳng liên quan gì tới cậu cả. Cậu hơi gật đầu với Cố Lâm Phong, xoay người định lên xe.
"Haiz, khoan đã.." Cố Lâm Phong tới gần vài bước, "Một mình cậu đi khắp nơi thế này không an toàn đâu." Hắn cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi thấy thiếu niên này, hắn lại nhịn không được muốn đối xử tốt với cậu, muốn khiến cậu cười lên.
"Cám ơn anh đã quan tâm, chỉ là, tôi không cần." Đường Miểu khách khí nói.
Cố Lâm Phong cười bất đắc dĩ, thật không đáng yêu mà. Thấy Đường Miểu lái xe rời đi, hắn nhanh chóng chạy về xe, khởi động, không xa không gần chạy phía sau.
Đường Miểu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thầm nghĩ người này cũng thức thời, không đi quá gần.
Chạy vào một rừng cây, Đường Miểu dừng xe lại, lấy đồ ăn ra lấp bụng. Cố Lâm Phong đối với hành động của cậu thấy vô cùng khó hiểu, quay cửa sổ xe xuống hô với cậu một cái. Đường Miểu không thèm để ý tới, đồ ăn trong xe Cố Lâm Phong nhất định không nhiều bằng cậu, đến lúc hết sẽ tự động rời đi thôi.
"Này, tôi thật sự quan tâm đến cậu đấy." Cố Lâm Phong lần đầu tiên trong đời có cảm giác vô lực.
Đường Miểu cuối cùng cũng tốt bụng quay kính xe xuống: "Tôi nói rồi, tôi không cần."
"Được rồi, nhóc, tôi nhận thua. Nói cho tôi biết tên cậu đi."
Câu trả lời của Đường Miểu là từ từ đóng cửa sổ xe lại.
Cố Lâm Phong thấy thất bại vô cùng, cuối cùng vẫn là lái xe rời đi, cho dù hắn thích thiếu niên này thì cũng không thể vì cậu ấy mà bỏ đói mình được. Nhất là thiếu niên này trong lòng có chủ ý của mình, loại bình tĩnh này, không giống như một đứa nhỏ 16, 17 tuổi nên có.