Tang Thế Tình Nhân

Quyển 3 - Chương 199: Xuất quân bất lợi



Vì vấn đề phải vận chuyển một lượng lớn vật dụng nên quân đoàn hoa quả thuê một chiếc xe buýt, do Trương Vọng và Đường Nhất điều khiển.

Đường Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần, cảm thấy có chút mệt mỏi, tức giận trừng Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng nhìn bộ dáng cậu tựa cửa sổ, hỏi: "Mệt lắm sao?"

Nếu không phải có Đường Hâm ở đây, Đường Miểu nhất định đã cho y một cước rồi, nói thừa! Nếu không phải vì Đường Tư Hoàng, cậu sẽ mệt thế này sao? Nhưng đáy lòng cậu luôn mơ hồ thấy kỳ quái, thực tế tối qua hai người chỉ làm có hai lần, lẽ ra không nên mệt mỏi thế này, hơn nữa loại mệt mỏi này, không chỉ trên cơ thể, mà là cả trên tinh thần, chỉ là, cậu không nghĩ nhiều, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đường Tư Hoàng đưa tay đặt lên trán cậu, không thấy dấu hiệu phát sốt thì an tâm.

Đường Hâm ngồi phía sau, nhìn hỗ động của hai người, thần sắc vẫn nhàn nhạt, không có phản ứng gì.

Ven đường thỉnh thoảng có vài con tang thi nhảy ra, Đường Tư Hoàng luôn kịp thời giảm tốc hoặc gia tốc tránh đi, bỗng nhiên, phía sau truyền tới một tiếng "đùng" trầm đục, Đường Miểu nhìn lại, hai con tang thi vừa tông trúng vào xe Đường Tam, Đường Tam vội vàng tăng tốc, thân xe di động, thế mà cũng không thể hất tang thi xuống.

Cũng chính vì vài giây chậm trễ này mà từ trong bụi cây xa xa lại bay ra vài con tang thi, Đường Miểu nhanh chóng quyết định: "Cha, con xuống hỗ trợ."

Đường Tư Hoàng không đáp ứng, từ kính chiếu hậu quan sát động tĩnh phía sau: "Không cần, bọn họ vẫn giải quyết được, chúng ta tới phía trước chờ."

Đường Miểu ngẫm lại, trên người bọn Trương Vọng đều được trang bị vũ khí đầy đủ để có thể bảo vệ mình, mà một trong những mục đích lần đi này chính là vì kích phát ra dị năng, liền không nói gì nữa.

Đường Tư Hoàng lái xe về trước, để mặc xe Trương Vọng và Đường Tam lại phía sau, đi chừng 2 dặm, Đường Tư Hoàng cho xe đậu lại ven đường, Đường Miểu đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được chỉ một chốc mà mình đã ngủ mất rồi, cậu vỗ vỗ mặt mình để bản thân tỉnh táo lại một chút.

"Vẫn rất mệt sao?" Đường Tư Hoàng nhích sát tới, đưa tay định xoa mặt cậu, Đường Miểu bốp một cái kịp thời đẩy tay y đi, dùng ánh mắt cảnh cáo y chú ý một chút — Đường Hâm vẫn còn ở đây đó.

Khóe môi Đường Tư Hoàng cong lên một đường, không chọc cậu nữa.

"Con xuống đi vệ sinh chút." Đường Hâm bỗng dưng lên tiếng.

Đường Miểu không biết có phải do mình nghĩ nhiều không mà thấy vẻ mặt hắn dường như không đúng lắm, vội vàng đuổi theo. Trước khi xuống xe còn không quên dùng sức đạp Đường Tư Hoàng một cái, chỉ nghe thấy y "chậc" một tiếng, khẽ cười cười, chân nhanh chóng đuổi theo Đường Hâm, trong rừng cây vẫn còn tuyết đọng, khi giẫm lên phát ra tiếng vang "bẹp bẹp".

Anh em hai người vừa cảnh giác bốn phía vừa đi sâu vào trong.

Đầu óc Đường Miểu nhanh chóng vận chuyển, cảm thấy theo tính cách xấu xa của Đường Tư Hoàng, nếu còn tiếp tục kéo dài, nhất định sẽ bị Đường Hâm phát hiện, thay vì để bị hắn phát hiện, còn không bằng chủ động thẳng thắn, nghĩ tới đây, cậu không còn do dự nữa: "Đường Hâm, em muốn nói với anh một chuyện."

Đường Hâm im lặng vài giây, không để tâm lắm hỏi: "Chuyện gì?"

"Em và cha ở cùng một chỗ rồi, bây giờ bọn em là một đôi."

Đường Hâm nhìn cậu một cái, thật lâu không nói gì.

