Tang Thế Tình Nhân

Quyển 4 - Chương 219: Yêu say đắm



Lúc này, bỗng từ xa truyền tới tiếng chó sủa liên tiếp, Đường Miểu quay đầu lại nhìn. Một bầy chó như nổi điên mà chạy như bay về phía này, trong miệng phát ra tiếng sủa hung tợn, có ít nhất hơn mười con, trong đó có hai con giống con chó vàng kia, đôi mắt biến đỏ, màu đỏ tươi như máu dễ dàng khiến người ta thấy sợ hãi.

Hai người Đường Miểu căng thẳng, vội vàng đứng lưng tựa lưng, giơ súng trong tay lên, đề phòng nhìn bọn chúng.

"Gâu!"

Khiến người ta ngoài ý muốn là, những con chó này không lập tức tấn công Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mà nôn nóng chạy qua lại ở chỗ con chó vàng biến mất, không phát hiện thấy con chó vàng mới sủa ầm ỉ về phía Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, tiếng sủa cái sau to hơn cái trước, gần như muốn đâm thủng tai Đường Miểu.

Đường Tư Hoàng sững sờ, rồi lập tức thả lỏng, cười nói: "Đến vừa khéo, con thấy thế nào?" Quay đầu liếc nhìn Đường Miểu.

Đường Miểu lập tức hiểu được ý định của y, hai người thu súng lại, từ không gian lấy ra áo lông và bao tay dày chắc, sau khi trang bị tốt thì đánh về phía bầy chó, mỗi một lần duỗi tay thì có một con biến mất, chỉ một lúc sau, mười một con chó đều bị hai người thu vào không gian, cả hai lúc này cũng vô cùng chật vật, ống tay áo bị cắn rách bươm, bất quá hai người đều hết sức cẩn thận nên chưa bị con chó nào làm bị thương.

Nhìn xung quanh vắng lặng, cả hai tiến vào không gian, con chó vàng kia suy yếu nằm trên thảm cỏ, không biết nó có phải là cầm đầu mấy con chó khác không mà mười một con chó vừa mới vào đều đứng vây quanh nó, nhìn nó, có lẽ do không khí trong không gian khác với bên ngoài, trước đó sủa không ngừng nhưng giờ lại bình tĩnh hơn nhiều, tuy vẫn thỉnh thoảng sủa một tiếng nhưng thần thái không còn cuồng nộ như trước đó, ánh mắt nhìn chung quanh càng giống như đang thấy hiếu kỳ với không gian, lỗ tai dựng thẳng tỏ rõ trong lòng chúng vẫn còn vài phần cảnh giác với nơi này.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vừa đi tới gần, mấy con chó lại nổi giận rống lên.

Charles không nhịn được nữa, rống lên với chúng, khí thế mấy con chó kia yếu đi rõ rệt, chỉ ô ô vài tiếng rồi không kêu nữa, Charles kiêu ngạo nhìn chúng một lúc, một bộ nhẹ nhàng trở lại bên người Đường Miểu.

Đường Miểu buồn cười nhìn nó, lại thấy kỳ lạ, bước nhanh vào bếp bưng ra một chậu nước, lo lắng mấy con chó không chịu uống nước, Đường Tư Hoàng lấy cái chậu đựng đống xương hầm chưa ăn hết lúc trước trong tủ lạnh ra.

Mấy con chó nọ lộ ra thần sắc chần chừ, một con trong đó từ từ bước qua, nhìn nhìn Đường Tư Hoàng như xác nhận thái độ của y, thấy y và Đường Miểu đều ngồi yên ở đó, lúc này mới lớn gan hơn một chút, dúi mồm vào chậu nước, bắt đầu ăn ngon lành ngấu nghiến, rung lên cạch cạch, mấy con chó khác thấy thế, cũng chầm chậm đi qua, vui vẻ gặm cắn.

Con chó vàng kia vẫn rất khí phách, lạnh lùng nhìn đám "thuộc hạ chó" kia, không thèm nhúc nhích, mắt cũng không hề liếc nhìn cái chậu nước một cái.

Đường Miểu không để ý tới nó, kiểm tra cho Charles trước, thấy bên chân trái và lỗ tai phải có hai vết thương máu thịt lẫn lộn, liền dùng nước giếng rửa sạch rồi bôi thuốc, băng bó lại.

Sau khi xử lý xong, cậu đổi một chậu nước khác, đi tới chỗ con chó vàng, muốn giúp nó rửa vết thương, ai ngờ nó lại buồn bực không nói mà há mồm muốn cắn, Đường Miểu nhìn nó cả người chồng chất vết thương, không ngờ nó vẫn còn sức, nhất thời không phòng bị, mắt thấy con chó vàng sắp cắn trúng tay cậu, Đường Tư Hoàng nhìn như bình tĩnh lại đột nhiên mạnh mẽ ra tay, vỗ một cái lên đầu con chó vàng, cằm của nó thoáng cái đập xuống đất, "băng" một tiếng, ô ô kêu, liếc mắt nhìn Đường Tư Hoàng, cũng không biết có ý gì, sau đó thì thành thành thật thật nằm sấp bất động, hai cái tai ngoan ngoãn cụp xuống.

