Tang Thế Tình Nhân

Quyển 4 - Chương 238: Người của Trương gia (1)



Đường Tư Hoàng biết, nước cờ này y đã đi đúng rồi.

Thần sắc y vẫn không đổi, gật đầu cám ơn lần nữa với người đàn ông kia, lại ôm Đường Miểu đi kiểm tra virus tang thi.

Đường Miểu nằm trên giường xoa xoa cổ, không nghi ngờ gì mà cam đoan mình là bị người ta đánh, bằng không, sao gáy cậu lại đau như vậy? Trong phòng chỉ có mình cậu, trên tủ đầu giường có một chén nước. Cậu uống xong thì mở cửa phòng, thấy dưới lầu có tiếng người thì vội vàng đi xuống.

"Cha, chúng ta vào bằng cách nào thế?"

Cậu chỉ nhớ lúc đó cậu vốn đang thông qua ống nhòm quan sát tình hình ở cổng căn cứ, đột nhiên trông thấy Đường Tư Hoàng dẫn theo vài người lạ đi tới, đang thấy có gì không đúng thì chú ý tới Đường Tư Hoàng ra dấu bảo cậu vờ bất tỉnh.

Cậu không rõ lắm nhưng cũng làm theo, qua một lúc thì nghe thấy tiếng có người bước tới gần mình, sau đó cậu được Đường Tư Hoàng ôm lên, rồi chuyện xảy ra sau đó thì cậu không biết gì cả.

Đường Tư Hoàng không nói gì, Đường Tam lại nhịn cười kể lại. Nước mắt trên mặt Đường Miểu thật ra là do Đường Tư Hoàng cố ý quệt nước lên.

Đường Miểu vô lực trừng Đường Tư Hoàng: "Gì chứ? Con vậy mà khóc vì không tìm thấy Charles? Một người đàn ông đường đường chính chính như con sao có thể dễ dàng khóc thế chứ? Dù bịa lý do cũng nên kiếm cái nào dễ nghe chút chứ a."

Đám người Đường Nhất kỳ thật không hiểu lắm tại sao Đường Tư Hoàng lại làm vậy, nhưng Đường Miểu lại rất tinh tường. Không gian của cậu tuy đến từ ngọc bội nhưng có quan hệ mật thiết tới tinh thần lực của cậu, Đường Tư Hoàng cũng là rơi vào đường cùng mới ra hạ sách này, làm cậu ngất đi để tạm thời chặt đứt kết nối tinh thần lực của cậu với không gian. Không ngờ làm thế thật sự có hiệu quả.

Đường Tư Hoàng kỳ thật đã lo lắng quá nhiều, sự thật không phải như thế. Không gian của Đường Miểu đến từ ngọc bội, chứ không phải là tinh thần lực, cho nên dù có dùng máy móc chính xác hơn cũng không thể tra ra sự tồn tại của không gian, mà liên kết của Đường Tư Hoàng với không gian lại là vì tinh thần lực và thân thể của y cùng Đường Miểu móc nối với nhau, đây cũng là nguyên nhân máy kiểm tra báo không gian của y khi có khi không.

Đương nhiên, trong tình huống không rõ chân tướng, Đường Tư Hoàng chỉ có thể đưa ra quyết định có lợi cho Đường Miểu nhất, có thể thấy y là một người cân nhắc vấn đề rất kỹ càng và thấu đáo, chỉ cần có một chút khả năng, y cũng sẽ không để mình rơi vào thế bị động.

"Em trai, đây không phải trọng điểm có được không?" Đường Hâm hiển nhiên đứng bên Đường Tư Hoàng, quay sang hỏi y, "Cha, người đàn ông kia là ai vậy?"

"Một người không đơn giản." Đường Tư Hoàng bình tĩnh nói, "Bất quá, tỷ lệ chúng ta và hắn ta gặp nhau khá thấp."

