Tang Thế Tình Nhân

Quyển 5 - Chương 291: Đại Đường phản kích



Đường Tư Hoàng rất mẫn tuệ, tức khắc đoán được Lăng Ý chính là người có năng lực đặc biệt, quay qua tấn công anh ta. Nhưng Lăng Ý, Khâu Hách Quỳ và Lý Đạt đã dám nhận nhiệm vụ rõ ràng là đối nghịch với quân đoàn hoa quả thì dĩ nhiên thật sự bản lĩnh. Ba người phối hợp với nhau rất ăn ý, Khâu Hách Quỳ và Lý Đạt đứng chắn ngay trước Lăng Ý, một người dùng băng, một người dùng đất cản lại thế công của hỏa cầu. Lăng Ý nhịn đau tiến tới, hai tay lần lượt nắm lấy hai người.

Đường Miểu nhìn ra được Lăng Ý muốn dẫn Khâu Hách Quỳ và Lý Đạt trốn đi, lập tức dùng tinh thần lực quấy nhiễu tâm trí anh ta. Lăng Ý thét lên đầy đau đớn, đinh tai nhức óc. Đường Miểu không khỏi thấy bội phục anh ta, bị mình công kích dữ dội thế mà vẫn chưa sụp đổ. Nhưng Lăng Ý đã có được dị năng kỳ dị như thế, thì tinh thần lực mạnh cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Dù sao, dị năng giả bình thường vốn đã có tinh thần lực khá là mạnh.

Bên kia, tấm màn chắn do Lý Đạt và Khâu Hách Quỳ dựng lên đã hoàn toàn sụp đổ, tốc độ của hỏa cầu chẳng mảy may suy giảm, bắn về phía Khâu Hách Quỳ nhanh như sao băng. Ai ngờ, Lý Đạt đột nhiên dùng cơ thể mình chắn ngay trước mặt Khâu Hách Quỳ, đồng thời hô lên: "Lăng Ý, mang lão đại đi!"

Đồng tử Khâu Hách Quỳ co rút, còn chưa kịp phản ứng, Lăng Ý đã ôm lấy gã. Trơ mắt nhìn Lý Đạt bị hỏa cầu nuốt chửng, hai người cùng biến mất ngay tại chỗ.

Sắc mặt Đường Tư Hoàng cực kỳ âm u lạnh lẽo, bước vài bước tới trước Đường Miểu, đập nát gông xiềng bằng đất, lại để cậu ôm lấy eo mình, đồng thời hai tay rung giật, tia sét không ngừng bắn ra bốn phương tám hướng, chỉ nghe thấy tiếng sấm vang lên từng cơn, nổ vang không dứt, cả căn phòng cũng đổ nát, không chỉ thế, trong phạm vi vòng tròn một trăm mét, bất kể là kiến trúc hay cây cối đều không có thứ nào may mắn thoát khỏi. Khói bụi bốc lên mịt mù, tựa như vừa mới có hàng vạn con ngựa chạy qua vậy.

Đường Miểu tựa trong lòng Đường Tư Hoàng, ngơ ngác nhìn y, hai mắt trợn tròn. Cái chiêu này...cha cậu còn là con người hả?

Đường Tư Hoàng nhìn trái nhìn phải, không hề phát hiện thấy thi thể của Lăng Ý và Khâu Hách Quỳ, hai hàng mày lập tức nhăn nhúm.

Đợt dông sét này quả nhiên rất lợi hại, hai người đứng ở trung tâm không dính chút tro bụi nào. Đường Tư Hoàng cúi đầu nhìn Đường Miểu, nhận được nhung nhớ cùng vui sướng trong mắt cậu, lời trách cứ vốn muốn nói ra lập tức quăng ra sau đầu, đáy lòng chỉ còn lại mềm mại ấm áp.

"Có bị thương không?"

Đường Miểu lắc đầu, trái tim treo cao sau khi buông xuống cũng hiểu rõ ôn nhu mà người yêu mang đến, ngửa đầu hôn lên môi Đường Tư Hoàng. Nghiêm khắc mà nói thì cả hai đã vài ngày không gặp rồi, lần trong không gian kia quá vội vàng, không tính.