Đường Miểu không khỏi vui vẻ, còn không quên vuốt mông ngựa Đường Tư Hoàng: "Cha quả nhiên lợi hại."

Đường Tư Hoàng khẽ cười, đợi chốc nữa tắm rửa cho con chó vàng xong, rồi mới bôi thuốc và băng bó lại.

Con chó vàng nọ có vẻ đã phục rồi, mãi cho đến khi Đường Miểu băng bó xong cũng không cựa quậy một cái, Đường Miểu hào phóng thưởng cho nó một khúc xương đầu, Charles có vẻ cảm thấy mình đã thất sủng, ô ô nhích tới cọ cọ bắp chân Đường Miểu.

Đường Miểu buồn cười, cho nó hai khúc xương chứng tỏ địa vị độc nhất vô nhị của nó, rồi lại nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Đường Tư Hoàng có thể hiểu được cảm tình của Đường Miểu với Charles, lúc trước, Charles là nơi ký thác tình cảm của Đường Miểu, nhưng bây giờ Đường Miểu đã có y, Charles tốt nhất là tránh sang một bên, không đợi Đường Miểu đứng lên đã giữ lấy cậu, cùng ra khỏi không gian, tiếp tục đi vào thôn, dê bò gà vịt heo trong không gian hiện tại đều đã có chuồng của mình, không phải lo mấy con chó này có tổn thương đến chúng không.

Thôn trang được cây xanh bao lấy, tràn ngập một màu xanh, còn rất trong lành, pha lẫn với mùi cỏ, vốn rất thoải mái nay lại càng khiến tâm trạng người ta trở nên thả lỏng, nhưng Đường Miểu đã quen cảnh giác, vẫn luôn vây trong trạng thái căng thẳng phòng bị, hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp.

"Miểu Miểu, còn nhớ con chim chúng ta gặp lúc trước không? Về sau gặp bất cứ động vật nào, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Đường Tư Hoàng bớt thời gian nói một câu.

Trong lòng Đường Miểu lộp bộp một phen, trạng thái của chim đen hôm đó rất giống bầy chó hôm nay, chẳng lẽ thật sự đã phát sinh cái gì? Thính lực cực nhạy khiến cậu có thể nghe thấy tiếng kêu của chim trong rừng, bình thường còn thấy thanh thúy, bây giờ nghe lại thấy kinh hãi không thôi.

Đường Tư Hoàng thấy cậu đã có phòng bị thì không nhiều lời nữa, dù sau cũng chưa chắc chắn, nói nhiều sẽ chỉ đem lại áp lực cho cậu.

"Rống—" một con tang thi nữ lao tới, Đường Tư Hoàng lách người tiến tới, phóng ra một lôi cầu, đánh gục nó, cả người con tang thi bốc lên làn khói xanh gay mũi, ngã xuống đất, không còn nhúc nhích, giết tang thi là chuyện sau, tăng cường dị năng mới là chuyện chính, Đường Tư Hoàng vẫn luôn tin tưởng, chỉ có lực lượng nắm trong tay mới là lực lượng, đừng nhìn y bình thường luôn không huấn luyện với mọi người, thật ra y chưa bao giờ nới lỏng yêu cầu với bản thân.

Đường Miểu nhanh chóng tiến lên, moi tinh hạch trong đầu tang thi ra, sau khi Đường Tư Hoàng xác định phụ cận không còn uy hiếp của tang thi, lấy nước trong không gian ra rửa sạch tinh hạch, cả hai phối hợp ăn ý, sau khi xối nước xong, Đường Miểu thuận tay bỏ tinh hạch vào túi của mình.

Đường Tư Hoàng cong môi không nói gì.

Hai người tiếp tục tiến sâu vào thôn trang, tang thi vừa xuất hiện, đều bị Đường Tư Hoàng giải quyết.

Đường Miểu nhìn y dùng dị năng như múa bút thành văn, hâm mộ không thôi, nói nghiêm túc thì, cậu thật ra không có dị năng, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có hơi tiếc nuối, nhưng dù sao vẫn luôn gắn liền với không gian, mà không gian lại là lá bài cuối cùng của cậu, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng không dám dùng tinh thần lực quá độ, mà Đường Tư Hoàng cũng không cho phép cậu làm vậy.

Đường Tư Hoàng kéo người ra sau lưng, bắn ra một lôi cầu, bắn thẳng vào ót con tang thi nhào tới.

"Tập trung."

Đường Miểu lấy lại tinh thần, không dám phân tâm nữa.

"Cha, kế tiếp để con."

"Ừm." Đường Tư Hoàng không phản đối, đi ra phía sau cậu.

