Đội viên mới, hiển nhiên phải cần có thời gian dung hợp, nhưng Đường Miểu đã có kinh nghiệm, nên lần thứ hai chỉ huy cũng thuần thục hơn, chỉ trong một ngày rưỡi, chín người thường đã thuận lợi kích phát dị năng, dĩ nhiên, là có sự trợ giúp của nước giếng. Đáng tiếc là, hai người bình thường khác, một chết một bị thương, đều do tang thi động vật gây ra.
Mọi người trầm mặc nhìn người bị thương kia, sau khi người nọ ngồi yên lặng một mình chừng cả tiếng, lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, không ngờ lại vô cùng bình tĩnh, ngược lại còn an ủi những người khác.
"Mọi người đừng như vậy, đường là do bản thân chọn, bất kể kết quả tốt hay xấu thì đều phải tự mình gánh chịu. Thế giới này, ai mà biết về sau sẽ biến thành cái dạng gì, chết bây giờ đối với tôi mà nói, có khi lại là giải thoát. Đội trưởng, các cậu sau này nhất định phải giết thật nhiều tang thi để báo thù cho tôi! Ha ha ha ha ha..."
Người đàn ông cười to vài tiếng, trong lúc mọi người còn chưa kịp chuẩn bị đã đột nhiên mở cửa lao ra ngoài, hai tay cầm đao, vừa chém giết tang thi vừa xông về trước, mau chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đúng là đàn ông! Đường Miểu hít sâu một hơi rồi nói: "Xuất phát thôi, trở lại căn cứ."
Trên đường trở về, Đường Miểu tự mình lái xe, chạy với tốc độ nhanh nhất. Mới rồi chẳng hiểu sao cậu cứ thấy bất an trong lòng, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó không ổn, cậu rất lo cho Đường Tư Hoàng.
Viên tinh hạch mà Đường Miểu bỏ vào không gian giúp Đường Tư Hoàng có thể tùy ý ra vào không gian lần nữa, mỗi khi đánh được một đám tang thi quạ sẽ trốn vào trong một lần, cứ như thế chừng bốn năm lần, cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ bầy quạ kia. Lần cuối cùng y vào không gian, hai viên tinh hạch kia đã hoàn toàn biến mất. Mấy người Đường Văn cũng động đậy, tỉnh lại từ trong thiền định.
Dạ dày Đường Võ lập tức kêu rột rột, nhưng vẫn còn nhớ rõ lời dặn của Đường Tư Hoàng nên không tháo khăn che trên mắt xuống: "Tiên sinh, ngài có đó không? Tôi sắp chết đói rồi. Có thể tháo cái này xuống chưa?"
"Đợi chút." Đường Tư Hoàng lần lượt cầm lấy cổ tay bốn người, đưa ra khỏi không gian, lại nhìn xung quanh một chút, xác định không có gì khác thường mới lên tiếng, "Được rồi."
Đường Văn kéo khăn bịt mắt xuống, nhìn thấy đống thi thể quạ đen dưới đất thì vô cùng hoảng sợ, kinh hãi nói: "Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta bị đám quạ này vây công sao? Ngài vẫn luôn bảo vệ cho bọn tôi?" Tay hắn không kìm được ôm chặt bụng, cũng là do đói quá mà ra.
"Tiên sinh, ngài không sao chứ?" Đường Thất và Phùng Dã mau chóng đứng dậy, nhìn Đường Tư Hoàng đầy lo lắng. Bầy tang thi quạ này ít nhất cũng hơn trăm con, con nào cũng dữ dằn, dù là Đường Tư Hoàng, nhất định cũng không dễ dàng, chứ nói gì tới việc còn phải bảo vệ cho bốn người họ.
"Không sao, ăn cái gì trước đã." Đường Tư Hoàng không tỏ vẻ gì, lấy ra bốn bình nước, một túi màn thầu và bốn chén súp.
"Tiên sinh, tại sao bọn tôi phải bịt mắt? Giờ đột nhiên cởi ra, chá mắt quá." Đường Võ dụi dụi mắt. Bình thường hắn sẽ không hỏi những chuyện không nên hỏi, nhưng hiện tại hắn cực kỳ vui vẻ, cho nên liền thuận miệng hỏi. Bất quá, hắn cũng chỉ hỏi đại thôi, tiên sinh nếu không đáp, hắn cũng sẽ không thất vọng.
Đường Tư Hoàng bình thản nói: "Giúp các cậu tập trung hơn."
Đường Văn đó giờ luôn cẩn thận, nhận ra tâm tình y có chút khác thường, trước tiên húp một miếng súp để dằn xuống cơn đói, hỏi: "Tiên sinh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Đường Tư Hoàng lắc đầu, đảo mắt qua từng người: "Cảm thấy thế nào?"
Vẻ mặt Đường Văn có hơi vui vẻ, một chút khó tin, còn cả vẻ xoắn xuýt, đáp: "Ở nơi cách chúng ta chừng năm trăm mét, có mấy con tang thi đang tìm kiếm thức ăn, còn có một bầy chim vừa khéo bay qua. Đây là dị năng thứ hai của tôi, nghe, khoảng cách hiện tại là một dặm."