Đường Miểu thở hắc ra: "Em biết chuyện này nói với anh mà nói là rất đột ngột, mà chuyện này, em và cha thật sự có lỗi với anh, nhưng bọn em đều rất nghiêm túc, nên vẫn hy vọng anh có thể tha thứ cho bọn em, ít nhất...dành chút thời gian hiểu cho tình cảm của bọn em, ngoại trừ quan hệ huyết thống và giới tính, thì tình cảm của bọn em không khác gì với tình cảm nam nữ bình thường."

Sau khi nói xong, Đường Hâm vẫn không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì, Đường Miểu đã sớm nghĩ tới kết quả này nhưng vẫn không khỏi thấy mất mát, trong lòng cười khổ một tiếng nhưng cũng thấy được thư thái, tình cảm của cậu và Đường Tư Hoàng vốn đã bất thường, Đường Hâm phản ứng thế này hoàn toàn không có gì kỳ lạ.

Lại đợi thêm một lúc, Đường Hâm vẫn không nói gì, Đường Miểu sờ sờ mũi, quay người rời đi.

"Anh biết."

Đường Miểu sững sờ quay đầu.

"Cái gì?"

Đường Hâm tựa người dưới tàng cây, nhìn cậu chăm chú, nhàn nhạt nói: "Anh biết hai người đến với nhau, papa nói rồi."

"Sao cơ?" Đường Miểu cả kinh, bước tới vài bước, "Cha nói khi nào? Nói làm sao?"

"Ngay cái ngày mà em rời đi đó, cha nói "Đường Hâm, ta và Đường Miểu là người yêu, nhưng cái này sẽ không thay đổi được sự thật ta là papa con, nó là em trai con."" Đường Hâm nói.

Đường Miểu không cách nào ức chế được vui sướng trong lòng, không ngờ cha vậy mà đã sớm nói chuyện nói cho Đường Hâm, mục đích có lẽ là vì để giảm bớt áp lực của cậu. Nhưng lúc này nhìn vẻ buồn bã mất mát của Đường Hâm, áy náy trong lòng lại càng nhiều.

Đường Hâm không bỏ qua nét mặt của cậu, thầm thở dài một hơi, vô luận thế nào hắn cũng không nghĩ ra chuyện sẽ tiến triến tới mức này, một câu của papa kia "Đường Hâm, ta và Đường Miểu là người yêu, nhưng cái này sẽ không thay đổi được sự thật ta là papa con, nó là em trai con", không chỉ có ý ở mặt ngoài.

Đường Miểu cũng biết bảo hắn lập tức chấp nhận chuyện này là rất khó, liền nói sang chuyện khác: "Trương Vọng bọn họ có lẽ đã tới rồi, trở về thôi."

Khóe miệng Đường Hâm giật giật, hắn nói muốn đi vệ sinh cũng không phải là tùy tiện lấy cớ nha.

Lúc này, trong rừng đột nhiên truyền tới một tiếng đạp gãy nhánh cây "răng rắc".

Thần sắc Đường Hâm biến đổi: "Đi thôi!"

Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi rừng cây, trở lại chỗ đỗ xe, đám Trương Vọng quả nhiên đã đến rồi, Đường Miểu vừa lên xe đã chống lại ánh mắt của Đường Tư Hoàng, hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Tư Hoàng im lặng cười cười, anh em hai đứa này nói cái gì, y có thể đoán được, trước đó quả thật y đã cố ý làm những hành động thân mật với Đường Miểu trước mặt Đường Hâm, một mặt là vì để Đường Hâm sớm tiếp nhận sự thật này, hai là cố ý chọc Đường Miểu, biểu tình khó xử của nó thật sự rất thú vị.

Ba chiếc xe nhanh chóng chạy đi, một chốc sau, từ trong rừng cây nhảy ra bảy tám con tang thi, giương nanh múa vuốt đuổi theo nhưng rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau.

Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua phía sau, trong lòng có một dự cảm không tốt lắm, sau khi đến thành phố cần đến, cả bọn dựa theo bản đồ tìm được một nhà máy phân hóa học ở vùng ngoại thành, chậm rãi tiến vào dọc theo con đường trên bờ đê, từ xa có thể thấy xung quanh nhà máy có không ít tang thi lảng vảng.

Vận chuyển phân hóa học tốn không ít thời gian, nên bọn họ không thể không lái xe tới cửa ra vào nhà máy, không hề ngoài ý muốn làm kinh động đến đám tang thi xung quanh.

Trương Vọng, Đường Nhất và Đường Tam chạy ra trước, vung đao chém giết, Đường Hâm chỉ chậm một bước.

Đường Miểu thả Charles và Hắc Uy ra, cậu và Đường Tư Hoàng không xuống xe nhưng mở cửa xe ra một nửa để có thể xuống viện trợ bất kỳ lúc nào, thần sắc cả hai đều rất ngưng trọng, đám tang thi này đều là tang thi tiến hóa, chỉ hơi không cẩn thận thôi, đám Đường Hâm có thể phải chịu thiệt rất nhiều.

