Khi cách căn cứ còn chừng hai ba dặm, Đường Miểu vờ như nhìn thấy Charles, bảo Đường Hâm dừng xe rồi tự mình chạy đi. Hổ Vương rất trung thành với cậu, thấy cậu chạy đi liền bật người nhảy ra từ trong xe, nhanh chóng chạy theo phía sau cậu.
Một màn này nhìn từ xa giống như lão hổ đang rượt Đường Miểu, khiến cho không ít người lo lắng.
Đường Miểu cùng Hổ Vương gần như là chạy song song với nhau, rất nhanh liền mất dáng sau rừng cây. Qua chừng hai phút, Đường Miểu xuất hiện trở lại, bên người có thêm Charles cùng Hổ Vương.
Charles ở trong không gian quá lâu, nhịn đến suýt nữa hỏng mất, chạy vòng vòng quanh Đường Miểu, vừa hưng phấn vừa kích động. Mới nãy, thiếu chút nữa nó đã đánh nhau với Hổ Vương, may mà Đường Miểu kịp thời ngăn lại. Giữa động vật có lẽ có cách trao đổi riêng, Charles và Hổ Vương thấy đối phương cũng rất thân thiết với Đường Miểu, nên sau đó mới chịu an phận.
Hổ Vương trở lại thùng xe, Charles tất nhiên được Đường Miểu đưa tới khoang điều khiển.
Đường Hâm không biết Charles vẫn luôn ở trong không gian của Đường Miểu, thấy Charles cũng rất vui vẻ, lấy bao thịt bò mà hắn "trộm" được trong ba lô Đường Miểu ra đưa cho nó ăn. Charles thân mật liếm liếm hắn, lại tới gần Đường Tư Hoàng, cọ cọ vai y.
Sau khi thuận lợi thông qua cửa kiểm tra, ba người Đường Miểu không thể đợi được mà về nhà trước.
Xuân thẩm đang ngồi trên băng ghế dài ở cổng vào vá quần áo, ánh mặt trời ôn hòa rọi xuống người bà. Đúng lúc này, Hắc Uy đột nhiên chạy qua người bà, ba bé con loạng choạng chạy phía sau nó.
Xuân thẩm như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy tiếng nói quen thuộc, đôi mắt lập tức ươn ướt, lớn giọng hô với vào nhà.
"Mấy người tiên sinh về rồi!"
"Gâu gâu! Uông uông uông!"
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc Tử, Tiểu Tiểu Hắc, tròn quay nhỉ, chơi vui ha." Đường Miểu một tay túm phần gáy chú chó con, tay kia lại nhấc một con khác, cười tủm tỉm nói. Còn một con khác thì cọ cọ chân cậu, làm nũng như một chú mèo con.
Hắc Uy không thèm để ý con mình đang bị "ngược đãi", chỉ vòng quanh ba chủ nhân của mình, trầm ổn hơn Charles nhiều. Charles bước tới cạnh nó cọ cọ.
"Tiên sinh, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia!" Đường Xuân bước ra nghênh đón, mặt đầy ý cười nhận lấy ba lô trong tay Đường Hâm, "Tìm được Charles về rồi sao? Thật tốt quá!"
"Những người khác đâu?" Đường Tư Hoàng cởi áo khoác. Gió bụi cả một đường, y đã sớm không chịu được cái mùi trên người mình.
Đường Xuân báo cáo: "Đường Võ đang ở tổng bộ, trong thời gian này, quân đoàn có thêm không ít người. Những người khác thì làm nhiệm vụ, hẳn cũng sắp về rồi." Khóe mắt thoáng nhìn qua Hổ Vương, không khỏi giật giật. Ông không quáng gà chứ?
"Cha, con lên tắm rửa trước. Charles, Hắc Uy, Hổ Vương, lên thôi."
