Tiếng bầy dê kêu vang lên liên tiếp, Đường Miểu nghe mà da đầu đột nhiên run lên, tránh đi đòn công kích của dê điên, vội lui về sau, đồng thời nhanh chóng lắp nỏ, nâng tay xạ kích. Nhưng tốc độ con dê điên kia cực kỳ nhanh, nhẹ nhàng nhảy một cái tránh đi mũi tên kia, sau đó phóng như bay tới, thẳng tiến về phía Đường Miểu, hai cái sừng dài chĩa thẳng vào phần bụng của cậu.
Ánh mắt Đường Miểu lập tức trở nên ngưng trọng, nắm chặt thanh đao bên hông, tức giận bổ người về phía sừng con dê. Lại nghe "bang" một tiếng, lưỡi đâm đâm trúng sừng dê, thế nhưng lại không hề gây ra chút vết thương nhỏ nào. Đường Miểu cả kinh, đồng tử rụt lại. Khí lực con dê này lớn vô cùng, vẫn còn xông tới trước. Mắt thấy sừng nhọn sắp đâm trúng Đường Miểu, mà Đường Miểu vì quán tính do dùng lực trước đó nên hoàn toàn không kịp tránh đi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay quen thuộc đột nhiên tóm lấy cánh tay cậu, kéo cậu qua một bên. Đường Miểu thấy được một tia sáng trắng lóe lên lướt qua thái dương, thẳng hướng con dê điên.
Đường Miểu còn chưa đứng vững, thoáng cái ngã ngồi xuống đấy, vội vàng bật người dậy, chỉ kịp nhìn lướt qua Đường Tư Hoàng, quay đầu lại, đá văng con dê nhỏ tính sáp tới. Dê nhỏ này thoạt nhìn cao chưa tới đầu gối Đường Miểu, nhưng khí lực lại rất lớn, bị Đường Miểu dùng sức đạp đuổi đi, lại không nhúc nhích được bao nhiêu, "be be" một tiếng, cúi đầu phóng về phía Đường Miểu, lại mơ hồ giống như đã điên cuồng.
"Phắc! Mấy con dê này điên rồi sao?" Có người kinh sợ mắng một câu.
"Cẩn thận phía sau!" Lại có người lo lắng kêu một tiếng.
Đường Miểu khiếp sợ trong lòng. Chẳng lẽ mấy con dê này đang trong quá trình biến dị? Cậu bắn ra liên tiếp mấy mũi tên, toàn bộ đều không trúng, chỉ đành thu nỏ về, đổi thành đao. Con dê nhỏ nọ rất nhanh nhẹn, cứ một mực tông vào bắp chân cậu, lúc thì tấn công từ chính diện, lúc lại đâm sầm vào từ phía sau. Đường Miểu nhất thời không thể làm gì được nó.
Tiếng kêu "be be be be be—" càng lúc càng dồn dập, Đường Miểu ngẩng đầu lên, từ bên kia núi lại có một bầy dê chạy tới, lao xuống như bay, trắng tuyết một mảng như mấy quả cầu tuyết, chỉ một chốc đã tới gần. Quân đoàn hoa quả vốn đang đứng theo trận hình lập tức bị tách ra.
Đường Miểu tránh né vài cái, lại chạy đi vài bước, đến khi cậu nhìn lại thì liền trừng to mắt! Bốn phía ngoại trừ cậu, thì không còn bóng dáng những người khác. Lúc này, mấy con dê phía sau lần nữa rượt theo, Đường Miểu vội vàng tiếp tục chạy về trước, vừa chạy vừa hô: "Cha!"
