Đường Tư Hoàng rốt cuộc vẫn rất yêu thương cơ thể Đường Miểu, một ngày trước vừa mới thân mật xong, mang Đường Miểu trở về phòng ngủ, hai người dính lấy nhau cọ xát một hồi, nhưng không làm bước cuối cùng. Đường Miểu có hơi tiếc nuối, đồng thời cũng vui sướng vô cùng.
Vài ngày sau, Đường Miểu đều đi theo Đường Tư Hoàng, không tiếp tục thu người nữa. Nói thật lòng, Đường Miểu không muốn tách khỏi Đường Tư Hoàng quá lâu. Tuy nói cự ly sinh mỹ *, nhưng rời nhau quá xa, cũng sẽ bất lợi với tình cảm của hai người, hơn nữa cậu cũng thích cảm giác lúc nào cũng có thể nhìn thấy Đường Tư Hoàng.
(*: Cự ly sản sinh mỹ [ 距离产生美]: "Khoảng cách sinh cái đẹp" hay "giữ khoảng cách là đẹp nhất", tạm hiểu là giữ khoảng cách để đôi bên xa nhau một chút, để không thấy những khiếm khuyết nhỏ vốn nên bỏ qua của đối phương.)
Đường Tư Hoàng đương nhiên hoan nghênh cậu đi theo mình, chính y cũng không nói được tại sao, có khi đã rất mệt mỏi, nhưng sau khi nhìn mặt Đường Tiểu Miểu thì liền nhẹ nhõm hơn nhiều. Đại thể, tình yêu luôn hấp dẫn như thế này a. Y ở cái tuổi này rồi mà còn yêu đương này nọ thì dường như có hơi kỳ dị, nhưng đúng thật là vậy, trên đời này không còn gì hạnh phúc hơn là người yêu lúc nào cũng ở bên người, lúc nào cũng có thể thân cận, loại ngọt ngào nồng nhiệt này, chỉ Đường Tiểu Miểu mới có thể mang tới cho y.
Đối với thành viên của quân đoàn, Đường Miểu chỉ áp dụng tiêu chí thà ít mà tốt, đợi khi xác định được nhóm đầu tiên không tệ, mới nghĩ tới tuyển nhóm thứ hai. Người của tam thủy đội, cậu giao cho Trần Lập phụ trách, mặc kệ là Trần Lập tự mình phụ trách hay để cho thuộc hạ của hắn ta phụ trách đều được, dù sao cũng đáng tin hơn là đưa cho cậu. Cậu có vài lần nhín chút thời gian đi quan sát bọn hắn huấn luyện, tố chất chỉnh thể cũng không tệ.
Đường Tư Hoàng cho người đưa dê đi làm thí nghiệm, vì không có thiết bị nên chỉ có thể kiểm nghiệm đơn giản, xác định xem thịt dê có độc không, có ăn được không, rồi có tác dụng phụ gì không.
Bất quá, tốc độ của cao tầng lại nhanh hơn bọn họ, sau khi thu được tin tức nặc danh, lập tức phái người đi tìm động vật có khả năng biến dị về tiến hành nghiên cứu, ba ngày sau liền có kết quả, hơn nữa còn dán thông báo trên bảng tin ngoài trung tâm hành chính: nếu hai mắt động vật biến đỏ, cũng dễ dàng bị chọc giận, tức là rất có khả năng là động vật biến dị; động vật ăn cỏ về cơ bản bị biến dị trước động vật ăn thịt; thịt của động vật biến dị có thể ăn được nhưng độ nguy hiểm của động vật biến dị lớn hơn trước chừng 3-5 lần. May mắn là, nếu có bị động vật biến dị cào hoặc cắn trúng cũng sẽ không bị lây nhiễm.
Đường Hâm hết sức hài lòng với hành động công khai tin tức của căn cứ, liền cố ý chú ý tới lạc khoản phía dưới thông báo. Là Trương gia. Hắn nói chuyện này với Đường Tư Hoàng, y gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Tin tức thịt của động vật biến dị có thể ăn được lập tức khiến căn cứ sôi trào. Hiện tại đang là thời điểm giáp hạt (tháng ba ngày tám/thời kỳ giáp hạt: trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém), động vật biến dị có thể cung cấp thức ăn cho bọn họ, dù không thể bắt quá nhiều nhưng chỉ cần có thể chống đỡ đến khi lúa chín là được.
