Hai ngày sau đó Đường Miểu không còn quan tâm đến chuyện trận đấu nữa, bởi vì tình trạng của Hổ Vương không được tốt lắm, cậu đang vô cùng lo lắng. Từ sau khi Hổ Vương nuốt hết đống tinh hạch kia, ban đầu không có gì khác lạ, nhưng từ khi trở về, nó vẫn cứ mê man. Lúc về đến nhà có tỉnh lại một chút, sau đó lại tiếp tục hôn mê, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Đường Tư Hoàng lần thứ hai đả kích Đường Miểu: "Nó trông có vẻ không ổn. Dù sao đống tinh hạch đó cũng chưa được tẩy rửa mà."
Đường Miểu nhẹ gật đầu, thở dài một hơi: "Con biết."
Có điều, đến tối, Hổ Vương giống như đã hồi phục lại, tinh thần vô cùng phấn chấn, còn hứng khởi phun lôi cầu, cái sau lớn hơn cái trước, làm cho người của Đường gia đều âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Hai ngày sau, căn cứ liền cho bọn họ đáp án. Tang thi, vô luận là tang thi động vật hay tang thi người, trong đầu đều có tinh hạch khiến dị năng của động vật tiến hóa. Nhưng giả thiết này hiện tại không thích hợp với con người, căn cứ một nhiều lần nhấn mạnh, con người không thể cứ thế mà nếm thử tinh hạch. Ngoài ra, tang thi động vật nếu ăn tinh hạch của tang thi động vật khác hoặc của động vật tiến hóa khác, thì đều có thể tiến hóa. Cuộc chiến sinh tồn của động vật sau đó liền càng trở nên tàn khốc.
Đường Miểu kích động cho Charles ăn một đống lớn tinh hạch, hỏa dị năng của nó cũng được tiến hóa. May mà Đường Tư Hoàng còn lý trí, trước khi Đường Miểu tiếp tục "điên cuồng" đã thu hết số tinh hạch còn lại vào không gian, bằng không thì cả nhà bọn họ chết đói mất.
Mấy ngày nay, căn cứ còn xảy ra một chuyện lớn. Căn cứ đang bắt tay vào chế tạo lưới trời, dự định sẽ dùng lưới sắt bao phủ toàn bộ vùng trời của căn cứ để đề phòng tang thi động vật biết bay. Tương lai căn cứ sẽ càng an toàn hơn.
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia, nửa tiếng trước, nhân số của quân đoàn hoa quả đã vượt quá 100 người rồi." Đường Văn đi tới báo cáo.
Đường Miểu vui vẻ: "Hửm? Nói cách khác là có thể bắt đầu trận đấu được rồi?" Đường Tư Hoàng thấy cậu rất có hứng thú với sự kiện lần này liền giao cho cậu phụ trách, y chỉ ngồi một bên lắng nghe, không xen vào.
Không biết nghĩ đến cái gì, Đường Văn cười cười, đẩy mắt kính nói: "Vâng, nửa tiếng trước, bảy người lúc trước tiểu thiếu gia giúp đỡ, trải qua một thời gian thăm dò thì biết được tung tích của cậu, tìm đến tổng bộ, yêu cầu được gia nhập. Qua vài khảo sát đơn giản, ta nhận 4 người trong số đó. Ba người còn lại, tôi không tin nhân phẩm họ lắm nên không nhận."
"Chú Văn cẩn thận vậy là đúng."
Đường Văn lại nói: "Cũng tới thời điểm chuẩn bị cho trận đấu rồi, các đội khác có vẻ đã sớm không kiên nhẫn được nữa. May mà chúng ta có nhiều lợi thế, nếu không chỉ sợ họ đã bỏ qua chúng ta mà tự tổ chức trận đấu rồi."
