Đường Miểu xoay người không hỏi nhiều, trực tiếp mở chốt, một con rồng lửa lập tức "xoẹt" bắn ra, phóng thẳng vào mặt con tang thi, tang thì gần như là tức thì biến thành một vật thể cháy đen.
Đường Hâm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được cơn đau truyền đến từ cánh tay, không khỏi "Sh—" một tiếng. Vì gấp quá nên xuống tay có hơi nặng.
Đường Miểu chạy tới, nhìn cánh tay của hắn liền không chút khách khí cười nhạo, "Sao anh không dứt khoát chặt luôn cánh tay xuống đi?"
"Dao gọt trái cây nhỏ quá." Đường Hâm bình tĩnh nói.
Đường Miểu im lặng, mau chóng lấy ra hộp thuốc băng bó cho hắn. Trước khi băng bó còn dùng nước giếng để rửa miệng vết thương. Khi nước tiếp xúc với miệng vết thương, cư nhiên không hề thấy đau đớn, Đường Hâm có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm bình nước kia nhưng không nói gì.
Băng bó xong xuôi, Đường Miểu nói: "Anh móc cái thứ trong đầu nó ra đi, em đi thu đống vật liệu."
Đường Hâm nhìn nhìn cái xác đã cháy xém, súng phun lửa kia quả nhiên rất lợi hại, đầu con tang thi hiện tại teo rút mà cứng ngắc, muốn moi tinh hạch ra phải tốn sức một chút.
Trong kho hàng không còn nguy hiểm nào khác, Đường Miểu dần đi xa, những nơi đi qua, mấy đống vật liệu đều lần lượt biến mất, cứ mỗi năm phút, cậu lại uống nước giếng bổ sung tinh thần lực. Khoảng chừng 45 phút sau, toàn bộ nhà kho chỉ còn lại đống gạch men cao chừng hai mét và chồng vật liệu chặn ở cửa nha kho kia. Ở tình cảnh tận thế bây giờ, thứ không cần thiết trong các loại vật liệu xây dựng có lẽ là gạch men sứ.
Sau đó, Đường Miểu vừa uống nước vừa đi về phía Đường Hâm. Hôm nay uống có hơi nhiều nước, mới rồi cậu còn phải vào không gian thăm toilet một chuyến.
"Lấy ra chưa?"
"Qua đây nhìn này." Đường Hâm ngồi xổm cạnh cái xác cháy đen, trong ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, vẻ mặt hắn có phần kỳ quái.
Đường Miểu nhìn về phía tay hắn, tầm mắt dừng lại ở viên tinh hạch kia, đáy mắt lập tức lộ vẻ giật mình.
Đường Hâm đang cầm trong tay hai viên tinh hạch xanh lá, hai viên tinh hạch này có kích thước lớn cỡ trứng gà, không chỉ thế, phần bên trong trong suốt trông cứ như đang nhúc nhích dưới ánh đèn, tựa như thứ gì hình tròn bằng thủy tinh chứa nước vậy, nhìn rất đẹp. Nhưng mà lắc lắc một hồi, lại không thấy có vẻ gì là có chất lỏng bên trong. Đường Hâm cười cười với Đường Miểu, đột nhiên lật cổ tay lại.
Đồng tử Đường Miểu co rút, suy nghĩ đầu tiên là Đường Hâm điên rồi, thứ này vừa nhìn liền làm người ta cảm thấy nó rất yếu ớt, vỡ thì khá đáng tiếc, nhưng rồi lại lập tức ý thức được Đường Hâm không phải người nhàm chán như vậy. Sau đó, cậu thấy hai viên tinh hạch nọ rơi xuống đất, vang lên một tiếng "keng", lăn vài vòng, không bị chút hao tổn nào.
"Tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng hai viên tinh hạch này chắc chắn có giá trị hơn tinh hạch bình thường, em giữ nó đi." Đường Hâm cầm tinh hạch lên đưa cho Đường Miểu.
"Xem ra con tang thi cỡ L6." Đường Miểu nhận lấy, ngắm nghía suy nghĩ một hồi, thu vào không gian. Không gian chính là két bảo hiểm cao cấp nhất.
"Papa đến chưa?" Đường Hâm hỏi.
Đường Miểu không đáp lại, dứt khoát đưa hắn vào không gian. Đường Hâm không chút do dự đi vào vườn trái cây, Đường Miểu thì đi xem Hắc Uy, cho nó uống chút nước, lại chuẩn bị xương nó yêu nhất.
Đường Hâm quyết định, trước khi Đường Tư Hoàng đến, phải nếm toàn bộ trái cây trong vườn một lần. Trước đó hắn chỉ biết không gian của Đường Miểu rất lớn, hơn nữa còn có thể bảo quản, không hề biết nó có thể chứa vật sống, còn có thể gieo trồng nữa. Lúc đó, Đường Miểu thỉnh thoảng cho hắn một trái táo, hắn còn không nỡ ăn, sợ sẽ ăn hết hàng tồn của Đường Miểu. Bây giờ không cần phải băn khoăn lo lắng nữa, hắn đương nhiên phải hưởng thụ rồi.
