"Papa, người thu vòng phòng hộ lại đi, lát nữa chắc còn phải chiến đấu gian khổ hơn nhiều, Đường Miểu cần papa!" Đường Hâm thầm thán phục sự lợi hại của vòng phòng hộ, chỉ là hắn lo lắng dị năng của Đường Tư Hoàng sẽ sớm cạn kiệt.
"Không sao." Đường Tư Hoàng ôm chặt hơn người trong lòng, nhìn về phía trước, chừng vài mét nữa là tòa cao ốc bọn họ đang tạm trú, phóng tới nhanh như tên. Hai binh sĩ đứng chờ trong tòa nhà thấy bọn họ vào hết liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Cố Lâm Phong bước vội về phía Đường Hâm, đầy khẩn trương nhìn chằm chằm tay hắn: "Đường Hâm, tay cậu bị sao vậy?"
Đường Hâm trong lòng chỉ nghĩ tới Đường Miểu, nghe được hắn ta nói nhưng đầu óc lại không nhận được nội dung, đi đến cạnh Đường Tư Hoàng, nhìn y cẩn thận nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên quầy bán hàng.
"Papa, Đường Miểu sao vậy?"
Đường Tư Hoàng tuy đã đặt Đường Miểu xuống, cánh tay vẫn ôm lấy eo cậu, lạnh nhạt ừ một tiếng. Vẻ mặt của y không khác gì với bình thường, nhưng Đường Hâm có thể khẳng định tâm trạng papa mình đang cực kỳ xấu.
Đường Tư Hoàng có thể đoán được nguyên nhân Đường Miểu hôn mê, nhưng vẫn cực kỳ không thích cái cảm giác bất lực khi Đường Miểu té xỉu ngay trước mặt y. Tay y nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay Đường Miểu.
"Đường Miểu làm sao vậy?" Cố Lâm Phong biết Đường Hâm sẽ không đáp lại mình, bèn quay sang hỏi Trương Đăng Cực.
"Không rõ lắm." Trương Đăng Cực xoay người, kiểm tra lại nhân số đội mình.
Đường Hâm quét một vòng đại sảnh, trừ ba người bọn họ, người của quân đoàn hoa quả chưa ai quay về. Hắn ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của Hắc Uy, băng gạc đã bị máu thấm ướt, mau chóng băng lại lần nữa cho nó.
Đường Tư Hoàng đưa súng báo hiệu cho Đường Hâm: "Bảo những người khác lập tức trở về."
"Dạ." Đường Hâm đi tới cạnh cửa sổ, mở ra, bắn một phát lên trời, lòng thầm đoán cha hẳn vì lo lắng Đường Miểu hôn mê nên không muốn chờ đợi lâu dù chỉ là một phút.
Trương Đăng Cực nói với Cố Lâm Phong: "Tôi ra ngoài đón những người khác."
"Cẩn thận." Cố Lâm Phong gật đầu, chỉ để lại một người, rồi cho hai binh sĩ khác đi theo Trương Đăng Cực.
Người trở về đầu tiên của quân đoàn hoa quả là Đường Võ. Biết rõ cậu cấp dưới trung thực này sẽ lo lắng cho an toàn của mình nên lúc Đường Tư Hoàng rời đi cũng không tận lực bỏ lại hắn, chỉ bảo hắn trốn vào một nơi an toàn. Đường Võ tất nhiên không chịu, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của lão đại nhà mình liếc một cái, nào dám phản bác nữa, chỉ có thể nghe theo.
"Tiên sinh, mọi người không sao thì tốt rồi!" Đường Võ tươi cười chạy vào, thấy Đường Miểu hôn mê, Đường Hâm cũng bị thương thì hoảng sợ không thôi, "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia —— "
Đường Hâm nhanh chóng ngắt lời: "Đường Miểu mệt mỏi quá nên ngủ thôi, còn tôi thì cũng không phải bị tang thi làm bị thương."
"Thế thì tốt, thế thì tốt!"
Bọn Trương Vọng cũng nhanh chóng xuất hiện ở bên kia đường, lần lượt thi triển dị năng, vừa giết chết tang thi cản đường vừa chạy về phía cao ốc bên này. Đường Hâm cùng Đường Võ vội vàng mở cửa hỗ trợ bọn họ.
Đường Tư Hoàng quét mắt nhìn một vòng, mọi người tuy đều có phần chật vật nhưng cũng không bị thương gì, chỉ vì tiêu hao thể lực và tinh thần lực khá nhiều nên mới trông mệt mỏi, ướt đẫm mồ hôi thế thôi. Phùng Dã và Đường Thất gặp phải đối thủ lợi hại nên đã ném ba lô đi. Trong ba lô chỉ có một bộ đồ dự phòng, một bao thuốc, một bình nước và chút đồ ăn, súng thì vẫn luôn mang trên người.
Trước đó Thư Thái Nhan mặc một bộ váy ngang gối kiểu lỗi thời, nhìn thì có vẻ là cái loại mà phụ nữ nông thôn hay mặc, không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô cắt ra rồi buộc lại thành một cái quần giản dị, nhìn rất gọn gàng dễ hoạt động. Tuy đang thở dốc nhưng lưng vẫn luôn ưỡn thẳng, có thể nhìn ra được trong lần chiến đấu này cô cũng rất liều mạng.