Đường Tư Hoàng lại quay đầu tránh đi, vẫn có hơi tức giận.

Sắc mặt Đường Miểu tức thì sụp đổ, nhưng không dễ dàng chịu thua, cứng rắn ôm lấy mặt y không cho y tránh đi, môi gần như là đập vào môi Đường Tư Hoàng. Môi cả hai đều tê rần cả lên.

Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, không nói gì, thoáng chốc cả hai đã xuất hiện ở phòng tắm trong không gian. Đường Miểu còn chưa kịp nói gì đã bị giội nước lên mặt, mắt cũng không mở ra được, lại lập tức cảm nhận được môi mình được một cái gì đó mềm mại phủ lên. Cậu đắc ý nở nụ cười, vươn tay ôm lấy người đối diện, không nghĩ tới lại động tới phần cơ trên bụng.

"Sh—!"

Đường Tư Hoàng mau chóng kéo áo cậu lên, thấy dấu xanh tím trên bụng cậu thì nhướng mày, ba lần thành hai lột sạch đồ trên người cậu.

"Cha, sao cha tìm được con?"

"Là tiểu lão đầu. Chúng ta đều quá xem thường lão, từ lâu lão đã có dị năng nghe rồi." Đường Tư Hoàng nói. Chuyện này thật sự phải cám ơn tiểu lão đầu.

Tuy Đường Văn cũng có dị năng nghe nhưng trình độ của hắn kém xa tiểu lão đầu. Có lẽ vì bản thân yêu thích và am hiểu việc thu thập tin tức, từ lúc ở căn cứ WH, tiểu lão đầu đã kích phát ra dị năng nghe, lúc trước vẫn không thể khống chế hoàn toàn năng lực này, nhưng hiện tại, với lão đó chỉ là chuyện nhỏ. Lão đã sớm chú ý tới dị thường của đám người Khâu Hách Quỳ, thầm ghi nhớ trong lòng, để phòng tới lúc nào đó cần dùng tới tin tức này, cũng mau chóng xác định được đám người Khâu Hách Quỳ này đáng ngờ nhất. Đường Tư Hoàng men theo tin tức đó tiếp tục điều tra, cùng với sự hỗ trợ tiếp tục lắng nghe của tiểu lão đầu, cuối cùng xác định được nơi ẩn nấp của Khâu Hách Quỳ.

Mới đầu, tiểu lão đầu thích bán tin tức cho quân đoàn hoa quả chỉ vì có được thù lao xứng đáng, sau đó có vẻ như là thật sự yêu thích Đường Miểu. Đường Tư Hoàng nhìn ra được điểm này, cho nên chưa hề ngăn cản một già một trẻ này qua lại với nhau. Kỳ thật y có hơi không hiểu lắm, tiểu lão đầu và Đường Miểu cách nhau tận bốn chục tuổi, chẳng hiểu sao lại ăn rơ nhau như thế. Nhưng duyên phận giữa người với người thật sự rất khó mà giải thích. Giống như y vậy, chẳng phải đã yêu chính đứa con trai ruột thịt của mình sao? Tiếc nuối duy nhất là, tiểu lão đầu đã bị cái tên Tiếu hồ ly kia cướp trước một bước. Có điều...

"Là lão ta?" Đường Miểu thấy vui thay cho tiểu lão đầu. "Con càng lúc càng nghi ngờ, có khi ông ta là thế ngoại cao nhân nào đó cũng không chừng, ít nhất chắc chắn không phải là một lão ăn mày." Đáng tiếc, đến nay tiểu lão đầu vẫn không muốn tiết lộ danh tính thật cho cậu biết. Đằng sau nó nhất định có một câu chuyện nào đó, sau hai lần hỏi đều không có được đáp án, cậu cũng chẳng hỏi lại nữa.

"Có lẽ." Cái Đường Tư Hoàng lo lắng nhất hiện tại không phải cái này. "Tắm rửa nhanh đi. Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm."

Đường Miểu khẽ gật đầu, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Cố Thanh Sơn! Một lần lại một lần bị đè lên đầu, nếu không phản kích, lão ta sẽ còn tưởng rằng cậu và cha là quả hồng mềm mà lão có thể tùy tiện bóp nát!

