Một ngày nào đó của tháng sau, Tỉnh Vân đi xuống gian riêng của mình trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất để lấy vài thứ.
Thời tiết hôm nay cũng chẳng lấy gì làm tốt, cả ngày mây mù đầy trời không có lấy một chút ánh nắng. Vừa bước chân vào phòng thí nghiệm dưới đất, Tỉnh Vân đã cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
Bầu không khí nơi này tràn ngập một thứ mùi cổ quái không nói nên lời, giống như mùi máu tươi pha lẫn với mùi xác động vật nào đó bị thối rữa. Cậu không dám khẳng định, chỉ có thể nói một điều, cái loại mùi vị này cơ hồ khiến cậu muốn nôn.
Vội vàng bịt chặt mũi lại, lúc đi ngang qua phòng thí nghiệm của cha, cậu nghe được bên trong đột nhiên vang ra một tiếng dã thú kêu cực kì quái dị.
Tỉnh Vân ngây ngẩn cả người dừng khựng tại chỗ, không còn nhớ ra bản thân đáng nhẽ phải đi tiếp, bàn tay đang bịt mũi cũng từ từ buông xuống. Cậu dần dần dán tai vào cánh cửa, nín thở ngưng thần nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Người này sức lực cũng lớn thật nha!” Một thanh âm nam nhân A lười biếng lọt tới.
“Ách…… Thật ghê tởm. Nhai thịt sống thì thôi đi, lại còn xé nát ra thế này, dọn dẹp phiền phức chết đi được.” Người B chán ghét tiếp lời.
“Tiến sĩ Tỉnh không biết khi nào mới trở về nữa …… Uy, Mễ Á Tư, giải dược khắc chế nghiên cứu đến đâu rồi?” Ngữ khí của nam nhân C nghe vào tai hoàn toàn không khiến người ta có nửa điểm cảm tình.
“À…… Tuy rằng đã có thể tạo ra một ít, nhưng hình như chỉ có thể khắc chế được 24 giờ. Hiệu quả cụ thể thế nào cũng chưa biết được.” Một thanh âm ôn nhu nơm nớp lo sợ trả lời. Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng ống nghiệm đinh đương va vào nhau.
“Không sao, cùng lắm thì đến lúc không khắc chế được cho hắn một phát súng vỡ đầu là xong. Tiến sĩ Tỉnh đã nói rồi, bọn chúng cũng không còn là người nữa, chỉ là thi thể thôi. Tất cả hành động đều do tiểu não khống chế. Đầu hỏng rồi sẽ không thể cử động được nữa.” Nghe thanh âm này, hình như là nam nhân A lúc đầu.
Đúng lúc Tỉnh Vân còn đang nghe ngóng hăng say cộng thêm đoán già đoán non xem đám người bên trong đang nói tới cái gì, bên vai đột nhiên bị vỗ một cái.
Tỉnh Vân hoảng sợ, cả người nhảy dựng lên, chuẩn bị tinh thần quay người lại nhìn, phát hiện hóa ra người đứng đằng chỉ là cha của cậu.
Cha Tỉnh Vân diện vô biểu tình đứng đó, cũng không nói một câu. Trong tay ông cầm theo một cái gói to, thoạt nhìn hẳn là ra ngoài mua cơm.
Tỉnh Vân nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông cao lớn trước mặt, nói: “Cha, cha đến cùng đang nghiên cứu cái gì vậy? Vì sao ……”
“Không có việc gì thì ra khỏi đây mau.” Người đàn ông kia chỉ nghiêm khắc nói một câu.
“A?” Tỉnh Vân ngẩn người. Vốn dĩ bộ dáng này của cha trước đây chỉ khiến cậu càng hiếu kì mà không hề sợ hãi, nhưng không hiểu sao, lần này nhìn thấy cha thế này lại khiến cậu cảm thấy toàn thân nổi hết da gà.
“Nghe lén người khác nói chuyện là thứ ta đã dạy con sao?” Thanh âm của ông bắt đầu có xu hướng cao lên.