Đường Hâm thấy mọi người đều lo lắng nhìn Đường Miểu và mình, liền giải thích lại lần nữa.
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi một tiếng, đúng một tiếng sau xuất phát."
Cố lâm phong vẫn luôn thấy người nhiều lực lớn, huống hồ Đường Miểu và Đường Hâm đều xảy ra chuyện, nếu quân đoàn hoa quả đi cùng bọn họ thì bọn họ cũng có thể giúp đỡ hỗ trợ quân đoàn hoa quả.
"Đường tiên sinh, đội hữu của anh cũng mệt rồi, không bằng đợi đội viên của chúng tôi về rồi cùng đi."
"Đa tạ ý tốt của Cố thiếu, nhưng không cần đâu." Đường tư hoàng đương nhiên nhận ra bọn Đường Võ rất mệt mỏi, nhưng để bọn họ nghỉ ngơi một tiếng, uống chút nước giếng, việc khôi phục tinh thần hoàn toàn không thành vấn đề.
Đám người đi theo Đường Tư Hoàng đều không phải người ngu ngốc, từ lâu đã nhận ra thứ nước mà bọn họ uống hằng ngày có một loại công hiệu thần kỳ, đều tưởng rằng đây là loại nước thuốc mà Đường Tư Hoàng đã từng đề cập và cho bọn họ uống lúc trước, cho nên chưa từng nghi ngờ chuyện này. Hai người Trương Vọng, Phùng Dã về sau dĩ nhiên cũng được uống "nước thuốc" này.
Mọi người không nói gì mà trực tiếp hành động, lấy màn thầu trong ba lô ra, mau chóng giải quyết bữa trưa. Nói bữa trưa thì cũng không đúng lắm, giờ đã hơn 3 giờ chiều rồi.
Cố Lâm Phong thấy không khuyên Đường Tư Hoàng được, cũng không mở miệng nữa.
Tào Hoa lặng lẽ tới gần hắn: "Cố thiếu, thật ra không đi cùng bọn họ cũng là chuyện tốt. Tôi có hơi sợ, vị tiểu thiếu gia kia hôn mê như vậy có phải là......Hơn nữa, cậu đại thiếu gia kia trên tay cũng có thương tích, có phải nên kiểm tra một chút không? Nhỡ cậu ta biến thành..."
Đường Tư Hoàng đột nhiên quay phắt đầu qua, ánh mắt lạnh lẽo lập tức đóng băng gã, hai chân run rẩy kịch liệt, suýt nữa đã ngã khuỵu xuống đất, hai mắt như bị Đường Tư Hoàng khóa lại không cách nào dời đi.
Bỗng nhiên, Đường Tư Hoàng cong môi lên, tia lạnh lẽo trong mắt biến mất, trở lại vẻ đạm mạc thâm thúy bình thường. Một tai họa như vậy, giữ lại có tác dụng gì chứ? Lãng phí lương thực, lãng phí không khí, nếu "được" nhìn gã giãy dụa giữa một đám tang thi, nhất định là rất thú vị.
Lời Tào Hoa nói chẳng có tí tác dụng với Cố Lâm Phong nhưng lại thành công châm ngòi thuộc hạ của hắn ta, tên lính cầm súng theo bản năng siết chặt tay, ánh mắt nhìn chòng chọc Đường Miểu và Đường Hâm tràn ngập sự cảnh giác phòng bị.
Đường Hâm bị gã làm cho phẫn nộ không thôi, nhưng hắn là người có tu dưỡng, không muốn chấp nhặt với thứ bại hoại như Tào Hoa, chỉ cười cười nhìn Cố Lâm Phong với vẻ đồng tình.
"Cố thiếu, thu hoạch lần này của các anh có vẻ không được tốt lắm?"
Cố Lâm Phong có chút kỳ quái khi hắn nói vậy, đáp: "Cũng không tệ. Sao cậu lại hỏi thế?"
"Trong bảng kế hoạch có nói, một người sẽ được tăng năm phần.." Đường Hâm cười nhạt một tiếng, ánh mắt như có như không đảo qua Tào Hoa, "Các anh đã thu hoạch được không ít, thật ra có thể hoàn toàn không phải để ý đến năm phần đó."
Tào Hoa lập tức biến sắc. Tuy không rõ lắm "bảng kế hoạch" và "nhiệm vụ" rốt cuộc là cái gì nhưng những lời này của Đường Hâm rõ ràng là đang xui khiến bảo Cố Lâm Phong bỏ gã đi. Người gã muốn đối phó là Thư Thái Nhan, không cần thiết phải chọc vào quân đoàn hoa quả, nhưng quân đoàn hoa quả đã không để gã sống tốt thì gã cũng sẽ không buông tha cho bọn họ! Có vẻ như bọn họ rất quan tâm để ý đến thằng nhóc tiểu thiếu gia kia... Ánh mắt Tào Hoa thoáng lướt qua Đường Miểu, trong đáy mắt lóe lên một tia ngoan độc.
