Đường Tư Hoàng không chạy đi quá xa, ở phía trước một đoạn đứng đợi Hồ Đồ đội. Khoảng chừng 14, 15 phút sau, Tiếu Hồ Lâm đã đuổi tới. Hai bên không nói gì, tiếp tục chạy đi.
Đường Miểu cầm bản đồ địa hình, đối chiếu với bản đồ điện tử đã tải về từ rất lâu trước đây trong laptop, tìm lộ tuyến ngắn nhất từ WH thị đến B thị. Từ WH thị đến B thị có một con đường cao tốc, nếu đi đường này, thì trong tình huống bình thường chỉ cần 11 tiếng. Nhưng Đường Miểu lo lắng đường cao tốc bị chặn lại, đến lúc đó nếu đổi qua đi quốc lộ thì sẽ mất thêm rất nhiều thời gian. Tang thi bây giờ càng ngày càng lợi hại, càng trì hoãn sẽ càng nguy hiểm. Bất quá, nếu đi quốc lộ, tức là phải đi qua rất nhiều thành trấn và thôn trang, độ nguy hiểm cũng không thấp.
"Thế nào?" Đường Tư Hoàng hỏi.
Đường Miểu nói: "Đi quốc lộ trước đi, tới đây — Lưu trang, phải tăng tốc lên."
Đường Tư Hoàng nhìn vào chỗ ngón tay Đường Miểu chỉ trên bản đồ, gật đầu. Bọn họ có thể đi giao lộ cao tốc của WH thị nhưng càng tới gần thành phố lớn, khả năng bị xe chặn sẽ càng lớn. Lưu trang lại khác, nơi này tuy cũng có cửa khẩu, nhưng Lưu trang là một trấn nhỏ, một nơi có nền kinh tế không quá phát triển, sẽ không có quá nhiều xe.
Đã xác định được lộ tuyến, Đường Tư Hoàng lái xe đi về phía quốc lộ. Hai tiếng sau, Hồ Đồ đội và quân đoàn hoa quả đổi vị trí chạy trước mở đường. Để thuận lợi, Đường Miểu đưa một tấm bản đồ cho Tiếu Hồ Lâm, dù sao cậu cũng có rất nhiều tờ, chuyện thuận nước dong thuyền cớ sao không làm?
Cảnh xuân lan tràn, sắc xanh trải khắp hai bên đường, đúng là một mùa nơi nơi tràn ngập sức sống. Nhưng mấy người bọn họ cũng không vì vậy mà thả lỏng. Chỉ là, thời tiết trong lành ấm áp thế này rất có lợi với bọn họ, ít nhất không phải làm cái gì cũng chân tay co cóng.
Dọc đường đi, mọi người lại gặp hai đàn tang thi quy mô nhỏ. Những người có dị năng không ra tay nữa mà đứng ở vị trí yểm hộ, một mặt là để bọn họ được nghỉ ngơi, mặt khác là để cho những người chưa có dị năng tìm kiếm cảm giác, nói không chừng có thể kích phát ra dị năng.
Trong mắt mọi người, Đường Tư Hoàng và Đường Hâm đều có dị năng, chỉ Đường Miểu là không. Bọn Đường Xuân sợ cậu trong lòng cảm thấy không thoải mái nên tạo cơ hội để cậu đánh với tang thi. Đương nhiên, bọn hắn sẽ canh ở bên cạnh để đảm bảo an toàn. Bản thân Đường Miểu đối với việc này vô cùng hoan nghênh, trong ánh mắt bất mãn của Đường Tư Hoàng, giết hai con L5. Đây chủ yếu vẫn là vì thể lực cậu đã tăng lên sau khi uống nước giếng, bằng không, chỉ bằng cái cơ thể nhỏ xíu này của cậu, không thể nào đối phó với L5 được.
Tinh hạch của L5 có hình tròn, màu sáng, trơn láng nhẵn bóng. Nếu tìm thấy nó ở nơi khác, mọi người nhất định sẽ cho rằng nó là một thứ gì đó rất quý giá.
Đường Miểu bỏ nó vào cùng chỗ với những tinh hạch đã tích cóp trước kia, đoán chừng đã được hơn 400 cái rồi.
Bên cạnh bỗng có một bàn tay quen thuộc vươn ra, trong tay cầm một cái túi nhỏ không lớn không nhỏ.
"Gì thế?" Đường Miểu buồn bực hỏi.
"Vật đảm bảo của con." Ngữ khí Đường Tư Hoàng cực kỳ tự nhiên.
Đây là trêu ghẹo đúng không? Đây là trêu ghẹo đúng không? Đúng thật là trêu ghẹo trắng trợn mà! Đường Miểu im lặng nhận lấy, trừng mắt liếc y một cái, lại không biết khóe miệng mình đã cong lên. Mở túi ra nhìn, cậu âm thầm chậc lưỡi. Ít nhất cũng 700 cái chứ hả?
Đường Tư Hoàng ở góc độ cậu không nhìn tới im lặng cười cười, sau đó lập tức thu lại, trở về bộ dáng đứng đắn.