Vừa vào phòng, Đường Miểu liền đưa Hắc Uy, Charles, Hổ Vương cùng ba nhóc con kia vào không gian. Cả một vùng đồng bằng mênh mông khiến hai mắt Hổ Vương sáng rực, chạy vút đi. Đường Miểu mỉm cười. Để Hổ Vương trong không gian càng lâu, Hổ Vương sẽ càng nghe lời cậu hơn.
Tắm rửa thay quần áo xong, Đường Miểu không lập tức rời không gian, khoảng chừng một tiếng sau mới đưa bọn Hổ Vương ra ngoài. Vì an toàn, cậu vẫn đeo dây thừng vào cổ Hổ Vương, cũng nhờ Đường Xuân đặc biệt làm một không gian tương đối lớn xem như ổ của nó.
"Tiểu thiếu gia, cậu uống miếng nước rồi nghỉ ngơi đi." Xuân thẩm bưng chén nước tới.
"Cám ơn Xuân thẩm. Cha đi đâu rồi?"
"Thay đồ xong thì tới tổng bộ rồi, tiên sinh cũng thật là, không chịu đi nghỉ ngơi một chút." Xuân thẩm đau lòng phàn nàn.
Đường Miểu cười cười, uống một ngụm nước rồi nói: "Tinh lực cha luôn tràn đầy, cứ để cha đi đi thôi. Xuân thẩm, thẩm bảo Xuân bá không cần gấp, tới tổng bộ gọi Võ thúc về giúp con, con có chuyện cần thúc ấy giải quyết."
"Được, để tôi đi."
Một lúc sau, Xuân bá trở về, dẫn theo một người khác, nói là Đường Võ không ở đó, vừa bị Đường Tư Hoàng phái đi làm việc, đã rời khỏi căn cứ, nếu có chuyện gì cậu có thể bảo Tiểu Tề xử lý.
"Cha kêu thúc ấy đi đâu?" Đường Miểu thuận miệng hỏi.
Đường Xuân lắc đầu nói: "Không rõ lắm, hình như là tới trại nuôi heo gì đó."
Đường Miểu cười nói: "Không sao, Xuân bá cứ đi làm việc đi." Chuyện cậu muốn bảo Đường Võ làm chính là tới trại nuôi heo kiểm tra tình trạng của mấy con tang thi bị thí nghiệm trước đó, nếu nước giếng không có tác dụng với chúng thì nên nhân cơ hội xử lý sớm. Đường Tư Hoàng hẳn cũng nghĩ giống cậu đi.
Tiểu Tề đã tới, Đường Miểu không giải thích nhiều mà đuổi cậu ta đi, lấy một hũ củ cải chua cực to để cậu ra đưa tới tổng bộ.
Tiểu Tề vui mừng cầm lấy, khoảng thời gian này bọn họ cũng có nghe nói vị tiểu thiếu gia này nấu ăn rất lợi hại, thầm nghĩ kỳ này có lộc ăn rồi.
Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm, thuận tiện mở cuộc họp. Đường Võ tới trại nuôi heo rồi xử lý toàn bộ tang thi bị trói lại, điều này cũng có nghĩa nước giếng vô dụng. Đường Miểu tuy thất vọng nhưng cũng thấy nó đều nằm trong dự liệu.
Mà trong khoảng thời gian Đường Tư Hoàng vắng mặt này, quân đoàn hoa quả không hề dừng phát triển, dưới sự chung sức hợp tác của ba người Đường Văn, Đường Võ cùng Trần Lập, nhân số của quân đoàn đã tăng lên đến 80 người, tuy không so được với các đội sinh tồn lớn nhưng về thực lực thì hoàn toàn không thể khinh thường.
Đường Tư Hoàng không nói gì về việc này, hồi chiều y đã kiểm nghiệm thực lực của đám thành viên mới, cũng không tồi. Một điểm khiến y thỏa mãn là, trong lúc đó, Trương Vọng, Phùng Dã, Đường Nhất, Đường Cửu, Đường Xuân vậy mà đều lần lượt kích phát ra dị năng!