Đợi thêm một lúc, vẫn không ai trả lời. Lo lắng sẽ hấp dẫn tang thi tới, Đường Miểu không kêu nữa, trong lòng bực bội một lúc, bất quá hai người có không gian liên kết với nhau, cậu cũng không lo lắng lắm. Thấy cách đó không xa có một gốc cây cổ thụ xiên vẹo dễ leo lên, hai chân cậu liền bật lên, nhanh nhẹn đạp lên mấy nhánh cây, hai ba bước đã leo được lên trên, sau đó rút súng ra, gắn ống giảm thanh vào, nhắm thẳng vào mấy con dê bên dưới. "Chíu chíu chói" vài tiếng vang cực nhỏ phát ra, bắn trúng ba con. Đường Miểu lại bắn thêm sáu phát, trừ một viên không bắn trúng thì còn lại đều ok.
Nhìn xung quanh thấy không còn nguy hiểm nữa, cậu mới nhảy xuống cây, kéo mấy con dê lại chung một chỗ, xếp thành một đống.
Sau lưng đột nhiên truyền tới mấy tiếng sột soạt, vang lên cực kỳ rõ ràng trong rừng cây yên tĩnh, càng khiến người thêm kinh hãi.
Đường Miểu biến sắc, nắm chặt súng lục, đột nhiên xoay người lại. Một đám người xa lạ đang đứng cách đó không xa nhìn cậu, mặt mang nụ cười lạnh lùng không hề có ý tốt.
Đường Miểu trong lòng căng thẳng, thầm mắng mình quá chủ quan, vừa rồi chỉ nghĩ phải nhanh chóng gom bầy dê lại rồi đi tìm những người khác, vậy mà lại không phát hiện được có người tới gần.
"Ha ha, lão đại, nhìn xem! Một con "dê béo" thơm ngon, cư nhiên còn có súng!" Người nói chuyện không phải người đàn ông đứng đầu kia mà là một gã đàn ông đầu dưa hấu vẻ mặt gian giảo, ánh mắt đăm đăm nhìn khẩu súng trong tay Đường Miểu.
"Quả thật là dê béo, thằng nhóc này da non thịt mềm, xem ra sống rất thoải mái." Lần này người mở miệng là một người trẻ tuổi đứng bên trái người đàn ông cầm đầu, bộ dáng lưu manh.
Toàn thân Đường Miểu căng cứng, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm bọn chúng, lòng thầm tính toán. Súng lục của cậu có băng đạn 8 viên, trước đó cậu đã bắn tổng cộng 8 phát, vừa rồi sau khi nạp đạn vào thì đã dùng một viên, giờ còn lại 7 viên, dù cậu có thể bắn trúng hết thì cũng không có khả năng có thể cùng lúc đối phó với mười mấy người thế này. Xem ra muốn thoát thân không dễ rồi. Tuy vậy nhưng cậu tuyệt đối không thể để cho bọn chúng nhìn ra quẫn cảnh của mình được.
Vẻ mặt tên cầm đầu đầy lệ khí, trên người mặc một cái áo sơmi màu xanh tím, chỉ cài hai cái cúc dưới cùng, phần ngực rộng mở, để lộ ra cơ bắp căng cứng và một mảng lông ngực đen. Người đàn ông đang dò xét Đường Miểu, khóe môi cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, khẩu âm khi nói chuyện mang hơi hướm địa phương không quá khó hiểu, không cho phép nghi ngờ.
"Ném súng tới đây."
Tâm tư Đường Miểu xoay chuyển, cười cười, hạ nòng súng xuống, có chút nịnh nọt nói: "Đại ca, trong căn cứ đã nghiên cứu ra, thịt động vật biến dị có thể ăn được, mấy con dê này xem như lộ phí của tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, được chứ?"
"Loại súng đó chỉ có thể chứa 8 viên đạn, dường như không đủ dùng." Người đàn ông dường như không nghe thấy lời cậu nói, không thèm để ý tới đưa tay ra. Gã đầu dưa hấu lập tức đưa cho gã ta một điếu thuốc, đồng thời châm lửa cho gã ta.