"Được rồi, lên xe hết đi, tiếp tục xuất phát."
Đường Hâm đứng gần xe, căng hàm nhìn chằm chằm hai người, thở dài một hơi.
Gần 12 giờ, đoàn người giảm tốc độ lại, hai bên đường là những mảnh ruộng hoang, tầm nhìn rất thoáng, dễ dàng cảnh giác.
Tiếu Hồ Lâm dừng xe lại.
"Tư Hoàng, trưa rồi, ăn cơm trước đã, thế nào?"
"Ừ, cho 6 người đứng canh." Đường Tư Hoàng tán thành. Tính ra bọn họ đã chạy gần 5 tiếng đồng hồ rồi.
Tiếu Hồ Lâm không có ý kiến, hai đội gộp lại, nhân số không tính là ít, xe cũng nhiều, phải chú ý tới động tĩnh bốn phương tám hướng, quả thật cần ít nhất 6 người. Bảy chiếc xe đậu thành một đường thẳng, mọi người đều xuống xe, phân công hợp tác.
Thời gian khá gấp, ăn mì là nhanh nhất. Đường Xuân và Xuân thẩm nhanh chóng lấy dụng cụ làm bếp ra.
Đường Miểu không có việc để làm, mang Charles và Hắc Uy đi lòng vòng xung quanh một lúc, thuận tiện phơi nắng luôn. Đường Tư Hoàng ngồi tựa dưới tàng cây, nhắm mắt dưỡng thần, thấy cậu rất tự giác mà đi lại trong tầm mắt của mọi người thì lại nhắm mắt.
Hắc Uy sau khi mang thai thì hoạt động đi lại rất cẩn thận, Đường Miểu chỉ dắt nó đi chầm chậm trên bãi cỏ. Charles vẫn hoạt bát như mọi ngày, ngẫu nhiên chạy đi một khoảng, rồi lại chạy về, vui vẻ lắc lắc đuôi, đảo vài vòng quanh Đường Miểu.
Tiếng động cơ ô tô đột nhiên vang lên đánh gãy sự yên tĩnh nơi ruộng đồng bát ngát.
Đường Miểu cảnh giác xoay người, tay phải đặt lên bao súng trên thắt lưng. Cách đó chừng một dặm, một chiếc xe tải quân dụng rơi vào tầm mắt của cậu. Sau nó còn có mấy chiếc ô tô, cuối cùng là ba chiếc xe tải quân dụng khác.
Mấy người phụ trách canh gác cũng đề phòng nhìn lại.
Một cái đầu đen ló ra từ chiếc quân dụng đầu tiên kia, Đường Miểu lập tức thoáng thả lỏng.
Người nọ là Trần Lập.
Trần Lập cũng nhìn thấy cậu, từ xa nhếch miệng cười với cậu, còn vẫy vẫy tay.
"Cha, là Trần Lập. Cùng vài người sống sót."
Đường Tư Hoàng ừ một tiếng, không động.
Sau khi tới gần, Đường Miểu phát hiện bọn Trần Lập rất chật vật, để rời khỏi căn cứ, bọn họ nhất định đã phải trải qua một cuộc chiến rất khốc liệt.
"Đường huynh, thật không ngờ còn có thể gặp lại các anh." Trần Lập nhìn thấy Đường Tư Hoàng, có chút cảm khái thở dài.
Đường Tư Hoàng dò xét hắn vài lần, nói: "Có thể ra được là quan trọng nhất." Đối với người tên Trần Lập này, y vẫn có chút tán thưởng.
"Ha ha, cũng đúng. Không ngại chúng tôi cũng làm cơm ở đây chứ?"
"Đương nhiên. Cứ tùy ý." Đường Tư Hoàng cười nhạt một tiếng.
Một chiếc Hummer khá thu hút vững vàng đậu lại cạnh chiếc quân dụng, một người đàn ông anh tuấn bước xuống xe, mặt mang ý cười bước về phía Đường Miểu."
"Hey, lại gặp rồi."
Đường Miểu nhìn hắn, gật đầu. Cái người này cậu còn nhớ, chỉ là quên mất tên rồi.
Cố Lâm Phong bất đắc dĩ một tay chống hông, hắn liếc cái là biết thiếu niên này quên mất tên hắn rồi.
"Tôi tên Cố Lâm Phong. Thật không ngờ lại gặp được cậu ở đây."
"Ừm." Đường Miểu không có gì để nói với người mình không quen.
"Chó của cậu trông ngầu thật. Đây chẳng phải là Ngao Tây Tạng thuần chủng và Roth Nievella sao? Đều là mấy loại nổi danh na!" Cố Lâm Phong thầm kinh ngạc. Nuôi hai con chó trong tận thế không phải chuyện đơn giản.
Đường Tư Hoàng đứng dậy, một tay đút trong túi quần, nheo mắt nhìn hai người bên kia.
"Đường Miểu." Đường Hâm khẽ chậc một tiếng, đi tới, "Hai người quen nhau sao?"
"Đã gặp hai lần."
"Ba lần." Cố Lâm Phong cười sửa lại, "Thì ra cậu tên là Đường Miểu, tên nghe không tệ."