Đối với việc này, Đường Miểu vừa cao hứng lại ủy khuất. Vì cái lông mà cả quân đoàn hoa quả chỉ còn cậu và Xuân thẩm là không có dị năng!
Đường Tư Hoàng xoa xoa má cậu xem như an ủi.
"Tiểu thiếu gia, Hổ Vương đúng là rất tốt nhưng tôi sợ chúng ta nuôi không nổi nó." Đường Xuân với tư cách quản gia, tỏ vẻ cực kỳ quan ngại điểm này.
Đường Miểu cười cười vẫy tay: "Xuân bá, không cần lo lắng, tôi không xem Hổ Vương như thú cưng mà nuôi. Trừ những tình huống đặc biệt, sau này, thức ăn của nó đều do tự nó nghĩ cách giải quyết." Lúc tiểu đội làm nhiệm vụ thì đem nó theo là được rồi.
"Còn một chuyện khác,.." Đường Văn nói, "Cùng lúc thực lực của chúng ta không ngừng mở rộng, nhân số tăng nhiều, cũng đã xuất hiện không ít vấn đề cả lớn lẫn nhỏ, vấn đề đãi ngộ chính là một trong các số đó."
"Đường Hâm, con thấy thế nào?" Đường Tư Hoàng không nhanh không chậm hỏi.
Đường Hâm dứt khoát trả lời: "Một mặt, nghiêm khắc tiến hành nguyên tắc phân phối theo lao động; mặt khác, có thể áp dụng phương thức đãi ngộ theo bậc, để kích thích đội viên vươn lên. Ví dụ như, đãi ngộ của đội trưởng sẽ cao hơn đội viên bình thường, của bộ trưởng sẽ cao hơn đội trưởng. Đương nhiên, cũng phải kết hợp thưởng phạt hợp lý, nếu có người gây sự, vi phạm nghiêm trọng thì nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc. Chúng ta chấp nhận để bọn họ tiến lên chứ không phải ngồi yên hưởng thụ."
"Câu cuối cùng nói rất đúng." Đường Tư Hoàng cười nhạt, ánh mắt sắc bén lướt qua Đường Văn. "Bây giờ biết làm thế nào rồi chứ?"
"Đã rõ." Đường Văn đẩy kính mắt. Hắn rất tán thưởng tính cách sát phạt quyết đoán này của Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu nhìn bọn họ tôi một câu cậu một câu, đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn, thở dài một tiếng.
"Sao thế?" Đường Tư Hoàng quay đầu, gắp một miếng trứng gà bỏ vào chén cậu.
"Tại sao con thấy như con chẳng có việc gì làm thế này?" Đường Miểu phàn nàn.
Đường Tư Hoàng khẽ cười: "Con muốn làm cái gì?"
Đường Miểu tò mò hỏi: "Nếu con tiếp nhận Liệp Khuyển đội thì có ai có ý kiến không?"
"Ngoan, đừng đoạt bát cơm của Đường Nhất." Đường Tư Hoàng vuốt lông cho cậu.
Đường Miểu nhìn vẻ mặt như bị nghẹn của Đường Nhất, cười ha hả: "Yên tâm, yên tâm, tôi đùa thôi." Kỳ thật trong lòng cậu có rất nhiều kế hoạch, chỉ là chưa đến lúc thôi, những kế hoạch này chưa dùng được. Cậu tin, đợi đến khi thời cơ chín mùi, chuyện cậu làm nhất định sẽ làm rất nhiều người nhìn cậu với ánh mắt khác xưa. Cậu sẽ vì sự lớn mạnh của quân đoàn hoa quả mà đóng góp một phần lực lượng của mình.