Đường Miểu khi biết được tin này, so với bất kỳ ai khác càng hưng phấn hơn. Hơn mười con chó trước đó cậu đem về, dưới sự huấn luyện của Đường Nhất và tiểu Ngô từ lâu đã đạt tiêu chuẩn, đương nhiên, trong đó có công lao của linh thủy. Bầy chó này đã xác định có năm con biến dị, mà thực lực của Đại Hoàng là mạnh nhất. Tiểu đội này được gọi là tiểu đội Liệp Khuyển (chó săn). Với sự hỗ trợ của bọn nó, bọn cậu nhất định có thể bắt được không ít con mồi. Áp lực khi nuôi hơn mười nhóc này không nhỏ, bắt mồi cũng có thể giảm bớt áp lực về lương thực của quân đoàn hoa quả.
Mấy người lớn của quân đoàn cũng vô cùng hưng phấn, bọn họ đã lâu không được ăn thịt rồi!
Đường Tư Hoàng rất biết cách mua chuộc lòng người, chia toàn bộ quân đoàn trừ y, Đường Miểu và Đường Hâm thành hai đội, một đội ở lại căn cứ tiếp tục huấn luyện, đội còn lại ra ngoài đi săn. Y hứa hẹn, sau khi tiểu đội đi săn trở về, hai đội lại đổi cho nhau.
Những người gia nhập sau không biết Đường Tư Hoàng có không gian, Đường Võ cố ý thuê một chiếc xe tải lớn chuyên để vận chuyển con mồi. Nhiệm vụ lần này bọn họ có thể phải trì hoãn bên ngoài vài ngày. Từ khi tận thế bắt đầu cho tới giờ, đã được nửa năm. Bất kể là động vật hoang dã hay động vật trong nhà, đều chưa bị ai giết (mổ), số lượng có lẽ không ít, nếu may mắn, khải hoàn trở về cũng không kỳ quái.
Đường Tam, Đường Thất và Đường Hâm lái một chiếc Land Rover đi đầu mở đường, xe của Đường Miểu và Đường Tư Hoàng xếp thứ hai. Đoàn xe rầm rộ ra ngoài căn cứ, ven đường cũng thấy không ít tiểu đội sinh tồn cũng phô trương như thế, gần như đều có ý định như quân đoàn hoa quả.
"Cha, chúng ta đi đâu?" Nhiều người đi ra ngoài như vậy, Đường Miểu có hơi sầu, nhưng vẫn không thể giấu hết hưng phấn nơi đáy mắt.
Đường Tư Hoàng nhìn trang phục thợ săn màu xám bạc chỉnh tề trên người cậu, cổ họng có chút khô ráp. Đường may thắt lưng phác họa rõ nét đường eo nhỏ nhắn của cậu, khiến tâm y ngứa ngáy muốn đưa tay ôm lấy. Bất quá, nhóc con này bình thường ăn không ít, sao vẫn gầy như vậy?
"Cha." Ngữ khí Đường Miểu có phần bất mãn, trong lòng lại vô cùng đắc ý, đắc ý cực kỳ. Xem ra không chỉ cậu bị Đường Tư Hoàng mê hoặc, mà Đường Tư Hoàng cũng bị cậu làm cho thất thần a~
Đường Tư Hoàng nửa điểm cũng không thấy xấu hổ, vô cùng tự nhiên dời mắt đi, đưa tay nhéo nhéo eo cậu, rồi mới thu tay trở về vô lăng.
"Hiện tại gần như không thấy được L1 nữa, phần lớn đều là từ L3 trở lên. Đến lúc đó phải cẩn thận."
"Ân." Đường Miểu cũng không vì chuyện đi săn mà quên đi sự tồn tại của tang thi, "Cha vẫn chưa nói chúng ta đi hướng nào."