Ba người Đường Võ đều tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng nói: "Anh cũng thế? Em cũng vậy đó." Bốn người giật mình nhìn nhau.
Nhìn sắc mặt Đường Tư Hoàng vẫn không đổi, dường như đã lường trước tình huống này. Đường Văn vô cùng khiếp sợ, suýt nữa làm đổ chén súp. Nhưng hắn vẫn không nói gì, mà nhìn về phía ba người Đường Võ.
"Dị năng thứ hai của các cậu là gì?"
Đường Võ đáp: "Dị năng thứ hai của em cùng loại với Hắc Uy (hóa đá)."
"Của tôi là tàng hình." Phùng Dã.
Đường Thất nói: "Của tôi là thuấn di (dịch chuyển tức thời)."
Ba người kính sợ nhìn Đường Tư Hoàng, trong lòng đều hiểu rõ công lao chủ yếu thuộc về lão đại. Không ai lên tiếng hỏi, nên cho bọn họ biết thì sẽ được biết; còn không thì hỏi cũng vô dụng.
Đường Tư Hoàng gật đầu: "Xem ra cũng không tệ. Sau này nhớ tự mình tìm cơ hội để luyện tập dị năng thứ hai, hiện tại vẫn chưa là lúc tiết lộ dị năng thứ hai."
"Rõ!"
"Ăn xong lập tức quay về căn cứ."
Đường Văn vừa mau chóng ăn vừa hỏi Đường Tư Hoàng, "Tiên sinh, bọn tôi tốn bao nhiêu thời gian để hấp thu năng lượng vậy? Có phải tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện gì không?" Có thể khiến Đường Tư Hoàng lộ vẻ nóng nảy thế này thì khả năng lớn nhất là Đường Miểu có chuyện rồi.
Đường Tư Hoàng phất tay: "Ba ngày. Đường Miểu không sao, chỉ là ta có dự cảm không ổn thôi." Y vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì trong không gian.
Bốn người Đường Văn không nói gì nữa, tăng nhanh tốc độ ăn, mau chóng bổ sung thể lực. Như vậy mới có thể ứng phó được với những nguy hiểm có thể xảy ra kế tiếp.
Sức mạnh của nước giếng không phải để trưng cho đẹp, sau khi bọn Đường Văn ăn uống xong xuôi, mệt mỏi trong người lập tức biến mất, hơn nữa đã có được loại dị năng thứ hai, nên chỉ cảm thấy sức khỏe dồi dào, tinh thần phấn chấn. Khi quay về bọn họ lái xe rất nhanh nhưng trên đường gặp phải tang thi và động vật dị năng nên cũng kéo dài không ít thời gian.
Trở lại căn cứ, vừa qua cổng lớn căn cứ, Đường Tư Hoàng đã nhìn thấy Đường Nhất lo lắng đi tới đi lui ở cách đó không xa, lòng liền lộp bộp một tiếng, sải bước đi qua. Bốn người Đường Văn mau chân đuổi theo, trong lòng cũng có vài dự đoán không tốt lắm.
"Đường Nhất." Đường Tư Hoàng trầm giọng hô.
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia mất tích rồi." Đường Nhất bước tới vài bước, không chút do dự quỳ xuống, đầu gối "bịch" đập mạnh xuống đất, "Đường Nhất hộ chủ không chu toàn, xin tiên sinh trách phạt!"
Trong nháy mắt, cả người Đường Tư Hoàng như bị băng tuyết bao phủ, bốn người Đường Văn bị khí lạnh thổi qua, không khỏi rùng mình một cái.
Đầu Đường Nhất lại càng cúi thấp hơn.
Xung quanh ném tới không ít ánh mắt hiếu kỳ.
"Về rồi nói tiếp." Đường Tư Hoàng lạnh giọng bỏ lại một câu, phất tay đi trước.
Năm người phía sau nhanh chân đuổi theo.
Người Đường Văn thương nhất là Đường Miểu, yêu thương cậu đến nỗi xem cậu như con mình, mấy lần nhịn không được muốn truy vấn Đường Nhất xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng trên đường nhiều người như vậy, đành ráng nhịn xuống. Danh tiếng hiện nay của quân đoàn hoa quả đang đứng trước đầu ngọn gió, nếu như bị người ta biết được tiểu thiếu gia của quân đoàn hoa quả bị thất lạc thì chả biết sẽ gây ra sóng gió gì nữa đâu.
Ánh mắt Đường Võ cũng tựa như dao găm lia qua lia lại Đường Nhất nhiều lần. Trước hết không nói Đường Nhất không có mặt lúc Đường Miểu gặp chuyện không may, nhưng đã giao chuyện của quân đoàn cho Đường Nhất tạm thời quản lý thì lẽ ra cậu ta phải bảo vệ tiểu thiếu gia cho tốt mới đúng! Quy tắc ám vệ Đường gia, thất trách là thất trách, không được phép kiếm cớ.