Đường Miểu hái cho mình một trái lê vàng, lại hái cho Đường Tư Hoàng một khay dâu, rồi vào phòng ăn hưởng thụ, không hề phát hiện hai viên tinh hạch cậu để trên sofa đang dần nhỏ đi với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhận ra.
Đường Tư Hoàng xuất hiện ở cửa nhà trúc, thấy Đường Hâm có mặt trong không gian, y cũng không thấy bất ngờ.
"Cha/Papa."
Hai anh em lập tức bỏ trái cây trong tay xuống, mau chóng lau đi nước quả bên khóe môi để sau khi ra ngoài không làm người ta nghi ngờ, bọn họ có thể tưởng tượng ra được Đường Tư Hoàng tìm cơ hội vào không gian cũng không dễ dàng (bọn Đường Võ nhất định rất lo lắng cho y, sẽ không để y tách ra dễ dàng như thế), hơn nữa những người ngoài đó nếu đợi quá lâu, khẳng định sẽ rất bất an.
"Ra ngoài trước đã." Đường Tư Hoàng lời ít ý nhiều.
Đường Miểu một trái một phải giữ lấy tay Đường Tư Hoàng và Đường Hâm, Đường Tư Hoàng thì nắm lấy dây xích trên cổ Hắc Uy.
Đường Tư Hoàng quét mắt nhìn xác con quái vật tang thi kia, cũng không nhìn lại lần hai, trái lại đi quan sát nhà kho ngầm, không chút khách khí thu luôn đống gạch men sứ kia. Đường Miểu cười hắc hắc, bây giờ có Đường Tư Hoàng với lớp vỏ bọc "dị năng giả không gian" này thì không cần phải để ý gì nữa.
Đi tới cửa, để Đường Miểu ôm lấy Hắc Uy, Đường Tư Hoàng dùng lại chiêu cũ thu đống vật liệu chặn cửa vào không gian. Đường Hâm ở bên cạnh canh, chuẩn bị tùy thời đối phó với tang thi có khả năng xuất hiện ở ngoài cửa.
May mắn là, bên ngoài không có con tang thi nào, ngược lại có ba người, là Trương Đăng Cực và hai thuộc hạ của anh ta. Trương Đăng Cực lạnh mặt nhìn chằm chằm ba lô vốn của Đường Hâm trong tay, nghe thấy động tĩnh liền cảnh giác nhìn tới, khi bóng dáng Đường Hâm lọt vào tầm mắt, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Đường Hâm đi tới, anh ta đưa ba lô cho Đường Hâm, để ý thấy cánh tay được băng bó của hắn, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng.
"Cánh tay?"
Đường Hâm nghĩ là anh ta hoài nghi mình bị tang thi cào trúng, lạnh nhạt giải thích: "Không phải do tang thi làm."
"May mắn." Trương Đăng Cực gật đầu, đưa tay muốn đeo ba lô lên giúp hắn.
Hắn cũng chẳng phải đàn bà, bị thương chút xíu thế thôi mà đã không thể tự mình mang ba lô sao? Đường Hâm liếc nhìn anh ta với vẻ khó hiểu, cầm lấy ba lô.
"Đám tang thi kia rất có thể sẽ còn trở lại, mau rời đi thôi." Đường Tư Hoàng nói xong, cũng mặc kệ Trương Đăng Cực, ra hiệu cho Đường Miểu và Đường Hâm chạy phía trước, y thì theo sát phía sau. Khả năng chịu đau của ngao Tây Tạng không phải chó bình thường có thể so sánh được, hơn nữa Đường Miểu nhất định đã dùng nước giếng rửa vết thương cho nó rồi nên Đường Tư Hoàng cũng không lo cho nó lắm.
Trước khi rời đi, Trương Đăng Cực cấp tốc nhìn qua kho hàng, không thấy cái gì cả, thầm nhiên "quả nhiên". Không nói Đường Tư Hoàng có chừa lại cho những người khác hay không, chỉ cần nhìn cậu tiểu thiếu gia dám đòi quân bộ phí bảo hộ kia là đủ hiểu bọn họ chẳng phải người hào phóng.
Mau chóng bắt kịp ba người phía trước, chợt thấy bọn họ bị chừng hai mươi con tang thi tiến hóa bao vây.
Đường Miểu cảm thấy cực kỳ không ổn, ban đầu bọn họ thấy đám tang thi quanh quẩn trong khu công nghiệp, thoạt nhìn có vẻ khá vô hại, lúc này, đám tang thi dường như đã mất đi sự áp chế nào đó, tấn công cực kỳ mạnh bạo. Đường Hâm bị thương, cậu lại phải để ý Hắc Uy, một mình Đường Tư Hoàng chú ý cho cả hai người bọn họ, tạm thời thì còn được, nhưng đến khi hao hết dị năng thì tình cảnh sẽ rất bất lợi. Cho nên mỗi khi Đường Tư Hoàng mở đường được chừng vài mét, cậu đều cố gắng chạy nhanh hơn một chút.
