Đường Miểu kiểm kê lại số tinh hạch dị năng mình có trong tay, tổng cộng là sáu mươi chín miếng. Đường Miểu chọn lọc ra một nhóm người đáng tin cậy trong các dị năng giả, nâng cao dị năng thứ nhất của bọn họ, đồng thời cũng kích phát ra loại dị năng thứ hai. Vì trong quá trình di dời, khó mà tránh khỏi việc đối phó với đám tang thi, quân đoàn hoa quả cần phải nâng cao thực lực chỉnh thể.
Những người này không giống với nhóm lớn trước đó, có thể thường xuyên được uống nước giếng trong không gian, ăn đồ ăn trong không gian, cho nên thời gian mà bọn họ cần để kích phát dị năng thứ hai cũng dài hơn. Bọn hắn tốn bao nhiêu thời gian, Đường Miểu cũng ở trong không gian cùng họ bấy nhiêu thời gian. Nếu như giữa chừng cứ không cách nào tiến vào trạng thái được, thấy đói bụng hoặc khát nước thì Đường Miểu sẽ chuẩn bị cho bọn hắn. Chuyện này hiển nhiên là tiến hành trong tình trạng che mắt dị năng giả. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng sẽ không để người thứ tư biết được không gian của cậu có thể cho người sống vào.
Để cho an toàn, Đường Tư Hoàng yêu cầu Đường Miểu phải giới hạn số lượng dị năng giả, tổng cộng chỉ có mười người.
Lúc rảnh rỗi, Đường Miểu không hề buông lỏng chuyện huấn luyện bản thân. Hiện tại, dị năng hệ mộc của cậu đã có tiến triển. Trước kia muốn dùng dị năng hệ mộc, chung quanh phải có thực vật mới có thể làm được, hiện tại, chỉ cần trong tay có một lá cây thôi, thậm chí là một cọng cỏ non, là cậu đã có thể khiến nó duy trì trạng thái sống, lập tức sử dụng. Không chỉ như vậy, chỉ cần có hạt giống trong tay là cậu có thể trực tiếp thúc đẩy nó sinh trưởng và sử dụng.
Ngoài ra, dị năng phân biệt dị năng giả của cậu cũng được đề cao, hiện tại cậu không chỉ nhìn ra được người nào là dị năng giả, còn có thể nhìn ra được thuộc tính dị năng của họ. May mà hiện tại đã có năm người khác trong căn cứ có loại dị năng này, bằng không, dị năng của cậu lại càng nghịch thiên rồi.
Ở một góc hẻo lánh trong không gian, Tiếu Hồ Lâm, Tiểu Giáp, Lý Thái Thái cùng với ba tâm phúc khác của Tiếu Hồ Lâm đã kích phát được dị năng thứ hai. Bọn họ do Đường Tư Hoàng giám sát. Anh em ruột còn muốn tính toán nhau, nên có vài lời phải nói rõ ràng với Tiếu Hồ Lâm, mà Đường Miểu dù sao cũng là hậu bối của Tiếu Hồ Lâm, cho nên để Đường Tư Hoàng ra mặt thì hợp lý hơn.
Tiểu Giáp và Lý Thái Thái lúc này cảm thấy vô cùng may mắn vì lão đại nhà mình lúc trước đã đồng ý cùng chuyển đi với quân đoàn hoa quả, chứ không làm sao hưởng thụ được chỗ tốt này chứ.
Tiếu Hồ Lâm lại không nghĩ thế. Quan hệ anh em tốt của hắn và Đường Tư Hoàng là không kẻ nào có thể xoay chuyển được, nhiều năm làm anh em chả phải giả. Hắn cực kỳ chắc chắn dù không di chuyển cùng quân đoàn hoa quả, Đường Tư Hoàng vẫn sẽ kích phát dị năng cho hắn, chẳng qua là vì khoảng cách xa mà có một số chuyện không dễ tiến hành lắm thôi.
Đường Miểu ở trong không gian tới năm ngày mới đưa mười dị năng giả thành công kích phát ra dị năng thứ hai ra ngoài.