Cố Lâm Phong có chút bất đắc dĩ, giải thích: "Chúng tôi cứu cậu ấy không phải vì năm phần đó."
Đường Hâm nhún vai không nói gì.
Thư Thái Nhan vẫn luôn phòng bị Tào Hoa, dĩ nhiên thấy được gã dường như đang nhìn chằm chằm Đường Miểu, chợt rùng mình một cái, đôi mắt hạnh đào lạnh lùng nhìn Tào Hoa. Nếu Đường Miểu là vì cô mà bị liên lụy, vậy thì để cô tự giải quyết chuyện này đi thôi!
Đường Tư Hoàng chọc chọc lúm đồng tiền của Đường Miểu, vẻ mặt bình thản, thu hết thảy mọi thứ vào mắt, tâm trạng thoáng tốt hơn một chút. Miểu, tiếc là con ngủ mất, phải bỏ qua chuyện vui sắp xảy ra rồi.
"Cố thiếu, chúng tôi mới nghĩ kỹ lại, cậu nói quả thật rất có lý, hai đội chúng ta vẫn nên cùng nhau xuất phát đi."
Tào Hoa vốn lấy làm kinh ngạc, sau khi tỉnh táo lại, liền nở một nụ cười khinh miệt ở góc khuất mà mọi người không nhìn thấy.
Đường Tư Hoàng ôm Đường Miểu đứng dậy: "Vào tiệm vàng đi thôi. Hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm mai xuất phát."
Vào tiệm vàng, quân đoàn hoa quả vẫn chiếm cả gian trong. Đường Tư Hoàng lấy dụng cụ bếp, cùng một ít trứng gà, thịt khô, cá khô và các loại rau dưa.
"Trần Lập, Phùng Dã, lượng thức ăn phải chuẩn bị cho đủ. Mới rồi trong khu công nghiệp, đã phiền Trương thiếu và các vị quân nhân đây chiếu cố, bữa tối này chúng tôi mời Cố thiếu, Trương thiếu và các vị, mong mọi người nhận cho."
Cố Lâm Phong nhìn đủ loại nguyên liệu thức ăn trên bàn, có chút thất thố, nhưng lý trí vẫn còn, lập tức nhẹ giọng từ chối, đáy lòng lại hơi do dự. Theo tâm tư riêng thì nếu ăn cùng, có nghĩa là hắn ta sẽ có thêm cơ hội ở cùng Đường Hâm. Kỳ thật, có không ít cơ hội để hắn ta và Đường Hâm gặp nhau, nhưng số lần trao đổi với nhau lại ít đến đáng thương. Hơn nữa, theo như trước mắt thì Trương Đăng Cực dường như đang chiếm ưu thế. Có đôi khi hắn ta không thể nào nghĩ thông được tại sao tim mình lại hướng về một người cao ngạo như hắn.
Đường Tư Hoàng nói hắn ta không cần phải khách khí, Cố Lâm Phong liền bước xuống bậc thang y đưa ra, đồng ý lời mời, nhìn gương mặt xanh xao của một chiến hữu, lòng thầm thở dài một tiếng. Cho dù không phải vì Đường Hâm, hắn ta cũng phải cân nhắc vì thuộc hạ, huống hồ chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không phải chuyện gì đại nghịch bất đạo.
Khi Trương Đăng Cực đưa năm thuộc hạ trở về liền thấy người bên đội mình đang hỗ trợ người của quân đoàn hoa quả bày thức ăn. Cố Lâm Phong nhìn năm người phía sau anh ta, sắc mặt biến đổi, đội bọn hắn chỉ có tám người trở về, nhìn vẻ mặt là hiểu hai người khác hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Tám người đều trầm mặc, vẻ vui sướng nhàn nhạt vì bữa tối cũng biến mất, bi thương mặc niệm ba phút.
Người của quân đoàn hoa quả không quấy rầy bọn hắn, im lặng đứng một bên.
Cơm tối không vì thế mà hủy bỏ, thời điểm này không phải lúc để bi thương, người sống phải cố gắng tiếp tục sống, giết thêm nhiều tang thi nữa mới thật sự là báo thù vì những chiến hữu đã hy sinh.
Một mình Tào Hoa đứng trong góc, tựa như vô tình cố ý bị mọi người cô lập. Gã khẽ cúi đầu, mái tóc hơi dài che đi tình tự nơi đáy mắt.
"Tào tiên sinh, lại ngồi cùng đi." Đường Tư Hoàng chợt mỉm cười mời gã.
Tào Hoa bất ngờ ngẩng đầu, không hổ là diễn viên nổi tiếng, gã không lộ ra vẻ bất an gì, chỉ ưu nhã nói cám ơn, ngồi xuống một vị trí trống. Gã cũng không tin trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ còn có thể hạ độc vào thức ăn.
Bên cạnh gã là Đường Võ, một người trông có vẻ rất đáng tin và chất phác, cười đầy thiện ý với gã, còn chủ động đưa đũa cho gã.