"Ưm!" Đường Hâm bị tang thi ném xuống đất, rên lên một tiếng, thầm mắng một câu, khí lực của tang thi này lớn đến bất ngờ, lực lượng khi hắn và tang thi va chạm nhau giống như cây trúc cứng đầu vậy, phần bụng bị đập đến đau nhức không thôi.

"Đường Hâm, cẩn thận!" Đường Miểu kinh hãi hô một tiếng.

"Đừng tới đây!" Đường Hâm đáp lại một câu, bật người dậy, tránh đi công kích của tang thi, sau khi đứng vững lại thì lần nữa nâng tay công kích, cả papa và em trai đều kích phát ra dị năng, hắn không tin mình không làm được!

Đường Hâm dùng đao chém chết một tang thi, thấy có hai tang thi cùng lúc xông tới, cười lạnh, đứng yên không nhúc nhích.

"Anh ấy điên rồi sao?" Đường Miểu vừa vội vừa giận, muốn xuống xe lại bị Đường Tư Hoàng giữ lại.

"Thân thể con không khỏe, để ta." Đường Tư Hoàng như có điều suy nghĩ nhìn Đường Hâm, dưới chân không dừng lại.

Đúng lúc này, Đường Hâm như ngộ ra, hai chân hơi giạng ra, người khom xuống, bên dưới trụ vững, khẽ quát một tiếng, một đao sắc bén được chém ra, lưỡi đao như cuồng phong lóe lên, hai con tang thi đồng thời bị chém ngang lưng, rơi nặng nề xuống đất.

Đường Tư Hoàng mỉm cười, nhanh chóng lui lại cạnh xe, trong đôi mắt sắc bén hiện lên một tia kinh ngạc, vừa rồi tốc độ đường hâm rất nhanh, dùng câu nhanh như chớp để hình dung cũng không đủ.

Đường Hâm dường như cũng nhận ra, quay người đánh một con tang thi khác, bước chân như bay, hai chân tựa hồ cũng không chạm đất, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt tang thi, con tang thi kia còn chưa kịp phản ứng, đầu đã rời khỏi cổ, lăn lông lốc dưới đất.

"Cha, đây xem như là phong hệ dị năng sao?" Đường Miểu kinh hỉ nói, thị lực cực tốt khiến cậu cũng có thể nhìn được động tác của Đường Hâm.

"Hẳn là thế." Đường Tư Hoàng chú ý tới cậu có phần mệt mỏi, "Tạm thời con không cần ra tay, đi nghỉ ngơi một chút đi."

Đường Miểu cũng không kiên trì, lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, dù là lần đầu túng dục, cậu cũng không mệt mỏi đến thế này, đầu óc hỗn loạn, giống như cảm mạo vậy, cậu lấy bình nước trong ba lô ra, thấm ướt khăn rồi lau mặt một cái.

Chính vào lúc này, sau lưng mọi người bỗng truyền tới tiếng động cơ, Đường Miểu quay đầu nhìn lại, một cái xe bánh mì và xe tải đang hoảng loạn chạy tới, tông vào bức tường hai bên nhà máy, mà phía sau hai chiếc xe, là một đoàn tang thi khí thế hùng hổ.

Sắc mặt mấy người quân đoàn hoa quả lập tức biến đổi.

"Các vị, cứu mạng — " Cửa sổ xe tải mở ra một nửa, người bên trong hỗn loạn kêu la.

Đường Tư Hoàng nhìn đám tang thi nọ, ít nhất cũng phải bốn năm mươi con, lông mày nhíu lại, hạ lệnh: "Chuẩn bị rút lui."

Y chưa bao giờ là người tự cao tự đại, dù trong đội có hai dị năng giả cũng không nắm chắc có thể giải quyết nhiều tang thi như vậy.

Nào đoán được, người trong xe tải không biết có phải đã nghe thấy lời y nói không mà lần nữa hét lên: "Tôi biết các người là quân đoàn hoa quả, nếu các người thấy chết không cứu, tôi sẽ truyền tin trong đội các người có người có được dị năng!"

Mặt Đường Tư Hoàng trầm như nước, hiện tại, căn cứ đã không còn bắt dị năng giả nữa nhưng một khi dị năng giả vào quân đội thì sẽ mất đi tự do, điểm này mọi người đều biết, bởi vậy, trừ phi vạn bất đắc dĩ, thực tế các dị năng giả đều không muốn vào quân đội, lời uy hiếp của người nọ quả thật đã nói tới điểm mấu chốt, đến nay Đường Tư Hoàng vẫn không có ý định để dị năng giả trong đội gia nhập quân đội.

Ba người Đường Nhất, Đường Tam và Trương Vọng lại vui vẻ. Dị năng giả? Chẳng lẽ trong đội bọn họ lại có thêm một dị năng giả? Bọn họ bận đối phó với tang thi nên không chú ý thấy ai đã kích phát ra dị năng cả.

.....................................

Chương sau tiểu Miểu có chuyện ~~

************************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.