Hiện tại, quân đoàn hoa quả tuy chưa lớn lắm nhưng cũng đã có bộ tác chiến, bộ y tế, bộ nông nghiệp, bộ hậu cần, bộ tài vụ (những công việc quản lý hoặc kinh doanh tài sản; thu chi, bảo quản, tính toán tiền nong trong các đơn vị như cơ quan, xí nghiệp, đoàn thể) cùng vài bộ phận chuyên về kỹ thuật. Có một vài vị trí tạm thời để trống, nhưng sẽ có ngày được bổ sung đầy đủ.
Đường Miểu có chút hăng hái kéo Đường Tư Hoàng đi thăm bộ nông nghiệp, chủ yếu là rau quả trồng ở các khu đất trống trong trường học và tầng thượng của các tòa nhà, tình hình rất khả quan. Phùng Dã cực kỳ lợi hại, không biết tìm được ở đâu hai người nông dân trẻ tuổi lại giàu kinh nghiệm, chia sẻ bớt không ít việc cho Xuân thẩm.
"Tiên sinh, Cố Lâm Phong tiên sinh và Cố Lâm Thạc tiên sinh đến chơi." Đường Văn thông báo. Hắn vừa là bộ trưởng bộ tài vụ, đồng thời cũng là thư ký của Đường Tư Hoàng.
"Cố Lâm Thạc là?" Đường Miểu hỏi.
Đường Văn đáp: "Anh trai Cố Lâm Phong."
"Hửm? Anh em họ cùng đến làm gì nhỉ?" Đường Miểu có chút thích thú.
Ba người cùng nhau xuống lầu, đi đến lối vào tổng bộ thì thấy Cố Lâm Phong cùng một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn ngạo mạn đứng ở đó, anh em hai người rất giống nhau, nhưng Cố Lâm Thạc trông cao lớn vạm vỡ hơn Cố Lâm Phong nhiều, thoạt nhìn cũng cương quyết hơn Cố Lâm Phong. Cùng lúc cha con hai người quan sát Cố Lâm Thạc, Cố Lâm Thạc cũng đang đánh giá Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu.
"Đường tiên sinh, không mời chúng tôi vào một chút sao?" Cố Lâm Thạc mở miệng thăm dò. Đối với tổng bộ quân đoàn hoa quả, gã đã sớm thấy hiếu kỳ, thậm chí từng phái người làm mật thám, chỉ là không nghĩ tới thủ đoạn của Đường Tư Hoàng quá lợi hại, người của gã còn chưa vào đã suýt chút nữa bị đám chó cắn bị thương.
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt tiếp chiêu: "Khách quý như Cố tiên sinh đây, tất nhiên đón tiếp trong nhà thì thích hợp hơn. Hai vị Cố thiếu, mời đi bên này."
Đường Miểu cùng Cố Lâm Phong đi chậm lại vài bước phía sau.
"Cố thiếu, không biết là đại sự gì mà phải phiền cả anh em hai người lộ diện vậy? Thật làm tôi và cha thụ sủng nhược kinh * a." Đường Miểu cong mắt cười nói.
( *: được sủng mà sợ)
Cố Lâm Phong cũng cười đánh Thái Cực với cậu: "Tiểu Đường thông minh như vậy, hẳn là đoán được chứ hả?"
Trước đó, không nghi ngờ gì Cố Lâm Phong cũng rất cường thế, nhưng hôm nay lại trông khá bình thản, là vì Đường Hâm nên tận lực tôi luyện bản thân sao? Đường Miểu không tán thưởng loại người này lắm. Cậu nghĩ, không biết là gần đây quân đoàn hoa quả có gì đặc biệt đáng để Cố gia để ý nữa. Khoan đã, chẳng lẽ là vì...
Cậu nhíu mày, ý cười nơi đáy mắt nhạt đi vài phần.
Trở lại Đường phủ, mọi người vừa ngồi xuống, Cố Lâm Thạc liền đi thẳng vào vấn đề: "Đường tiên sinh, mạo muội vì đã đến đây. Lần này tôi đến là để xin mượn Hổ Vương của quý phủ một chút."