Đường Miểu giảo hoạt cười cười: "Cho nên tôi mới lấy ra 100 cân hoa quả đó." 100 cân hoa quả này là lúc trước thu ở cửa hàng, mấy ngày nay cậu còn cố ý để ở ngoài, miễn cho đến lúc đó, hoa quả vẫn còn tươi quá sẽ làm người khác hoài nghi.
"Chú Văn, chú phái vài người tới thông báo với đội trưởng các đội sinh tồn và người phụ trách bên quân đội, nói bọn họ 2 giờ chiều nay đến đây dự họp."
"Đã chuẩn bị tốt kế hoạch cụ thể rồi?" Đường Tư Hoàng hỏi.
"Yên tâm, kế hoạch con đều viết ra rồi. Cha, chúng ta về phòng, cha xem một chút." Đường Miểu cực kỳ tự tin với kế hoạch của mình.
Đường Văn thức thời rời đi, đi làm việc thôi.
Đường Tư Hoàng dành mười phút xem hết toàn bộ kế hoạch, gật đầu khen ngợi.
"Bảo bối, làm rất khá. Bất quá, về sau có cơ hội như vậy nên để cho Đường Hâm."
"Con biết." Đường Miểu không chút để ý mà phất tay, "Lần này chỉ là con muốn đùa một chút nên mới ôm thôi." Đường Hâm là người thừa kế của quân đoàn hoa quả, điểm này người trong quân đoàn đều biết rõ. Nếu như danh tiếng của Đường Miểu quá nổi trội, việc thừa kế trong tương lai của Đường Hâm sẽ vô cùng bất lợi. May mà tình cảm của Đường Hâm cùng Đường Miểu không tệ, cũng rất tín nhiệm lẫn nhau. Nếu là gia đình hay tập đoàn khác, phát sinh một chuyện "đoạt quyền" hư hư thực thực như vậy, còn không phải là có người nổi dậy hay sao a. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, từ giờ cho đến khi Đường tư Hoàng "thoái vị" hẳn còn rất lâu, chuyện này ngược lại không cần cân nhắc quá sớm.
Một giờ rưỡi chiều, tất cả đội trưởng của các đội sinh tồn cùng đội phó của họ lục tục đến Đường gia, vừa vào cửa đã thấy giữa phòng khách được đặt một cái bàn hội nghị hình chữ nhật bằng đá cẩm thạch, xung quanh bàn có hơn hai mươi cái ghế. Ứng với mỗi ghế, trên mặt bàn đều có 1 cái chén trà bằng sứ nhỏ, giữa bàn hội nghị đặt một khay hoa quả cùng điểm tâm. Hoa quả chính là những quả táo quả cam bình thường, nhìn có hơi héo, nhưng cũng đầy đủ để hấp dẫn mọi người. Điểm tâm là hạt bí rang và khoai tây sấy khô xắt sợi do chính Xuân thẩm làm. Đáy lòng mọi người đều âm thầm cảm thán, thực lực của quân đoàn hoa quả quả nhiên không thấp, đã là lúc này rồi mà còn đãi khách hào phóng như vậy.
Cố Lâm Phong cùng Trương Đăng Cực cũng khó có thể giấu vẻ kinh ngạc.
"Các vị, bên này, xin mời." Đường Xuân lễ độ, chu đáo mời mọi người ngồi xuống.
Có 20 đội tham dự trận đấu, tổng cộng có hơn 40 người đến dự họp, bàn hội nghị này hiển nhiên không đủ chỗ, kế bên cạnh liền chuẩn bị thêm một cái bàn khác, cũng có hoa quả và điểm tâm. Các đội phó tự động sang đó ngồi.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, sau đó được Đường Xuân cùng Xuân thẩm châm trà.
Tất cả mọi người, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thèm thức ăn trên bàn nhưng vì ngại nên không động vào. Lại thấy một cánh tay vươn ra không chút khách khí, bốc lấy một nắm to hạt bí để trước mặt mình, lại lấy thêm ba bốn quả táo bỏ vào túi quần. Mọi người câm nín.