Thế nhưng, tang thi vây tới thật sự không ít. Hơn nữa, việc trốn tránh trong khu công nghiệp với bọn họ thật sự không dễ dàng, nếu không cẩn thận thì có thể dẫm lên cát đá rải rác dưới chân, thậm chí là đụng phải mấy chống vật liệu sau lưng, nếu vô tình bị quẹt trúng bị thương nhưng Hắc Uy thì không khỏi quá ủy khuất rồi.
Đường Miểu cảm thấy cái dị năng "quét được dị năng giả" của mình cực kỳ gà, cũng thấy rất bất đắc dĩ, cậu đi theo Đường Tư Hoàng không phải để làm người cản trở. Nghĩ đến đấy, đợi đến khi năm sáu con tang thi cùng lúc dồn tới, cậu không chạy nữa mà phóng tinh thần lực ra áp chế chúng, làm chậm lại hành động của chúng.
Đường Tư Hoàng phóng một lôi hỏa cầu đi, đập nát bét một đám. Còn chưa kịp quay đầu lại, khóe mắt đã nhìn thấy thân hình Đường Miểu đột nhiên ngã đổ về trước, lập tức đưa tay đỡ lấy cậu.
"Miểu!"
"Không có gì..." Đường Miểu cười yếu ớt với y, nghiêng đầu lâm vào hôn mê. Vì cái lông gì mà không gian luôn có chuyện trong lúc cậu không hề chuẩn bị a a a a a a!!
Cơ thể của cậu lâm vào hôn mê nhưng ý thức lại duy trì trạng thái bán thanh tỉnh trong không gian. Cậu quỷ dị phát hiện được toàn bộ thực vật trong không gian dường như đang được bao phủ bởi một lớp sương mỏng màu xanh, cậu không khỏi thử chọn một cây, cố khống chế ý thức của mình đến gần hơn. Lớp sương xanh kia hình như cảm nhận được sự hiện hữu của Đường Miểu, bỗng nhiên bay về phía cậu, phả vào mặt cậu. Đường Miểu theo bản năng muốn tránh đi nhưng lại không nhanh bằng tầng sương xanh nọ. Tiếp đó cậu cảm nhận được ý thức mình trở nên tỉnh táo hơn, giống như vào một căn phòng mát mẻ trong ngày hè oi bức vậy, vô cùng thoải mái. Mà tầng sương xanh xung quanh cái kia thì nhanh chóng biến mất. Đường Miểu xác định được làn sương xanh này không những không có vấn đề gì mà còn vô cùng hữu ích, tận sâu trong lòng chợt dâng lên sự khát vọng đối với làn sương xanh này, từ bản năng nào đó lại bay về phía một thân cây khác, tham lam hấp thu lấy làn sương xanh, lập tức cảm nhận được cơ thể mình như tràn ngập năng lượng. Cậu có một loại dự cảm, cậu sắp có được loại dị năng thứ hai rồi...
Hắc Uy rất lanh trí, ngay khi Đường Miểu sắp ngã xuống đất liền nhảy đến phía sau cậu tính đỡ lấy, bất quá vẫn là chậm hơn Đường Tư Hoàng một bước.
Trương Đăng Cực cùng thuộc hạ thấy tình hình bên bọn họ không ổn liền vội vây tới đối phó tang thi tính công kích Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng áp tay lên trán Đường Miểu, không sốt, lại hỏi Đường Hâm: "Nó có bị thương không?"
Đường Hâm vội nói: "Không có."
Đường Tư Hoàng an lòng, thầm đoán hẳn là không gian có biến hóa rồi. Mối liên kết của y với không gian không phải trực tiếp nên không thể cảm nhận được sự biến hóa này. Y ôm Đường Miểu lên vai, trước tiên nói cám ơn bọn Trương Đăng Cực, sau đó nói với cả Đường Hâm và nhóm của Trương Đăng Cực: "Tất cả bám sát. Hắc Uy, tự bắt kịp."
Ngay sau đó, Đường Hâm cùng nhóm Trương Đăng Cực đầy khiếp sợ nhìn Đường Tư Hoàng mở ra một vòng phòng hộ trong suốt bằng lôi điện có đường kính hai mét giống như kết giới bao lấy tất cả mọi người. Trương Đăng Cực vừa rồi đã ra tay hỗ trợ, cho nên Đường Tư Hoàng mới lập tức trả lại phần nhân tình này.
Tang thi đến gần vừa mới tiếp xúc với vòng phòng hộ liền lập tức bị điện giật đến cả người run bần bật, toàn thân tê liệt ngã xuống đất.
"Nhanh tay nhanh chân lên, vòng phòng hộ này không duy trì lâu được!" Tóc Đường Tư Hoàng tốc cả lên, không chú ý đến Đường Hâm bên cạnh. Đường Hâm có dị năng hệ phong, dưới chân như cưỡi gió, bám sát cạnh y.
Bọn Trương Đăng Cực không lên tiếng, chỉ tăng tốc hơn. Bọn hắn không cho rằng vòng phòng hộ này sẽ không tổn thương đến mình, để không bị nó gây thương tích, ngoại trừ dốc toàn bộ khí lực từ lúc bú sữa mẹ ra thì còn có thể làm gì khác sao?