*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong xe yên lặng một hồi.
"Trong đầu con chỉ có mấy cái đó thôi hả?" Đường Tư Hoàng đưa tay nhéo mông Đường Miểu, "Lo cho tốt chuyện của con đi đã."
Cha nói đầu con thì mắc cái cọng lông gì mà đi nhéo mông con, cha có ý gì hả? Đường Miểu lườm Đường Tư Hoàng.
Đường Văn hắng giọng: "Hai người làm ơn đừng liếc mắt đưa tềnh trước mặt con người FA tôi đây được không?"
Đường Miểu mau chóng gạt tay Đường Tư Hoàng ra.
Đến trấn Khai Dương, Đường Miểu cho xe dừng ở lối vào trấn. Trong trấn cực kỳ yên lặng, chỉ thỉnh thoảng mới nghe được tiếng chim hót hoặc tiếng di chuyển sột soạt của rắn, côn trùng, chuột, kiến. Trấn này cách căn cứ Kinh đô rất gần, cho nên đã bị mấy người sống sót "lột" sạch vật tư từ lâu, tang thi cũng đã bị giết hơn phân nửa, chỉ ngẫu nhiên mới thấy một con.
Ba chiếc xe không đi vào mà chỉ đi vòng vòng bên ngoài trấn. Đường Tư Hoàng và Đường Văn đều cầm giấy bút, cứ một chốc lại ghi ghi vẽ vẽ, nói với nhau vài câu. Đường Miểu vừa lái xe vừa cảnh giác. Toàn bộ thôn này không lớn, số dân ban đầu không tới tám ngàn. Nhưng khi Đường Tư Hoàng và Đường Văn vừa khảo sát vừa nghiên cứu bàn luận thì vẫn tốn không ít thời gian, mất một hồi mới hiểu được rõ ràng tình hình tổng quát. Đường Miểu lái xe tới trước một căn nhà trống. Nói là phòng trống chứ thật ra thì trống trơn, ngay cả bàn ghế cũng không có luôn, hơn phân nửa là bị người sống sót gom đi vào mùa đông rồi.
Đường Tư Hoàng nhàn nhã đi quanh phòng khách một vòng rồi lấy ra sofa, bàn trà và bếp lò. Tiếu Hồ Lâm cảm thấy mình nhất định phải học hỏi Đường Tư Hoàng nhiều hơn ở cái vụ hưởng thụ này. Hắn hăng hái bảo Tiểu Giáp và Lý Thái hỗ trợ Đường Miểu, sau đó ngồi xuống cạnh Đường Tư Hoàng, tự giác cầm lấy chai rượu đỏ, rót cho mình một ly.
"Tôi đã thấy tất cả những người bên cậu sử dụng dị năng, chỉ trừ Đường Tiểu Miểu, vốn còn tưởng nó không có dị năng, thì ra dị năng của nó là hệ mộc."
Đường Tư Hoàng nhấp chút rượu, không nói gì mà chờ hắn nói xong. Tiếu Hồ Lâm là người cẩn thận, đoán được mấy cái cây đổ xuống là do Đường Miểu làm cũng nằm trong dự đoán của y. Lý Thái và Tiểu Giáp đều là thân tín của Tiếu Hồ Lâm, y cũng không lo chuyện này bị truyền ra ngoài.
Tiếu Hồ Lâm lại nói: "Chả trách cậu muốn che dấu, dị năng hệ mộc quả thật là loại dị năng mà mọi người ưa thích, đặc biệt là căn cứ. Đúng rồi, căn cứ mới cậu tính nhận vào bao nhiêu người? Trấn Khai Dương quá nhỏ."
Đường Tư Hoàng đáp: "Không quá một vạn, không ít hơn ba trăm năm trăm người."
Tiếu Hồ Lâm thở dài một tiếng: "Thiệt chả biết cậu nghĩ thế nào nữa. Theo như cậu nói thì cậu nhất định sẽ xây khu trồng trọt ở ngay bên trong căn cứ, nhưng chỉ mỗi chuyện dựng tường vây thôi đã là một công trình cỡ lớn rồi."
Đường Miểu vừa xào rau vừa nghe, lòng thầm thấy buồn cười. Cha chưa bao giờ đánh nếu không nắm chắc mình sẽ thắng. Bọn họ không nóng vội, chỉ cần trù tính mọi việc cho thật tốt, xây dựng từng chút một thì nhất định sẽ thành công thôi. Nói cho cùng, Tiếu Hồ Lâm chỉ là hoang mang lý do cha cậu muốn rời đi, nên mới nghĩ mãi không xong.
"Cậu ở lại căn cứ Kinh đô cũng không tồi, đến lúc đó nếu bọn tôi đến thì còn có chỗ ghé chân." Đường Tư Hoàng lắc lắc ly rượu, chậm rãi nói.
Y nói vậy, Tiếu Hồ Lâm càng thấy hẳn là nên di chuyển theo, nhưng thật sự là có nhiều chuyện cần cân nhắc lắm, nên vẫn hơi do dự. Dù vậy, miệng mồm hắn vẫn không chịu tỏ ra yếu kém.