Đường Nhất cũng tự trách không thôi, bọn hắn trách mắng ngược lại còn khiến cậu ta dễ chịu bớt một chút.
Trở lại Đường phủ, Đường Tư Hoàng không ngồi xuống, quay ngoắc người nhìn Đường Nhất, còn chưa kịp lên tiếng, Đường Văn đã gấp gáp hỏi: "Đường Nhất, còn không mau nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"
Đường Xuân và thím Xuân trầm mặc đứng một bên, không nói gì, bọn họ cũng nóng lòng muốn biết tin của thiếu gia.
Đường Nhất quỳ gối trước mặt Đường Tư Hoàng, thuật lại kỹ càng rành mạch chuyện đã xảy ra.
"Tiểu thiếu gia dẫn đội tiến hóa thứ hai ra ngoài làm nhiệm vụ, tất cả tiến hành vô cùng thuận lợi. Thế nhưng lúc về, cách căn cứ chừng năm dặm, xe đột nhiên thủng xăm, tiểu thiếu gia bọn họ xuống xe kiểm tra, rồi có người bất ngờ ném tới mấy quả lựu đạn khói có thuốc mê, tất cả đều ngất đi. Chỉ có ba đứa Hổ Vương, Hắc Uy và Charles là không sao, cắn chết mấy người bên đối phương, nhưng tiểu thiếu gia cũng đã không thấy tung tích. Charles chạy về báo tin, bọn tôi mới biết chuyện này."
Khi Đường Nhất dẫn người tới thì chỉ thấy Hổ Vương và Hắc Uy đang đứng canh những người bị hôn mê khác để họ không bị tang thi công kích. Thế nhưng Hắc Uy và Hổ Vương cũng lộ vẻ khó chịu ra mặt, dường như cũng biết tiểu chủ nhân của mình đã biến mất. Đường Nhất cẩn thận tìm kiếm xung quanh hiện trường, trừ mấy dấu chân chồng chéo nhau thì chả có manh mối nào hữu dụng cả.
Đường Tư Hoàng nghe ra được lỗ hổng trong đó: "Trên xe có nhiều dị năng giả như vậy mà không phát hiện ra có mai phục?"
Đường Nhất đáp: "Không có." Đây cũng là cái khiến cậu ta nghĩ mãi không ra, ngũ giác của dị năng giả nhạy cảm hơn người bình thường nhiều, nếu chung quanh thật sự có người, lẽ ra phải phát hiện ra mới đúng. Mà thực tế còn có cả Charles, Hắc Uy và Hổ Vương, thính giác và khứu giác của ba đứa nó cũng đều khá là nhạy.
Đường Tư Hoàng nghĩ xa hơn cậu ta nhiều. Y tin chuyện này nhất định không đơn giản, chỉ là tinh thần lực của Đường Miểu có thể phát hiện ra bất kỳ động tĩnh gì trong phạm vi nghìn dặm, không thể nào không phát hiện ra có người muốn phục kích. Trừ phi có người có thể khiến xe thủng lốp ở vị trí cách đó nghìn dặm, hoặc là có thể tránh được tinh thần lực của Đường Miểu. Nếu có người có được dị năng tránh thoát khỏi tinh thần lực thì cái này không phải không thể. Suy đoán này khiến sắc mặt của Đường Tư Hoàng lại càng thâm trầm: "Có tìm ra manh mối gì từ đống thi thể kia không?"
"Không có."
"Có phái người canh hiện trường không" Đường Tư Hoàng lạnh lùng nói.
Đường Nhất đáp: "Có."
"Dẫn đường."
"Tiên sinh, cứ vậy mà đi sao?" Đường Văn bước nhanh tới.
Đường Tư Hoàng biết rõ nỗi lo lắng của hắn, nhưng không nói gì, trên mặt thì lộ rõ sự nôn nóng và phẫn nộ. Y có thể cảm nhận được Đường Miểu không có trong không gian, tình cảnh của Đường Miểu nhất định rất xấu, ngay cả dùng không gian làm phương tiện truyền tin cũng không được, hơn phân nửa là vẫn còn đang hôn mê. Mục đích của đối phương là Đường Miểu hay y? Nếu là y, thì biểu lộ nóng nảy lúc này sẽ khiến đối phương biết rõ tầm quan trọng của Đường Miểu đối với y, đối phương nếu muốn dùng Đường Miểu uy hiếp y, thì tạm thời sẽ không động vào tính mạng Đường Miểu.
"Phái người nghe ngóng tin tức, làm loạn chuyện này lên, càng lớn càng tốt."
"Vâng!" Đường Nhất bật người rời đi.
Đường Văn động não một chốc liền minh bạch dụng ý của Đường Tư Hoàng, gật gù trong lòng, quả thực phải thổi phồng chuyện này lên. So với Đường Miểu thì lợi ích của quân đoàn đương nhiên phải dẹp qua một bên.