Đuôi mày Đường Hâm nhướng lên, quan sát Cố Lâm Phong từ trên xuống dưới. Hai người nhìn nhau vài giây, ẩn ẩn có cảm giác giằng co nhau. Tuổi Đường Hâm tuy nhỏ hơn Cố Lâm Phong, nhưng khí thế phát ra không hề kém chút nào, nhất là cả người còn toát ra vẻ ưu nhã, so với khí thế bức người của Cố Lâm Phong, trái lại trông có vẻ khí định thần nhàn.
"Đường Hâm." Một người phụ nữ bước ra từ chiếc Hummer, cười cười đi về phía bọn Đường Hâm, có chút kinh ngạc, "Mọi người quen nhau sao?"
Đường Hâm nhớ tới một chuyện, "Bác sĩ Vân, đây là vị anh họ kia của cô?"
Vân Thâm Thâm cười gật đầu: "Đúng thế. Anh ấy tên Cố Lâm Phong. Anh họ, đây là đại thiếu gia của quân đoàn hoa quả Đường Hâm, còn đó là tiểu thiếu gia Đường Miểu. Đừng nhìn tuổi bọn họ nhỏ mà lầm, đều là cao thủ đấy."
Cố Lâm Phong liếc qua Đường Miểu: "Thâm Thâm, thì ra lần trước em nói có người mời em gia nhập quân đoàn hoa quả, người đó chính là Đường Miểu sao? Nếu anh biết sớm thì đã kêu em đồng ý rồi, anh và Đường Miểu đã sớm biết nhau."
Đường Hâm nhướng mày, rồi lại giãn ra: "Vậy sao? Không nghĩ tới anh từ lâu đã biết em trai tôi. Đường Miểu, sao anh không nghe em nhắc tới?"
Câu này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng trong lòng Cố Lâm Phong lại thấy không đúng lắm, cười cười với Đường Hâm, đáy mắt lóe lên một tia thú vị.
Đường Miểu cười không nói. Trong lòng cậu nghĩ là, cũng chẳng phải chuyện (người) quan trọng gì, nhắc tới chi? Nhưng câu này cũng không lịch sự lắm.
"Đường Miểu, qua ăn cơm." Đường Tư Hoàng đứng từ xa gọi cậu.
"Tới đây. Đường Hâm, đi ăn thôi." Đường Miểu dắt Hắc Uy và Charles bước đi.
Cố Lâm Phong thấy cậu đi tới gần một người đàn ông anh tuấn thành thục, hai người vai kề vai, không biết nói cái gì mà hai má lộ ra hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, mà người đàn ông nọ cũng khẽ cười, không nói gì, rồi choàng một cánh tay qua ôm lấy vai cậu, hai người cùng nhau đi tới cạnh "bàn ăn".
"Còn nhìn gì nữa thế? Đi mất rồi." Vân Thâm Thâm chọc ghẹo chọt người Cố Lâm Phong.
"Một đứa nhỏ rất đáng yêu." Cố Lâm Phong cười cười thu tầm mắt lại, ánh mắt như có như không lướt qua người Đường Hâm.
Đường Xuân lần lượt múc đầy mì cho mọi người, vì cần phải duy trì thể lực, ngoài ra, mỗi người còn được một muôi đầy thịt bò. Là thịt mà tối hôm trước Đường Miểu và Xuân thẩm đã nấu chín rồi cắt thành lát bỏ vài bình. Thịt bò có hàm lượng protein cao, tuyệt đối là đồ tốt.
Lúc Tất Thành thấy mình cũng được nhận một phần thì cảm thấy có chút được yêu thương mà lo sợ. Từ khi gia nhập quân đoàn hoa quả, ông cũng đã hiểu được đôi chút, người của quân đoàn hoa quả có thể chỉ là muốn lợi dụng ông. Lúc đầu, quả thật ông có chút ủy khuất, nhưng qua vài ngày ở chung, phát hiện chi phí ăn mặc của mình không khác gì những người khác, tâm trạng liền thả lỏng. Trên người ông cũng chẳng có gì đáng để người ta cần, chỉ cần ông trung với quân đoàn hoa quả, hoàn thành bổn phận của mình, thì tính mạng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Huống hồ, sự thật đã chứng minh, ông đi theo quân đoàn hoa quả rời khỏi căn cứ WH thị là một lựa chọn sáng suốt.
Mùi thịt bò nhẹ nhàng lan ra, dẫn tới không ít người liên tục nhòm tới.
Tiếu Hồ Lâm cực kỳ tự giác chen tới bên cạnh Đường Thất, nhanh như chớp gắp đi mấy miếng thịt bò trong chén của hắn.
Đường Miểu đùa: "Vừa rồi con cứ tưởng mình thấy cao thủ võ lâm chớ."
Tất cả bật cười.
"Đầu năm nay, da mặt không dày sẽ không có thịt ăn!" Vẻ mặt Tiếu Hồ Lâm vẫn thản nhiên, bỏ thịt bò vào miệng, đầu tiên hút nước thịt rồi mới chậm rãi nhai nuốt tận hưởng hương vị.