"Cậu đừng có nghĩ chuyện này đẹp quá, nhân số hiện tại của quân đoàn hoa quả không phải nhỏ, thế nhưng bọn họ đâu biết cậu muốn chuyển quân đoàn đi đúng không? Đến lúc đó, nói không chừng người bằng lòng đi theo cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi."
Câu này đúng thiệt quá độc mà. Tiểu Giáp bất đắc dĩ thở dài.
Đường Tư Hoàng không cho là đúng nói: "Vậy cũng không sao. Nhưng Đường Thất nhất định sẽ theo tôi."
Tiếu Hồ Lâm cứng ngây đơ.
Đường Thất mau chóng biểu lộ quyết tâm của mình: "Đương nhiên rồi, tiên sinh."
Đường Miểu hiếu kỳ nhìn vẻ mặt của Tiếu Hồ Lâm. Chẳng lẽ chú ấy nghiêm túc với Đường Thất? Cậu nhướng mày với Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng khẽ nhếch môi gật đầu một cái.
Đường Miểu lại càng thêm chờ mong Hồ Đồ đội có thể đi cùng bọn họ, đến lúc đó, nhất định có thể xem trò hay của Tiếu Hồ Lâm rồi. Dù là tận thế thì cũng phải có trò tiêu khiển chớ.
Hành trình chiều hôm đó không thuận lợi lắm, ngày tháng sáu, thời tiết thay đổi thất thường, vừa ăn cơm trưa xong đã nổi dông. Những giọt mưa nặng hạt rơi xuống kèm theo tiếng sấm rầm trời, dù đã có cần gạt nước cũng chẳng thể thấy rõ con đường phía trước, mặt đường mau chóng trở nên lầy lội. Chẳng còn cách nào, đoàn người đành phải trở về căn nhà trống trước đó. Mưa to liên tục hơn năm tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu dứt hạt, vì thế không thể không qua đêm ở trấn Khai Dương được.
Căn nhà trống đó có kết cấu một phòng ngủ một phòng khách, hoàn toàn không đủ cho mười người và hai con chó vào ở, Trương Vọng và Tiểu Giáp đành đội mưa đi tìm một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách. Lo là sẽ gặp nguy hiểm trong trấn nên hai người họ không tiến sâu vào trong. Nơi trú mới cũng chỉ cách căn nhà trống có vài mét.
Ăn xong bữa tối, mọi người chia phòng. Đường Tư Hoàng lấy ra mấy cái giường cùng với đệm xong liền choàng vai Đường Miểu đi về phía phòng ngủ chính. Đường Thất đang chuẩn bị giúp bác Xuân ôm đệm tới góc phòng, Tiếu Hồ Lâm đã đưa tay ôm lấy eo anh ta, kéo người đi về phía một căn phòng khác.
"Tiểu Thất, theo anh ngủ trong phòng có giường này."
"Buông ra, ngoài này cũng có giường ngủ." Đường Thất trợn trắng mắt nhìn hắn, muốn giựt tay hắn ra lại không thành công, kinh ngạc dòm lại Tiếu Hồ Lâm. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay anh ta siết rất chặt, thậm chí còn khiến anh ta có hơi đau, Tiếu Hồ Lâm hoàn toàn không định buông tay.
"Tiếu Hồ — "
"Vào với anh." Tiếu Hồ Lâm thừa dịp anh ta không chú ý liền đẩy người vào phòng, đóng "rầm" cửa lại.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Đường Hâm nhún vai: "Bác Xuân, xem ra bác sắp mất thêm một thằng cháu nữa rồi."
"Không phải chứ?" Bác Xuân lắc đầu, "Tôi lại thấy Đường Thất không có ý đó với Tiếu tiên sinh."
Đường Nhất giũ tấm chăn mỏng, gia nhập cuộc nói chuyện của bọn họ. "Tôi cũng nghĩ giống Bác Xuân, Đường Thất thật sự là thẳng đến độ không thể thẳng hơn được nữa luôn ấy!"
Đường Văn mỉm cười quỷ dị, tia sáng lóe lên sau tròng kính.
"Tiếu tiên sinh là người rất cố chấp, Đường Thất gặp rắc rối rồi. Tin không? Cứ thế này hai người họ nhất định có khả năng đánh nhau."
"Lão đại của bọn tôi chắc cũng có cơ hội chứ? Lần trước tôi thấy lão đại ôm Đường Thất sát rạt, cũng có thấy Đường Thất cự tuyệt đâu."
Yêu sách bất ngờ của Tiểu Giáp lập tức khiến hai mắt của mọi người sáng rực.
(hội bà tám =]]]])"Thật sao?"
Lý Thái yên lặng ngó qua Tiểu Giáp: "Sao cậu không nói sáng hôm sau lão đại đã có thêm một đôi mắt gấu trúc?"
"Hả? Có sao?" Tiểu Giáp gãi đầu, chợt nhớ tới việc gì đó, "Ờ đúng rồi, sáng hôm sau tôi đi làm nhiệm vụ rồi nên không biết chuyện đó."
Mọi người đều tỏ vẻ vô cùng thất vọng.