Hai người xem dọn sạch thôn trang như mục tiêu, thấy tang thi là giết, khoảng hơn nửa tang thi trong thôn đều chết trong tay bọn họ, đến trưa, cả hai tiến vào không gian giải quyết cơm trưa, không hề thấy bất ngờ khi phát hiện mấy con chó kia đều chìm vào giấc ngủ, không qua quản chúng nó mà trực tiếp vào phòng bếp, Đường Miểu vo gạo nấu cơm, kiểm tra xong thì lấy rổ đi hái rau, việc của Đường Tư Hoàng không còn là nhặt trứng gà nữa mà chuyển qua hái trái cây, mỗi ngày hái một ít, hơn nữa còn dùng tinh thần lực, cũng không tính là bận rộn.

Hai người đều không phải là người sẽ ủy khuất bản thân, hơn nữa đã lâu không ăn ngon một bữa, Đường Miểu làm vịt om bia với khoai tây, búp măng xào mỡ, cà tím om, đậu hủ non chiên, thêm món cải bó xôi thịt viên.

Ăn trưa xong, hai người tiếp tục giết tang thi, không ngoài ý muốn phát hiện dị năng của Đường Tư Hoàng lại mạnh thêm, trước đó tai lửa trên lôi cầu của Đường Tư Hoàng luôn có ánh lửa, bây giờ lôi cầu và hỏa cầu lại phân ra, muốn phóng lôi cầu thì sẽ ra lôi cầu, muốn phóng hỏa cầu thì sẽ ra hỏa cầu, thật khiến cho người ta kinh hỉ, tuy vẫn không thể tự nhiên khống chế kích thước của lôi cầu và hỏa cầu, nhưng tin rằng chỉ cần tiếp tục nghiên cứu và luyện tập, nhất định sẽ có biến chuyển.

Hai người cũng không đắc ý vênh váo mà vẫn tiếp tục giết tang thi, trong đó có vài lần gặp được L4 và L5 vô cùng lợi hại, đều hữu kinh vô hiểm, thành công giết chết, suốt cả một ngày, cả hai không hề giảm sự hăng hái, quần áo trên người ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, đến hơn 4 giờ chiều, cả hai mới chuẩn bị lên đường trở về.

Đường Miểu dù không có dị năng, nhưng vẫn vô cùng liều mạng, cánh tay tê rần gần như không thể cử động, Đường Tư Hoàng nhéo cậu hai cái làm cậu kêu rên hít hà, làm Đường Tư Hoàng không nhịn được bật cười, nhưng tay lại càng nhẹ nhàng xoa bóp.

Đường Miểu vốn có chút bực bội, còn chưa kịp tức giận, lửa đã bị dập tắt.

"Chân thế nào?" Đường Tư Hoàng nâng chân Đường Miểu để lên đùi, tuy lái xe nhưng hai người muốn giết tang thi nên hơn phân nửa thời gian đều đi lại bằng chân.

Đường Miểu còn chưa kịp nói gì, giày đã bị cởi ra, một mùi hôi chân thối hoắc lập tức lan ra đầy xe. =]]]]]]]]

Đường Miểu xấu hổ không thôi, muốn rút chân lại bị Đường Tư Hoàng nắm chặt, không thành công, sau đó Đường Tư Hoàng dường như không ngửi được cái mùi kia, kéo chiếc vớ cũng ướt đẫm ra, thấy bàn chân vì bao trong nơi nóng lâu mà trắng bệch, chân mày liền nhíu lại, nâng chân cậu lên quan sát kỹ.

"Có đau không?"

"Không." Giọng Đường Miểu có hơi trầm, vội vàng ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên trong lòng dần biến mất, thay bằng nỗi sung sướng, cười cười xấu xa, cố ý giơ chân tới trước mũi Đường Tư Hoàng, "Không hôi?"

Khóe miệng Đường Tư Hoàng cong lên, vẽ ra một đường cong rõ rệt, nhìn Đường Miểu chăm chú rồi cực kỳ tự nhiên hôn lên ngón chân cái của cậu, nhẹ nhàng tựa như chuồn chuồn lướt nước.

Đường Miểu trợn tròn mắt, thở dốc vì kinh ngạc, giật mạnh chân về, quay đầu vờ như nhìn phía trước nhưng thật ra cái gì cũng không thấy, nhích tới nhích lui trên ghế, kẹp chặt hai chân, hai tay giao lại, cực mất tự nhiên đặt ở bụng dưới.

"Ha ha..." Đường Tư Hoàng cười thành tiếng, thản nhiên tựa vào lưng ghế, thanh âm từ tính mang theo chút thâm ý, "Còn không lái xe đi? Có tang thi đến kìa."

Đường Miểu thầm mắng sao mình lại ngồi bên ghế lái, mà nếu lấy tay ra, chẳng phải cha sẽ lập tức phát hiện biến hóa trên người cậu sao? Nhìn về phía trước, thật là có hai con tang thi đang chạy tới, cậu vừa vội vừa tức, nhất thời không biết phải làm sao cho phải, khẽ cắn môi, đột nhiên biến mất.

Nháy mắt khi tiến vào không gian, cậu dường như còn nghe thấy tiếng cười đắc ý lại vui sướng của Đường Tư Hoàng.

———————————

Hai cha con ở dơ =))))))

***************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.