Xuân thẩm lo lắng nói: "Nói vậy, lúc có hành động lớn gì, tiên sinh có phải đi không?" (ở đây là đang nói việc căn cứ cưỡng ép trưng dụng người có không gian khi đi săn đấy)

Đường Miểu đạm thanh: "Cũng trốn không thoát. Tôi sẽ đi cùng cha."

"Còn con nữa." Đường Hâm chậm rãi nói.

"Đường Hâm, anh đi theo làm quái gì?" Đường Miểu phản đối đầu tiên, "Ở nhà còn cần anh trông coi tình hình."

Đường Hâm nhịn xuống xúc động muốn đập Đường Miểu. Vì cái lông gì mà hắn thấy Đường Miểu càng ngày càng đi xa vai trò của mình rồi ta?

"Lăn qua một bên, papa còn chưa nói gì này."

Đường Miểu quay đầu nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng, dùng ánh mắt uy hiếp y.

Đường Tư Hoàng nghĩ một lúc rồi nói, "Đường Hâm muốn đi thì cứ đi."

Đường Miểu tức giận, không đối phó với y được đành quay ra tiếp tục "uy hiếp" Đường Hâm: "Đường Hâm, chỉ mình em và cha đi là được rồi, anh đi theo có phải là không ổn lắm không?"

Đường Hâm ưu nhã nhún vai, thả lỏng cười cười: "Yên tâm, anh sẽ tránh đi vào lúc cần tránh."

Đường Miểu im lặng. Ý cậu vốn không phải vậy nha?

Đường Tư Hoàng mỉm cười, bọn Đường Văn lại cười không nổi.

"Tiên sinh, hay chúng ta đi hết đi. Bọn họ có lẽ sẽ không ngại có thêm vài người giúp đỡ."

Đường Tư Hoàng phất tay: "Không cần nói nhiều nữa."

Mọi người tức thì im lặng, lo lắng không thôi.

Đường Thất vội điều tiết lại không khí: "Đúng rồi, tiểu thiếu gia, Hắc Uy đã sinh rồi, cậu còn chưa biết đúng không?"

"Thật sao?! Tôi đi xem!" Đường Miểu lập tức bật dậy, kích động chạy tới trước ổ của Hắc Uy, quả nhiên thấy được ba nhóc con béo béo đang nằm dưới bụng Hắc Uy.

Ba bé chó đều có lông đen, nhìn có vẻ xù xù, trông rất đáng yêu. Hai con trong đó thì ghé đầu vào nhau mà say giấc, con còn lại thì đang thức, mềm mềm tựa lên tấm thảm mềm mịn, mở to đôi mắt đen nhánh, tò mò nhìn Đường Miểu, lớp lông trên người mượt mà mà sạch bóng, vô cùng mềm mại.

"Nhỏ quá." Đường Miểu cẩn thận ôm lên, "Cha, nhìn này."

Hắc Uy ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi lại lẳng lặng gục đầu xuống.

Đường Tư Hoàng ngồi xổm xuống cạnh Đường Miểu, vỗ vỗ đầu Hắc Uy: "Chúng sẽ lớn nhanh lắm đấy, nghĩ ra tên nào chưa?"

Đường Miểu ôn hòa thả bé chó trở lại trong lòng Hắc Uy, nhìn chăm chú ba nhóc con cả buổi, thật sự không nhìn ra chúng có gì khác nhau, đành nói: "Tiểu Hắc, Tiểu Hắc Tử, Tiểu Tiểu Hắc." Xuân thẩm rất cẩn thận, buộc ba dải băng khác màu trên chân trái mỗi con để phân biệt lớn nhỏ.

"Ha ha ha." Đường Tư Hoàng bật cười, "Đợi chúng lớn hơn một chút, có lẽ sẽ hiện ra điểm đặc trưng của chúng."

Đường Miểu âm thầm tính toán, đợi mọi người ngủ hết thì thả Charles ra để nó thân thiết với vợ yêu và đám nhỏ của nó.