Đường Tư Hoàng nói: "Đi tới chỗ lần trước bắt được hai con dê kia xem."
Đường Miểu trịnh trọng nói: "Cha, động vật được quốc gia bảo hộ không nằm trong phạm vi săn bắn của chúng ta." Cũng không phải cậu vĩ đại gì, thời điểm này mà còn nghĩ tới chuyện bảo hộ động vật. Nếu như cậu không có không gian, vì sống sót, cậu cũng sẽ săn thú, quản chi nó có phải động vật hiếm hay không. Nhưng cậu đã có không gian, cậu hy vọng có thể làm được chút chuyện gì đó. Cậu vẫn thấy không gian này là món quà tốt nhất mà trời cao ban cho cậu và Đường Tư Hoàng, nếu không làm gì đó thì thật sự thấy hổ thẹn trong lòng. Cậu và Đường Tư Hoàng đều sẽ không có hậu đại, nhưng Đường Hâm sẽ có, bọn Đường Văn, Trương Vọng cũng thế, ít nhất cũng phải lưu lại cho con cháu chút gì đó.
"Nếu không được, có thể bắt một ít vào không gian." Đường Tư Hoàng không chút do dự gật đầu. Người này cứ như một đại gia tỷ phú, không hề để ý tới mấy vạn đồng tiền. Huống hồ, làm một vườn bách thú trong không gian cũng không tệ.
Hai mắt Đường Miểu sáng rực: "Ý kiến hay!" Việc này không cần cố tình làm, nếu gặp được, mỗi loài bắt một đôi về là đủ.
Đoàn xe trực tiếp chạy tới nơi sơn dã vắng vẻ, ban đầu còn có thể gặp được vài con tang thi, đều bị mọi người trực tiếp dùng dị năng xử lý. Càng đi sâu vào rừng núi, tang thi càng ít. Lái đi chưa tới một tiếng, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đổi chỗ cho nhau, lại đi tiếp một giờ, xe Đường Thất chạy đầu mới dừng lại ở chân núi. Cây cối xanh ngát bao trùm cả ngọn núi, rậm rạp xanh tươi.
Đường Tư Hoàng ra hiệu bảo Đường Miểu xuống xe: "Xe không thể đi vào sâu hơn được."
Đường Miểu gọi Charles ra, mở cửa xe, nắm chắt chuôi đao, theo thói quen cảnh giác xung quanh.
Đường Nhất và tiểu Ngô hai người dẫn tiểu đội Liệp Khuyển xuống xe, trấn an chúng, bảo chúng không được gây ra tiếng động. Tiểu Hoàng bọn chúng dường như còn hơi e ngại Charles, liếc nhìn nó không lên tiếng.
Charles vô cùng kiêu ngạo đi tới bên người Đường Miểu.
"Lão đại, có kế hoạch gì không?" Trần Lập bước tới hỏi.
Chia đội thành hai phần ba (?), đây là ý của Đường Miểu. Lần đầu tiên Đường Tư Hoàng chỉ huy phân đội một (nhóm của Trần Lập), Đường Miểu cố tình muốn người của phân đội biết một chút về bản lĩnh của Đường Tư Hoàng, để người của phân đội sớm ngày "quy thuận". Chỉ cần toàn bộ quân đoàn hoa quả đoàn kết với nhau, thực lực chỉnh thể sẽ lần nữa tăng mạnh.
Đường Tư Hoàng lời ít ý nhiều nói: "Chia thành hai đội song song tiến lên, một trái, hai phải. Tôi và Đường Miểu đi đầu, Trần Lập, cậu mang hai người đi dẫn đội, Đường Thất, cậu cùng hai người nữa bọc hậu."
"Rõ."
Mọi người đều biết rõ tính nguy hiểm khi ở nơi hoang dã thế này, không ai nói gì mà nhanh chóng phân đội. Đường Miểu cố ý nhìn thoáng qua hai người Trần Lập chọn. Hai người đó hẳn là người Trần Lập tin tưởng nhất.