"Đội trưởng, bọn tôi đi tắm trước được không? Bốc mùi chết được!" Diệp Tiếu kéo kéo tay áo ngắn cũn của mình, chán ghét nhăn mũi. Cậu ta là con trai Diệp Lâm, mới 15 tuổi.
Thực lực của bốn người Diệp Lâm, Từ Nghị, Triệu Gia Cường và Lưu Đông rất mạnh, Đường Miểu không phải là không nghĩ tới việc cho họ vào nhóm này, nhưng vì cẩn thận, lo lắng bọn Diệp Lâm có thể là gián điệp do bên trên cài vào quân đoàn hoa quả nên cậu chỉ chọn Diệp Tiếu. Diệp Lâm cực kỳ để ý cậu con trai này, chắc chắn sẽ không xem cậu ta như con cờ. Còn bốn người Diệp Lâm thì quan sát thêm một thời gian nữa rồi tính sau.
Đường Miểu nói: "Gần đây có một cái ao lớn, lát mọi người tắm rửa đi rồi về căn cứ. Nhưng mà, trước hết tôi phải nhắc lại lần nữa. Chuyện các anh kích phát ra được dị năng thứ hai, trước khi tôi và cha tôi cho phép thì tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Bằng không, các anh tự mình biết hậu quả rồi chứ."
"Đội trưởng, cậu cứ yên tâm!" Đậu Hồng chững chạc nhất trong mười người tỏ thái độ trước tiên, "Cậu đã giúp bọn tôi có được dị năng thứ hai, cũng giống như cho chúng tôi thêm một tấm phù bảo mạng vậy. Nếu bọn tôi còn không biết cảm kích thì không bằng cả cầm thú. Nếu tôi biết ai để lộ ra ngoài, không cần đội trưởng cậu ra tay, tôi sẽ đích thân xử lý người đó!" Hắn ta là thuộc hạ của Trần Lập, cũng là người đầu tiên trong phân đội sau Trần Lập được chọn để kích phát dị năng thứ hai.
"Cứ an tâm đi đội trưởng! Bọn tôi biết rõ lợi hại trong đó mà!" Những người còn lại cũng lần lượt tỏ rõ thái độ. Mười người này có thể có được lợi thế mạnh như vầy trong tận thế, là đã cực kỳ biết ơn Đường Miểu rồi, vì thế cũng càng trung thành hơn. Đều là người thông minh, bọn hắn biết rõ đi theo Đường Miểu và Đường Tư Hoàng sẽ chỉ càng đạt được nhiều lợi ích hơn, dĩ nhiên sẽ không tung tin này ra ngoài.
Đường Miểu gật gù, vừa cười vừa phất tay, ôn hòa nói: "Không cần phải nghiêm túc như vậy, chỉ cần hiểu rõ nguyên tắc của tôi là được. Mười phút, đi dọn dẹp vệ sinh đi."
Trở lại căn cứ, lúc xếp hàng đi vào, Đường Miểu trông thấy Diệp Lâm đang chờ ở cửa vào, có thể thấy được ông lo lắng cho thằng độc đinh nhà mình như thế nào.
Diệp Lâm nhìn bộ dáng hào hứng của thằng con nhà mình, trong lòng khá là ngạc nhiên. Lúc tiểu thiếu gia muốn dẫn Diệp Tiếu ra ngoài căn cứ chỉ nói là phải làm nhiệm vụ, cũng cam đoan trăm phần trăm sẽ bảo hộ Diệp Tiếu an toàn, rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà lại khiến thằng con nhà ông hớn ha hớn hở như vậy?
Diệp Tiếu nhìn ra được ông rất tò mò, nhưng không nói gì, chỉ kéo kéo tay ông, nghiêm mặt nói: "Papa, chúng ta là người của quân đoàn hoa quả, tuyệt đối không phản bội."
Cậu ta nói rất nhỏ, nhưng Đường Miểu vẫn nghe được rất rõ ràng.
Diệp Lâm kinh ngạc nhìn Diệp Tiếu, lòng thấy rất an tâm, bất kể tiểu thiếu gia để Diệp Tiếu đi làm cái gì thì đó nhất định là chuyện tốt. Tức thì, ông cũng nghiêm túc tán thành: "Đương nhiên."