Ăn bữa tối xong, Đường Miểu đi tới phòng của Đường Hâm. Nhìn đống đồ vật hiện ra từ không gian, Đường Hâm không khỏi buồn cười.

"Cho anh nhiều thế, anh cũng không mang theo hết được."

"Mang không được cũng phải mang." Đường Miểu liếc hắn một cái, "Mấy thứ này em đã xem xét kỹ lắm rồi. Súng lục, không cần phải nói, để phòng thân; súng báo hiệu, nhỡ có lạc thì có thể lấy ra dùng; mũi tên, thuốc tê, bao y tế, bật lửa, đèn pin...đều là những thứ thiết yếu. Đến lúc đó, em và cha không chắc có thể để ý tới anh, mà thật ra anh không cần phải — "

"Đã không còn sớm, có phải em nên về phòng rồi không?" Đường Hâm cắt ngang.

Đường Miểu đành phải rời đi. Cậu hiểu tại sao Đường Hâm muốn đi theo, bọn họ là người một nhà, càng nguy hiểm, càng nên cùng nhau đối diện với nó. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm như thế. Nhưng đối với hành động lần này, trực giác của cậu cho thấy, chuyến này rất không tốt, cậu lo đến lúc đó cậu và Đường Tư Hoàng không thể chú ý tới Đường Hâm được.

Thật không ngờ, ngược lại đã có người đưa ra cách giải quyết vấn đề này cho Đường Miểu và Đường Tư Hoàng.

Hơn mười giờ tối, Đường Tư Hoàng nhận được thông báo, năm giờ rưỡi ngày mai tập hợp ở bãi đỗ xe. Tiếu Hồ Lâm chạy tới trước biệt thự Đường gia chờ Đường Tư Hoàng, thấy Đường Tư Hoàng còn định dẫn theo Đường Miểu và Đường Hâm thì không khỏi vui vẻ.

"Tư Hoàng, cậu nghĩ mình đi du lịch sao? Còn kéo cả nhà theo."

Đường Tư Hoàng không đáp lại lời hắn, chỉ nói: "Nếu có thể, cậu và Đường Hâm cố gắng hành động cùng nhau đi." Y không lo lắng về thân thủ của Đường Hâm, chỉ là nếu bên cạnh Đường Hâm có dị năng giả không gian thì ít nhất không phải lo lắng về chuyện thức ăn. Lần ra ngoài này, bọn họ có thể sẽ nán lại trong núi khá lâu.

Tiếu Hồ Lâm khinh bỉ liếc y, ánh mắt bay sang phía Đường Thất, không đứng đắn nói: "Trừ phi cậu bật đèn xanh, đồng ý cho A Thất theo tôi."

Đường Tư Hoàng gật đầu: "Nếu cậu thật sự có thể chiếm được tâm Đường Thất, quân đoàn hoa quả không ngại kết thông gia với Hồ Đồ đội."

Đường Thất nằm cũng trúng đạn, hơn nữa còn là hai phát liên tiếp, khóc không ra nước mắt.

Tiếu Hồ Lâm vờ vịt nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: "Thời gian cũng sắp tới rồi, đi chưa?"

Đám người trong ánh mắt lo lắng của người trong nhà vội vàng xuất phát. Đến bãi đỗ xe, trời đã sáng choang, người cũng tới gần như đông đủ, nhìn sơ thì ít nhất là 300 người, phần lớn đều mặc quân phục. Đường Tư Hoàng ngoài y muốn gặp lại người đàn ông y từng thấy ở cổng căn cứ, đang nói chuyện với vài quân nhân kia.

Người đàn ông thấy bọn họ xuất hiện thì đi tới, nhìn Đường Miểu cùng Đường Hâm rồi nói: "Đường tiên sinh, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, tốt nhất đừng mang những người không liên can theo."