Sắc mặt Đường Miểu vẫn không đổi, trong lòng đã có phần do dự. Từ sát khí tỏa ra từ những người này cũng thấy được không phải người dễ chọc vào, dù không phải từ trong tù ra thì cũng là dạng lăn lộn trong xã hội đen, hơn nữa còn là loại giết người không chớp mắt. Nếu chỉ 3 đến 5 người, cậu có lòng tin có thể đối phó được, nhưng bên đối phương lại có tới 11 người, phần thắng không lớn. Hoặc cậu có thể tháo ống giảm thanh ra rồi nổ súng để mấy người Đường Tư Hoàng nghe được mà tới, nhưng cũng có thể đưa tới càng nhiều đồng bọn của mấy tên này, quá mạo hiểm.
Nghĩ đến đây, cậu ném súng xuống đất, còn chủ động cởi ba lô xuống ném qua.
"Bây giờ có thể thả tôi đi chưa?"
Người đàn ông phất tay, hai người sau lưng lập tức đi tới, quặp cánh tay Đường Miểu ra sau lưng. Một người khác thì cầm lấy súng dưới đất lên, cung kính đưa cho gã đàn ông nọ.
"Rốt cuộc là các người muốn thế nào?" Đường Miểu ra sức giãy dụa, lại không tránh được, bối rối nói.
Gã cầm đầu phả ra một vòng khói: "Nhìn mày cả người không có chút thương tích, có lẽ còn có đồng bọn. Bây giờ, hiển nhiên là đợi bạn mày tới cứu mày."
Vẻ mặt Đường Miểu căng chặt. Tên này tuyệt đối không phải là một tên bình thường! Tràn ngập phẫn nộ trừng gã, không nói gì nữa. Lúc ném đồ qua, cậu đã biết, mấy tên này không có khả năng thả cậu đi. Sở dĩ chủ động như thế là để da thịt mình đỡ chịu khổ thôi.
"Lão đại, thằng nhóc này có không ít thứ tốt này!" Đầu dưa hấu mở ba lô Đường Miểu ra, lục lọi sơ qua, khi thấy rau ngâm thịt bò bên trong, nước miếng gần như đã tách tách chảy xuống.
Chu Hùng thưởng thức khẩu súng trong tay, trước mặt thuộc hạ gỡ vẻ mặt giả vờ xuống, nhìn nhìn Đường Miểu, ý vị thâm trường. Sống hơn nửa đời người, lại ngồi tù hơn bảy năm, có loại người nào mà gã chưa từng gặp qua? Thằng nhóc này tuyệt đối không phải dê béo bình thường. Một thằng nhóc con, lại có thể có súng, hơn nữa da non thịt mềm, nhất định được người nhà và bạn bè vô cùng cưng chiều. Lợi ích sau lưng nó nhiều bao nhiêu có thể tưởng tượng được.
Ngực Đường Miểu căng chặt, không dám để biểu hiện của mình trông có vẻ quá nổi trội, mà bày ra dáng vẻ sợ hãi hợp với một đứa nhỏ 17 tuổi, vừa đối mắt với Chu Hùng, lập tức kinh hoảng dời mắt đi, đầu gục xuống.
"Đưa vị tiểu thiếu gia này về đi, đừng để cậu ta chịu ủy khuất."
Đường Miểu bị hai tên thuộc hạ xô đẩy đi xuống sườn núi, mấy lần suýt chút nữa ngã sấp xuống, lại tức giận mà không dám nói gì, hai cổ tay bị bọn chúng dùng dây thừng buộc ra sau lưng, chặt đến đau đớn.
Xung quanh đều là núi, cây cối um tùm, cảnh sắc khá xoa dịu lòng người, nhưng trong lòng Đường Miểu lại chỉ là một mảnh hoang vu. Lại đi qua một sườn núi nhỏ, cậu rốt cuộc cũng thấy được thôn trang, nhìn từ xa thì trông có vẻ không lớn, tối đa chừng bốn năm mươi hộ. Đường Miểu thầm thở phào một hơi, lúc trước khi chuẩn bị bản đồ, cậu có cẩn thận lấy đầy đủ bản đồ của mỗi thành phố, chỉ cần có cơ hội, cậu có thể lấy bản đồ từ trong không gian ra, kiểm tra xem đây là nơi nào, thế sẽ dễ chạy trốn hơn, ít nhất sẽ không giống như một con ruồi bay loạn khắp nơi.