Ông vỗ vai con trai, đi tới trước mặt Đường Miểu nói: "Tiểu thiếu gia, mấy ngày nay Trương thiếu luôn muốn đến gặp tiên sinh, hình như là có chuyện gấp. Người hôm nay đến đây chờ vốn không phải tôi, tôi chỉ là muốn sớm gặp lại con trai nên đã giành nhiệm vụ của đội trưởng Phùng."
"Trương Đăng Cực hiện đang ở đâu?" Đường Miểu không đoán ra được ý đồ của anh ta.
Diệp Lâm đáp: "Tôi không rõ lắm, có điều mỗi ngày đúng chín giờ, cậu ta đều đến Đường phủ."
Đường Miểu ra hiệu với binh sĩ thủ vệ: "E là có việc gấp rồi, chú Diệp, chú nói với bọn họ giúp tôi."
"Tôi biết rồi."
Trở lại Đường phủ, Đường Miểu mới vừa ngồi xuống nhấp một tách cà phê, Trương Đăng Cực đã tới.
Đều là người quen cả, không cần phải khách sáo làm chi, Đường Miểu ra hiệu bảo anh ta ngồi xuống.
"Trương thiếu, nghe nói anh có chuyện gấp muốn gặp cha tôi? Khoảng thời gian này, cha luôn ở căn cứ mới bên kia."
"Gặp cậu cũng như nhau thôi." Trương Đăng Cực biết rõ những người trong Đường phủ đều là người cha con Đường Tư Hoàng tin tưởng, nên không hề cố kỵ Đường Xuân, nói thẳng: "Lần trước Đường tiên sinh có cho người báo với ông nội tôi, trong đám tang thi có khả năng xuất hiện tang thi trí tuệ, nên ông nội tôi bảo tôi tới hỏi kỹ hơn."
Lần trước khi ra ngoài tìm kiếm nơi đặt căn cứ mới, đoàn người Đường Miểu gặp phải bầy tang thi do một tang thi cầm đầu đi thẳng về phía căn cứ Kinh đô, vốn cho rằng chậm nhất là hai ba ngày, căn cứ sẽ gặp phải chuyện bị tang thi tấn công, nhưng sau khi từ trấn Song Hà về lại không hề nghe thấy chuyện gì tương tự vậy. Lúc trước Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều thấy rất kỳ lạ, nhưng vẫn chẳng thể nghĩ thông: lộ tuyến của đám tang thi đó quả thật là tiến thẳng về phía căn cứ Kinh đô, nhưng chúng lại không xuất hiện ở phụ cận căn cứ Kinh đô, như vậy thì chúng đã đi đâu? Không biết thứ gì cả vĩnh viễn là điều khiến người ta sợ hãi nhất.
Sau khi Trương Vũ Cường biết được tin tức này, không hề tùy tiện phủ định, mà trước hết, điều động vài đơn vị đi điều tra chung quanh căn cứ, cũng không phát hiện ra bầy tang thi quy mô lớn nào, càng không phát hiện ra tang thi thủ lĩnh nào. Vì thế mới bảo Trương Đăng Cực tới hỏi chi tiết.
Những việc này dĩ nhiên là được tiến hành trong âm thầm, nếu lỡ để dân chúng lâm vào khủng hoảng thì sẽ gây bất lợi cho căn cứ.
"Đây chỉ là những phỏng đoán của cha tôi." Đường Miểu nói, "Tôi cảm thấy cha nói rất có lý. Tang thi cần thức ăn, khi chúng không tìm ra được thức ăn ngoài đó thì chúng sẽ đi tìm theo bản năng, rồi một ngày nào đó chúng sẽ tìm được căn cứ của nhân loại. Căn cứ Kinh đô chỉ là một trong những mục tiêu của chúng. Còn về tang thi có "trí tuệ", cũng chỉ là một cách nói, khi bản năng của chúng quá mạnh thì khó mà không xem đó là một loại trí tuệ."