Đường Miểu âm thầm dò xét anh ta, gật đầu trong lòng. Khí thế người này không hề kém Đường Tư Hoàng, trên người cả hai đều có loại khí chất thuộc về vương giả, nhưng Đường Tư Hoàng thì nội liễm [1], còn người đàn ông này thì lại lộ ra bên ngoài. Nếu Đường Tư Hoàng là đế vương bá khí trắc lậu, thì người đàn ông này lại giống như một vị tướng quân tuyệt sát chiến trường.

Đường Tư Hoàng thản nhiên nói: "Hai đứa nó là con tôi, tôi sẽ phụ trách an toàn của bọn nó."

Người đàn ông gật đầu, không cưỡng ép bắt Đường Miểu và Đường Hâm rời đi mà nói: "Đã thế thì tôi sẽ giúp anh để ý bọn họ."

Đường Miểu nhíu mày, đi tới cạnh Đường Tư Hoàng, vòng cánh tay qua cánh tay y, tò mò dò xét anh ta: "Cám ơn "ông anh". Còn chưa hỏi quý danh của anh. Anh rất thân với cha tôi sao? Sao lại giúp cha?"

Tiếu Hồ Lâm hắng giọng nhịn cười.

Đường Hâm cũng không chịu được mà đỡ trán.

"Trương Đăng Cực." Người đàn ông vươn tay với Đường Miểu.

Trương? Đường Tư Hoàng nhướng mày.

Động tác của Trương Đăng Cực lập tức chiếm được hảo cảm của Đường Miểu, điều này nói rõ đối phương không xem cậu như con nít, vì thế cười lại với Trương Đăng Cực, bắt tay anh ta: "Rất vui được gặp anh, tôi cũng không cần tự giới thiệu nhỉ." Lời này có chút ý thăm dò.

Trương Đăng Cực tựa hồ không phát hiện, thu tay về, không nói gì.

Đường Miểu lại không bỏ qua, cười cười nhìn anh ta: "Trương đại ca, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi a, anh rất thân với cha tôi sao? Tại sao lại giúp cha để ý bọn tôi?"

Trương Đăng Cực đáp: "Một mình Đường tiên sinh không thể cùng lúc chăm sóc cho hai người được, tôi chỉ là thuận tiện thôi."

Anh ta gật đầu với Đường Tư Hoàng và Đường Hâm, quay người rời đi.

Một lúc sau, Cố Lâm Phong cũng mang theo vài người đi tới.

Đường Miểu cảm nhận được Đường Tư Hoàng dường như thoáng sửng sốt.

"Cha, sao thế?"

"Người kia có vấn đề gì sao?" Tiếu Hồ Lâm chú ý thấy ánh mắt Đường Tư Hoàng dừng lại trên người Cố Lâm Phong. Một vài quân nhân đang chào hỏi với hắn ta.

Đường Tư Hoàng cười nhạt, nói không rõ ràng: "Trương gia và Cố gia hiện tại đang đấu nhau, mà dường như Trương gia chiếm được thượng phong."

Sao cha biết? Đường Miểu đang tính truy vấn, nhưng lại dừng lại.

Cố Lâm Phong đã sớm chú ý tới mấy người Đường Tư Hoàng, sau khi nói chuyện một lúc với vài vị sĩ quan thì đi tới: "Đường tiên sinh, Đường Miểu và Đường Hâm cũng đi?"

Đường Tư Hoàng gật đầu.

"Đã thế thì tôi sẽ nghĩ cách chia mọi người vào chung một tổ." Cố Lâm Phong thoáng dừng lại, hắn thấy Trương Đăng Cực nói chuyện với bọn họ, không biết nói gì nhưng trông rất vui vẻ.

"Vậy làm phiền Cố tiên sinh rồi." Đường Tư Hoàng nói.

Cố Lâm Phong nhìn Đường Miểu cùng Đường Hâm rồi xoay người bước đi. Từ xa có vị quan quân thét to chỉnh đốn đội ngũ, rất nhanh sẽ xuất phát.

————————

[1] 内敛 − Nội liễm: Khí chất được toát ra từ từng cử chỉ, khí chất đã ẩn sâu vào trong con người

*****************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.