"Kiểm tra trang bị." Đường Tư Hoàng nói.
Tiếng sột soạt vang lên một lúc, mọi người kiểm tra hết từ đầu tới chân vũ khí và quần áo của mình. Nửa phút sau, Đường Tư Hoàng phất tay, nhỏ giọng bảo xuất phát.
Lần trước, bọn họ phát hiện ra hai con dê kia trong khe núi chính là lúc chạy ngang qua sườn núi này.
Đường Miểu có tinh thần lực, ngu sao không dùng, sau khi dò xét một hồi, đáy mắt hiện lên một tia kinh hỉ, lấy cùi chỏ phải khều khều Đường Tư Hoàng, cho y một ánh mắt.
Đường Tư Hoàng không dấu vết gật đầu, làm thủ thế "im lặng" với người phía sau. Là ngôn ngữ của người câm điếc trong quân đội, mấy người phía sau trên cơ bản đều hiểu được.
Đường Tư Hoàng ra hiệu bảo mọi người dừng lại, y và Đường Miểu băng qua sườn núi trước. Quả nhiên trông thấy một bầy dê đang ăn cỏ dưới sườn núi, nhàn nhã lắc lắc đuôi, vui vui vẻ vẻ. Hình ảnh an bình này khiến Đường Miểu nhất thời có cảm giác như mình không còn trong thời kỳ tận thế.
Đường Tư Hoàng chia toàn đội đi thành hai đường thủ thế bao vây, hai tiểu đội lập tức một trái một phải tách ra, dựa theo phương hướng Đường Tư Hoàng chỉ mà tiến lên, tận lực không phát ra âm thanh xuyên qua hàng cây. Đội Liệp Khuyển cũng chia thành hai nhóm, do Đường Nhất và Charles dẫn đầu.
Đường Tư Hoàng và Đường Miểu im lặng đi xuống núi, không dám thả lỏng cảnh giác. Hai tai Charles đột nhiên dựng thẳng, họng phát ra tiếng gừ gừ, Đường Miểu vội vàng vuốt vuốt gáy nó, theo tầm mắt của nó mà thấy được trong bầy dê kia có ba con biến dị. Không cần nhìn màu mắt, chỉ cần thấy chiều dài sừng của chúng là đủ biết. Trong lòng Đường Miểu khẽ động, có chút ngạc nhiên. Charles dường như có cảm ứng rất mạnh với dê biến dị, lúc mới gặp bọn Tiểu Hoàng cũng thế.
Đường Miểu giương nỏ, thừa dịp đám dê còn chưa phát hiện ra bọn họ, bắn ra một mũi tên. Một tiếng "sưu" xé gió bay tới, mũi tên trúng ngay phần bụng của con dê gần cậu nhất. Con dê kia té xuống đất, run run vài cái rồi dần không động đậy nữa.
Chiêu đó khiến không ít người ghé mắt nhìn, khi thấy cái nỏ nằm trong tay Đường Miểu, đáy mắt lập tức hiện lên vài phần thán phục.
Thế nhưng, tiếng động do con dê kia ngã xuống cũng khiến ba con biến dị chú ý tới, đôi mắt đỏ ửng lập tức chuẩn xác nhìn về phía Đường Miểu. Đường Miểu nháy mắt chống lại đôi mắt tinh hồng, ngực căng cứng.
Một tiếng kêu "be be" vang lên, rồi như điên xông tới, đầu hơi cúi, hai cái sừng bén nhọn nhắm thẳng về phía Đường Miểu. Đường Miểu chỉ có thể "chậc" một tiếng, nhanh chóng tránh đi.
"Cha, ngũ giác của dê biến dị dường như mẫn cảm hơn dê bình thường!"
Dê biến dị xao động ảnh hưởng đến mấy con khác, lập tức tung chân phóng về phía quân đoàn hoa quả. Hai con dê biến dị đi đầu, điên cuồng chạy tới, tốc độ cực nhanh, dường như nháy mắt đã tới trước mặt.
"Mau tản ra!" Trần Lập vì tốc độ này mà lắp bắp kinh hãi, vội vàng quát.