Dưới chân đột nhiên giẫm lên thứ gì đó giống gậy, Đường Miểu tùy tiện cúi đầu nhìn, vừa thấy cả người liền cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Thứ bị cậu đạp dưới chân rõ ràng là một khúc xương, cái hốc bị che đi bằng mấy sợi cỏ khô cách cậu chừng một mét, mơ hồ có thể thấy được bên trong chất một đống xương trắng, trong đó cư nhiên có mấy cái đầu lâu! Dù Đường Miểu không có kiến thức về phương diện này cũng nhìn ra được đống xương này để đó mới không bao lâu.
"Thất thần cái gì? Đi mau!" Hai người đàn ông áp cậu đi không phát hiện ra khác thường của cậu, cười ha ha đẩy lưng cậu một cái.
Đường Miểu một bộ kinh hãi đến chân mềm nhũn. Hai gã đàn ông không kiên nhẫn mà "chậc" một tiếng, một trái một phái xách tay cậu đi.
Đến thôn trang, có người nghe tiếng động liền bước ra nghênh đón, vô cùng kính sợ Chu Hùng.
Tâm Đường Miểu trầm xuống. Người đi ra có tổng cộng năm người, cộng thêm đám người Chu Hùng, ngoài sáng có 16 người. Dùng tinh thần lực quét qua, trong tối còn có mười mấy người nữa. Nếu bảo cha mấy người bọn họ tới, không nhất định có thể là đối thủ mấy người này.
Chu Hùng không nói gì mà chỉ phất tay. Hai người áp Đường Miểu ném cậu vào một cái phòng nhỏ rồi đóng cửa lại. Đường Miểu nghe thấy tiếng khóa cửa và tiếng bước chân dần đi xa, thở phào một tiếng nhẹ nhõm, dò xét xung quanh, tìm kiếm đồ vật có thể tận dụng được.
Đây là một cái kho cỡ nhỏ, có chất một đống củi, cỏ khô và than hòn, ngoài ra, không còn thứ gì khác.
Tâm tình Đường Miểu có chút bất an, lại nghĩ tới đống xương trắng kia. Mấy bộ xương cốt đó trông rất sạch, gần như không có một miếng thịt, thứ gì đã làm như thế? Chẳng lẽ trên núi này ngoại trừ dê biến dị còn có động vật biến dị nào khác lợi hại hơn?
Bên ngoài chợt truyền tới tiếng cười to vang vọng, tâm Đường Miểu lại càng trầm xuống.
Cậu muốn một mình trốn đi, nhưng đồng thời phải mang theo Charles, nhất định có thể dễ dàng tìm đến đây. Cậu lo mình vừa mới trốn đi, Đường Tư Hoàng đã tìm tới ngay sau đó. Những người này dường như cũng không có ý muốn tổn thương cậu, cân nhắc một lúc, Đường Miểu quyết định vẫn là tạm thời lưu lại, đợi Đường Tư Hoàng thật sự tìm tới, có lẽ bọn họ còn có thể nội ứng ngoại hợp.
Hạ quyết tâm, cậu liền yên lặng ngồi xuống một góc, từ trong không gian lấy ra một chai nước, sau khi khó khăn mở nắp chai ra, đặt xuống đất, sau đó lấy tư thế ngồi xoay người lại, cúi người, dùng miệng ngậm miệng chai, cẩn thận uống từng ngụm, không để cho nước chảy ra. Sau đó, cậu đóng chặt nắp chai lại, bỏ lại vào không gian.