Đường Miểu ở trong phòng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, liền vô cùng hiếu kỳ muốn ra ngoài hóng chung, đã bị Đường Tư Hoàng kéo một cái ngã xuống giường.
"Cha, chú Tiếu thật sự nghiêm túc với Đường Thất sao? Từ lúc nào thế?"
Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, không nói gì mà chỉnghiêng người nằm cạnh cậu, dùng đùi phải chặn người cậu lại, rồi chống người dậybằng cùi chỏ bên trái, hai tay chậm rãi cởi đồ trên người. Trên người y là chiếcáo chemise lụa hạng thượng đẳng, thân áo rũ hết xuống theo động tác cởi cúc áocủa y, phần ngực nổi lên khi ẩn khi hiện. Họng Đường Miểu như bị bóp chặt, lưỡivô thức vươn ra liếm môi.
Áo chemise tơ lụa đâyxD Đáy mắt Đường Tư Hoàng lóe lên ý cười, sau khi từ tốn cởi tất cả cúc áo, cũng không cởi áo sơmi ra mà lại bắt đầu tháo thắt lưng.
Đường Miểu rên lên một tiếng rồi dũng mãnh nhào tới.
Hai người bên này chơi trò "yêu tinh đánh nhau", hai tên bên kia lại đã đánh thật.
Tiếu Hồ Lâm tiến tới, môi mém nữa đã dán vào môi Đường Thất, Đường Thất vung tay đánh theo phản xạ. Tiếu Hồ Lâm bụm mắt, gào lên một tiếng.
"Tiểu Thất, cưng ra tay vẫn nặng thế..."
"Đáng đời." Đường Thất thổi thổi nắm đấm, "Lần này là mắt phải, tôi nhớ lần trước là mắt trái. Đã nói với anh rồi, còn lần sau nữa là tới mũi đấy, đánh xong ngũ quan thì tới tay chân luôn."
Tiếu Hồ Lâm xoa mắt cười thô bỉ: "Xem đi, anh đây đã nói là cưng có ý với anh mà, cưng lại không chịu thừa nhận. Nếu ghét anh thật thì cưng đã trực tiếp đánh luôn bảo bối của anh rồi — Ahhh!"
Tiếu Hồ Lâm cong người, hai tay bụm lấy nơi nào đó giữa hai chân, chỉ còn thiếu vụ rơi nước mắt thôi, trơ mắt nhìn Đường Thất nghênh ngang rời đi.
Mọi người trong phòng khách nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, đều nhếch môi nở nụ cười vặn vẹo.
Đường Thất cực kỳ phòng bị Tiếu Hồ Lâm, trước đó đã lén hé cửa ra rồi, cho nên câu sau cùng của Tiếu Hồ Lâm, mọi người bên ngoài đều nghe thấy. Đây đúng là tự tìm đường chết.
Tiếu Hồ Lâm thấy bọn họ cười cũng chả thấy xấu hổ, chỉ ôn nhu xoa xoa bảo bối của mình, rồi đứng thẳng người ra khỏi phòng, hai tay mỗi cái lại vỗ một phát lên gáy Lý Thái và Tiểu Giáp, ánh mắt thì suồng sã dừng trên người Đường Thất, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nói: "Tiểu Thất, cưng thiệt mất tự nhiên. Nếu như không có ý gì với anh đây, thì sao lại dễ thẹn quá hóa giận thế chứ?"
Tư thế này thực chất rất đẹp giai, nhìn cũng khá có khí thế, đáng tiếc lại vì con mắt "chột" của người nào đó mà nhòm thế nào cũng thấy buồn cười.
Đường Thất đã nhìn thấu được tính tình hắn, càng để ý tới hắn thì hắn càng mãnh liệt hơn, nên chỉ làm như không nghe thấy lời hắn nói, thả lỏng người ngồi xuống đệm, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tiếu Hồ Lâm phiền muộn trong lòng, trong lúc vô tình liếc qua cửa phòng bên trái đóng chặt, liền bước vài bước tới, gõ "cốc cốc" không ngừng.
"Tư Hoàng, sao ngủ sớm thế? Ra cái coi, chúng ta bàn chuyện tới trấn Nam Quận cái coi nào, mai — "
Câu thứ hai còn chưa nói xong, mấy người Đường Thất, bác Xuân, Đường Văn đã không hẹn mà cùng đi tới chặn trước cửa, mỉm cười đưa hắn sang căn phòng kế bên.
"Ngủ sớm dậy sớm, tinh thần hăng hái."
"Haizz —— " Tiếu Hồ Lâm song quyền khó địch lại tứ thủ, mau chóng bị đẩy vào phòng, hắn tự biết chẳng có cơ hội phản kháng, chỉ nhanh như chớp nhéo mông Đường Thất một cái rồi thỏa mãn tự động đóng cửa lại.
Mặt Đường Thất đen như một đống than.
Đường Văn vỗ vỗ vai anh chàng, nhịn cười nói: "Đẩy ngã Tiếu tiên sinh là một cách trả thù không tệ."
Mặt Đường Thất tức thì lại càng đen thêm.
********************