Hai người rời khỏi không gian, lấy xe chạy trở lại căn cứ.

"Cha, chuyện này là do Cố Thanh Sơn làm! Nếu chúng ta muốn tiếp tục ở lại căn cứ thì phải giải quyết ông ta trước tiên."

"Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho dứt khoát xong luôn, giết phắc ông ta!" Giọng Đường Tư Hoàng lạnh băng. Hành động lần này của Cố Thanh Sơn đã động vào điểm mấu chốt của y.

Giết lão ta dễ vậy sao? Cố Thanh Sơn dù sao cũng là một trong những người đứng đầu căn cứ, người bình thường căn bản là không tiếp cận được lão ta. Hơn nữa, giết Cố Thanh Sơn rồi, thì thế lực không tính là nhỏ của con trai cháu trai lão ta nhất định sẽ tìm họ báo thù. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức. Đường Miểu biết Đường Tư Hoàng là do phẫn nộ quá nên mới nói vậy. Đường Tư Hoàng thế này lại khiến cậu thấy có hơi đáng yêu, không nhịn được mà bật cười.

"Cha, nghiêm chỉnh nào."

Đường Tư Hoàng mỉm cười xảo trá, nói: "Kéo lão xuống ngựa, sẽ khiến lão thống khổ hơn là giết lão nhiều."

"Thế nào? Chuyện này không dễ đâu." Đường Miểu khó hiểu hỏi. Cố Thanh Sơn đã đứng trong quân đội lâu như vậy, thực lực nhất định sẽ rất phức tạp khó gỡ.

Đường Tư Hoàng xoa mặt cậu: "Có một số việc ta biết rõ con không có hứng thú nên không có nói với con. Con cho rằng từ lần Hồng Môn yến trước, ta còn có thể bỏ qua cho Cố Thanh Sơn sao? Ta đã cho người điều tra, lão ta có một đối thủ một mất một còn trong quân đội, Tần Tuệ Quân, là một thượng tướng. Ông ta vẫn luôn muốn đạp Cố Thanh Sơn xuống, nhưng đáng tiếc lại không có sự hỗ trợ từ hai đứa con trai và con rể như Cố Thanh Sơn, mà chỉ có một thằng con trai thôi. Cho nên trong lúc đấu với Cố Thanh Sơn, thường xuyên nằm ở thế yếu. Chỉ cần chúng ta tìm lúc thích hợp đẩy Tần Tuệ Quân một cái, đối phó với Cố Thanh Sơn chả phải chuyện gì khó. Quan trọng hơn là, Tần Tuệ Quân có dã tâm, nhưng sẽ không vì quyền thế mà đánh mất lương tâm, sau khi ông ta thượng vị, chúng ta không cần phải lo lắng ông ta sẽ gây khó dễ cho chúng ta như Cố Thanh Sơn."

"Thúc đẩy thế nào?" Đường Miểu cảm thấy xác suất thành công rất cao, lập tức nổi hứng thú.

Đường Tư Hoàng cười thần bí, "Hai bút cùng vẽ."

(hai bút cùng vẽ/song quản tề hạ [双管齐下] tức chỉ hai việc được tiến hành cùng lúc)

Không đợi lâu lắm, căn cứ lan truyền hai tin tức khiến người người khiếp sợ. Nội loạn trong quân đội cũng từ đó mà lên đến đỉnh điểm. Tin đầu tiên là, Cố Thanh Sơn dùng cách đẩy người vào bầy tang thi để kích phát dị năng của binh lính, đến nay đã khiến hơn năm trăm người chết, hình thành một tỷ lệ đối lập rõ rệt là, chỉ có hơn năm mươi người thuận lợi kích phát dị năng. Tin tức thứ hai có thể người thường không thấy được nhưng lại kích thích toàn bộ binh sĩ trong quân đội. Cố Thanh Sơn và người nhà ông ta mỗi ngày đều ăn thịt cá, binh lính cấp dưới lại chỉ được ăn no vào bữa trưa, mà còn chẳng phải gạo, chỉ có mấy loại hoa màu. Mà thượng tướng Tần Tần Tuệ Quân từ đó tới giờ luôn cùng ăn cùng ở với thuộc hạ không nói, sau khi được đội sinh tồn nào đó tài trợ lương thực liền chuyển toàn bộ vào kho lương thực của mình. Hắn ta dùng số lương thực này để cải thiện cuộc sống của cấp dưới, lại không hề để gia đình mình dùng lấy một nắm gạo.