Người kia là ai? Còn ai ngoài Tiếu Hồ Lâm chứ. Tiện nghi của Đường Tư Hoàng, bạn tốt hắn đây dĩ nhiên sẽ chiếm được nhiều hơn người khác!
Chỉ chốc lát sau, mọi người nghe thấy tiếng bước chân vọng từ trên lầu xuống, quay đầu lại nhìn, hai người có ngoại hình vô cùng xuất sắc đang sóng vai nhau bước xuống, là Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu. Đường Tư Hoàng mặc một bộ đồ khá giản dị — bên trên mặc một chiếc sơmi kaki đơn giản cùng một chiếc áo len cổ chữ V rộng rãi, phía dưới là quần kaki màu xanh quân đội, trông rất trẻ nhưng cũng không thiếu phần ổn trọng; Đường Miểu thì lại mặc một chiếc áo thể thao màu chàm, bên dưới là một chiếc quần dài tới đầu gối, nom vừa trẻ tuổi lại tràn đầy sức sống.
Tiếu Hồ Lâm cắn hạt bí, lòng thầm "chậc" một tiếng. Ông trời thiệt quá bất công, Đường Tư Hoàng lớn tuổi hơn hắn, thế mà nhìn lại trẻ hơn hắn. Hm~~ chẳng lẽ là do tình duyên thuận lợi? Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lướt sang Đường Thất.
Đường Thất cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu nhìn Tiếu Hồ Lâm, trợn mắt đầy khinh thường.
Tiếu Hồ Lâm nhìn lại Đường Thất mà cười toe toét.
Đường Miểu thấy Tiếu Hồ Lâm cũng không bất ngờ, Tiếu Hồ Lâm người này không hề đơn giản, chỉ trong một khoản thời gian ngắn mà thực lực của Hồ Đồ đội đã nâng cao không ít. Bất quá, vẫn còn kém quân đoàn hoa quả một chút.
"Các vị, đã đợi lâu rồi." Đường Tư Hoàng vừa nói vừa đi đến vị trí chủ tọa, ngồi xuống. Đường Miểu ngồi bên cạnh y.
"Đường đội trưởng khách khí rồi, chúng tôi cũng vừa tới thôi. Hơn nữa, Đường đội trưởng chiêu đãi chu đáo như vậy, đợi bao lâu bọn tôi cũng đợi được a, nói không chừng còn có thể được ké luôn bữa tối đấy." Có người nói đùa.
Bầu không khí cũng thoải mái hơn một chút.
Đường Tư Hoàng gật đầu, cười nói: "Quá khen. Hội nghị lần này cũng là một cơ hội hiếm có để các đội sinh tồn chúng ta có thể giao lưu với nhau, các vị không cần quá khách sao, cứ tự nhiên đi. Trước hết tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi, Đường Miểu, kế hoạch trận đấu lần này đều do nó phụ trách."
Ánh mắt của mọi người đều chuyển sang người Đường Miểu, cao thấp dò xét một phen, không ít người nhăn mặt. Chuyện lớn như vậy lại giao cho một đứa bé phụ trách, có phải là đang đùa không? Nhưng người ở đây đều là người có địa vị, không ai mạo muội mở miệng, trước hết nghe kế hoạch đã rồi tính tiếp.
Đường Miểu đứng lên, sau khi chào hỏi liền đi thẳng vào vấn đề chính: "Trận đấu lần này, tôi đề nghị dùng phương thức làm nhiệm vụ để tiến hành. Tức là, mỗi đội sẽ thực hiện một nhiệm vụ, thành tích cuối cùng là dựa vào thu hoạch của nhiệm vụ mà quyết định, top 3 đội ngũ có thành tích cao nhất là những người chiến thắng."
Cố Lâm Phong là người đầu tiên phản đối: "Như vậy quá mức phức tạp. Tôi đề nghị áp dụng hình thức đấu võ đài." Lần này tuy hắn ta và Trương Đăng Cực cùng phụ trách, nhưng hắn ta là người phụ trách chính, còn Trương Đăng Cực chỉ là trợ thủ.