Trương Đăng Cực gật đầu nói: "Ông nội tôi cũng suy đoán như thế. Viện nghiên cứu gần đây phát hiện ra rằng, tinh hạch của tang thi dị năng khác với tinh hạch của tang thi bình thường không chỉ ở bề ngoài mà tinh hạch của tang thi dị năng còn có một loại năng lượng rất khó phát hiện. Đó có khả năng là mấu chốt khiến tang thi sinh ra "trí tuệ"."
Trong lòng Đường Miểu khẽ động, ngoài mặt thì vẫn như thường, mỉm cười nói: "Trương thiếu, đây có thể xem như là cơ mật quốc gia, cứ thế nói với tôi, không có vấn đề gì chứ?"
Trương Đăng Cực cười thản nhiên: "Không sao. Dù cho bên cậu muốn lợi dụng thì cũng chẳng có máy móc để nghiên cứu."
Đường Miểu mỉm cười không nói, nhấp một hớp cà phê đậm đặc, hiếu kỳ hỏi: "Những tinh hạch bình thường kia đều vô giá trị sao? Tôi cảm thấy, vạn vật trên đời này luôn có tính tất yếu và lý do để tồn tại."
Trương Đăng Cực ngạc nhiên nhìn cậu, thoáng khựng lại rồi nói: "Viện nghiên cứu đang nghiên cứu tính khả thi của việc dùng tinh hạch bình thường làm nhiên liệu. Kết quả cụ thể không tiện để lộ."
"Hửm?" Đường Miểu hứng khởi, "Khả năng thành công lớn không?"
Trương Đăng Cực đáp: "Từ khi phát hiện ra tinh hạch, bọn họ vẫn luôn không từ bỏ nghiên cứu này."
Nói cách khác, xác suất thành công là rất cao, bằng không thì mấy tên khoa học kia đã từ bỏ nó từ lâu rồi. Bởi vì, nghiên cứu cũng cần phải có kinh phí. Đường Miểu trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười nhìn Trương Đăng Cực: "Phiền Trương thiếu chuyển lời với viện trưởng viện nghiên cứu, quân đoàn hoa quả bằng lòng tài trợ 2000 cân lương thực cho viện nghiên cứu. Sau khi nghiên cứu thành công, quân đoàn hoa quả sẽ đưa tiếp 10000 cân lương thực nữa. Đương nhiên là có điều kiện, đó là quyền được biết thành quả nghiên cứu trừ quân đội ra thì phải ưu tiên cho quân đoàn hoa quả."
Sắc mặt Trương Đăng Cực nghiêm lại, tiếp đó đứng dậy kính lễ với Đường Miểu.
"Đường tiểu thiếu gia, đa tạ! Tôi sẽ lập tức báo chuyện này cho thủ tướng."
Đường Miểu đùa: "Tôi chỉ là một thằng nhóc thôi, anh không sợ tôi không làm chủ được chuyện này sao?"
Trương Đăng Cực cười nhạt: "Người biết rõ quân đoàn hoa quả đều biết, Đường tiểu thiếu gia hoàn toàn có thể ra mặt cho Đường tiên sinh."
Đường Miểu thầm đắc ý trong lòng, bên ngoài lại không tỏ vẻ gì, khẽ gật đầu nói: "Chuyện này quả thật tôi không nói đùa. Chỉ là có chuyện này tôi phải nói rõ ràng, tạm thời đừng công bố ra ngoài, người tài trợ là quân đoàn hoa quả chúng tôi."
"Tôi biết rồi." Trương Đăng Cực đáp. Kỳ thật nói rõ bên tài trợ là quân đoàn hoa quả bọn họ thì càng có lợi cho bọn họ hơn, như vậy thì trong mắt người ngoài, quân đoàn hoa quả có quan hệ tốt với căn cứ, địa vị của quân đoàn hoa quả sẽ được nâng cao, nhưng Đường Miểu lại cực lực muốn giấu, Trương Đăng Cực chẳng thể nào hiểu được nhưng sẽ không hỏi kỹ nguyên do, chỉ cần quân đoàn hoa quả không gây nguy hiểm cho căn cứ là được.