Trước tận thế, cấp trên đồng cam cộng khổ với cấp dưới, có lẽ không ít người sẽ còn cho là làm trò. Nhưng ở tận thế, một thượng tướng mà làm được như thế, sẽ chỉ khiến người ta kính nể.

Tin tức thứ nhất là do Đường Tư Hoàng cho người tung ra. Y biết rõ với sự thông minh của Tần Tuệ Quân, nhất định cũng sẽ làm như vậy. Nhưng y cố gắng thả tin ra trước khi Tần Tuệ Quân ra tay, tin tức đồng thời truyền ra từ dân chúng và quân đội, sẽ không có ai nghi ngờ tính chân thật của nó.

Tin tức thứ hai, "đội sinh tồn nào đó" dĩ nhiên là quân đoàn hoa quả.

Đường Tư Hoàng sẽ không bỏ qua cơ hội châm dầu vào lửa. Cứ như vậy, y vẫn cảm thấy chưa đủ, lần nữa nhắc tới chuyện báo cáo sai lúc trước, chút tin tức kết hợp với vài cái suy đoán, lại khiến người trong căn cứ cực kỳ phẫn nộ với Cố gia.

Mấy chuyện này chỉ khiến Cố Thanh Sơn sứt đầu mẻ trán. Chứ thật ra cũng không có khả năng triệt để đánh bại thực lực to lớn của Cố Thanh Sơn, nhưng có Tần Tuệ Quân ở trong phối hợp, không tới nửa tháng, căn cứ đã truyền ra tin Cố Thanh Sơn rớt đài. Trong đó có một chuyện mà ít ai biết, là "công lớn" của cậu con rể của Cố Thanh Sơn. Sau mấy lần Cố Thanh Sơn bị chèn ép, chàng rể này thấy không ổn, đã lén "đầu hàng" Tần Tuệ Quân, hành động này khiến góc tường Cố Thanh Sơn sụp một mảng lớn.

Mấy cái tốn công tính toán này, Đường Miểu có thể chen vào chút nhưng không thể giúp được bao nhiêu, liền dứt khoát không nhúng tay vào. Hơn nữa, cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là không gian của cậu. Như Đường Tư Hoàng đã nói lúc trước, không gian thăng cấp đã đem tới cho cậu một niềm vui lớn. Đó là, cái đài phun nước xuất hiện lúc trước đã xảy ra biến hóa lần nữa, hiện tại nó có thêm một màu – đỏ. Không chỉ thế, nước này rõ ràng có tác dụng kỳ diệu hơn nước giếng nhiều, uống nước này sẽ chỉ thấy nó ngòn ngọt, không bị đau bụng, không cần phải đánh với tang thi, chỉ cần đánh hết sức với người khác một trận cũng có thể kích phát ra dị năng – sau khi Đường Miểu loại nước này vô hại, đã lén đổ nước vào tay một thiếu niên có nhân phẩm không tệ trong tổng bộ, sau đó cố ý sắp xếp người khiêu khích cậu ta. Sau khi bị chọc giận, thiếu niên nọ đã liều mạng quất một trận với người kia, rồi phóng ra băng trùy, làm cả cậu ta và đối phương đều giật cả mình. Hai người không nghi ngờ gì, vì cách "nguy cơ kích thích" đã chẳng còn là danh từ gì lạ lẫm nữa. Các đội sinh tồn trong căn cứ đều có người áp dụng phương pháp này, đã không ít người thành công.

Đường Miểu cố ý khiến cảm xúc của cậu ta bất ổn, cũng không kịp để người ta tự mình thoát khỏi trói buộc, đã tiếp tục dùng tinh thần lực công kích cậu ta.

***************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.