Đường Tư Hoàng chậm rãi nói: "Mọi người đã ngồi trên cùng một bàn, có nghĩa là địa vị đều ngang hàng với nhau, bất kì ai có ý kiến cũng có thể nói ra, mọi người cùng nhau bàn luận."
Tiếu Hồ Lâm cười thầm. Lời này cũng quá là kịp thời đi, sợ người ta không biết cậu ta rất cưng con trai nhà mình sao.
Đường Miểu nói: "Phương pháp đó quả thật đơn giản, nhưng trận đấu lần này, mục đích chủ yếu không phải để người ta xem náo nhiệt, cũng không phải vì cái hư danh nào đó, mà là nâng cao thực lực trong quá trình chứng tỏ sức mạnh của mình. Nếu như áp dụng phương thức làm nhiệm vụ, việc hoàn thành nhiệm vụ đã chứng minh được thực lực của đội đó, cớ sao lại không làm? Không biết các vị ở đây thấy thế nào?"
Không ít người gật đầu, ngoại trừ vì có cùng quan điểm với Đường Miểu, thì bên cạnh đó, bọn họ cảm thấy phương thức như vậy càng kích thích hơn, có tính khiêu chiến hơn, còn quang minh chính đại đánh đồng loại của mình trên võ đài là cái ý quỷ quái gì chứ? Nói trắng ra là, sâu bên trong mỗi người đều có tính hiếu chiến khá mạnh, đều do bị tận thế bức ra cả.
Chu Trường Hưng nghĩ nghĩ một chốc rồi hỏi: "Các đội cùng làm một nhiệm vụ hay là khác nhau? Tính toán thành tích như thế nào? Người chiến thắng thì được phần thưởng ra sao?"
Đường Miểu chậm rãi nói: "Nhiệm vụ không giống nhau, nhưng đội nào làm nhiệm vụ nào thì phải bốc thăm để quyết định. Nhiệm vụ thu thập vật tư bao gồm giết tang thi, thu tinh hạch, bắt con mồi, kể cả cứu người sống sót, tất cả đều được tính là thành tích. Điểm số ứng với mỗi mục trên đều được ghi trong bảng kế hoạch, mọi người có thể đọc trong đó. Còn về phần thưởng cho người chiến thắng, thì cộng toàn bộ các thứ mà các đội đem ra đặt cược cộng lại, sau đó khấu trừ tất cả các khoản trợ cấp cơ bản, top 3 sẽ dựa theo tỉ lệ 5:3:2 mà chia ra."
Đường Miểu đem một chồng điều khoản đưa cho Đường Văn để hắn phân phát cho mọi người.
Tất cả mọi người đều đọc thật kỹ lưỡng, thông qua những lời Đường Miểu nói, có thể thấy được bản lĩnh của cậu qua bảng kế hoạch này, không thể vì cậu nhỏ tuổi mà coi thường được.
"Nếu người bình thường kích phát ra dị năng cũng được tính điểm?" Có một vị đội trưởng thấy khá bất ngờ, nhìn thoáng qua Đường Miểu, trong lòng có hơi bội phục cậu, ngay cả cái này cũng nghĩ tới rồi. Như thế sẽ khuyến khích nhiều người tham gia hơn.
"Đúng vậy." Đường Miểu cười gật đầu, nếu đã làm, cậu muốn nó phải thật đặc sắc. Nói không chừng sau này còn có thể được ghi vào sử sách ấy. Khụ khụ, hình như đi hơi xa rồi. =v=|||
Một vị đội trưởng khác cũng vừa xem vừa gật đầu: "Ừm...những nhiệm vụ này đều có độ khó tương đương nhau."
Cố Lâm Phong buông bảng kế hoạch trong tay xuống, nói: "Tôi vẫn thấy có chút không ổn."