Tỉnh Vân trừng lớn hai mắt nhưng lại không thể nói được một câu. Cha cậu tuy rằng bình thường không hay ở nhà nhưng lại không hề quên việc phải giáo dục con cái. Bình thường ông đã cực kì nghiêm khắc, mỗi lần hai cha con nói chuyện lúc nào cũng thật nghiêm túc. Ở trước mặt cha như thế này, Tỉnh Vân thậm chí còn không dám cười. Chỉ có thể làm một đứa con ngoan ngoãn, nói cái gì nghe cái đó.
“Con xin lỗi!” Cậu cúi đầu xin lỗi, sau đó xoay người chạy một mạch về phòng thí nghiệm nhỏ của mình.
Người đàn ông nhìn theo bóng dáng hơi gầy kia chạy đi, nhíu mày. Sau đó, ông mở cửa phòng thí nghiệm ra, bước vào.
Lại qua thêm hai tuần nữa, cha Tỉnh Vân cùng nhóm nghiên cứu của ông đã rời khỏi nhà, hình như là trở về Viện nghiên cứu quốc gia. Căn nhà vừa có thêm một ít khí người thoáng chốc đã chỉ còn lại một mình cậu.
Tỉnh Vân ôm hai chân ngồi trên ghế sô pha, vùi đầu trong cánh tay.
Ngày thứ hai sau khi thổ lộ đó, cậu cũng không hề cho Triệu Nhiên một cơ hội để trả lời. Thậm chí còn nói mấy câu [Không từ bỏ] ngây thơ đến buồn cười kia. Thật ra, ngay cả chính cậu cũng không biết, chấp nhất này rồi có thể duy trì đến bao giờ.
Quan hệ hiện tại giữa cậu với Triệu Nhiên nửa vời mà xấu hổ. Trước kia còn có thể tự nhiên tìm anh hỏi vấn đề này nọ, giờ, đã chẳng thể trở về đơn giản như trước.
Còn tiếp tục thế này …… Nếu đột nhiên cậu chết đi, lời thề sắt son ngày đó chẳng phải sẽ vĩnh viễn không thể hoàn thành sao?
Tỉnh Vân ảo não cào cào mái tóc, loại cảm giác phiền muộn này rốt cuộc là gì? Thời tiết cũng trở nên oi bức đến đáng sợ, trong không khí tràn ngập một thứ mùi khiến người ta ghê tởm. Thật khó chịu quá!
Không được, tinh thần không thể sa sút mãi như vậy được. Thế này không giống cậu, cậu là Tỉnh Vân cơ mà! Cậu là thiên tài máy móc Tỉnh Vân a! Không có gì cậu làm không được. Cho dù thế nào, nhất định cũng phải vực dậy tinh thần sa sút lúc này. Cũng có gì ghê gớm lắm đâu, bị người ta cự tuyệt thì sao chứ, chỉ có thế còn lâu mới diệt được ý chí chiến đấu của cậu.
Cậu nhất định phải cố gắng mới được!
Nghĩ như thế, cậu lại đột nhiên nhớ ra ý tưởng mấy hôm trước, hay là đi bắt vài con chuột bạch về thí nghiệm thử xem. Biết đâu thành công thì ……
Đúng, cứ quyết định vậy đi. Trước tiên đến phòng thí nghiệm sửa sang lại đám công cụ đã.
Lúc Tỉnh Vân xuống đến phòng thí nghiệm ngầm, cậu rõ ràng lại cảm giác được có một thứ mùi cực kì khó ngửi lẩn quẩn trong không khí. Cũng chính là thứ mùi cậu đã ngửi thấy ngày hôm đó. Mùi máu tươi cùng mùi thịt thối rữa.
Từ sau ngày ấy, cậu đã không hề đi xuống phòng thí nghiệm ngầm thêm một lần nào nữa. Một phần vì câu nói kia của cha – muốn cậu không nên đi xuống, một phần cũng là vì việc của Triệu Nhiên khiến cậu không còn tâm trạng đâu mà đi nghiên cứu máy móc.
Bóng đèn trên hành lang đã hỏng, phải đi mua cái mới thay thôi.
Lúc bước ngang qua phòng thí nghiệm của cha, cậu phát hiện cửa phòng không hề khóa. Nhớ tới lúc cha rời đi hôm đó hình như có chút vội vã. Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Tỉnh Vân đẩy cửa phòng bước vào.
Cánh cửa chỉ là khép hờ, lúc đẩy ra hơi kèn kẹt một chút. Trong phòng thí nghiệm tuy không một bóng người nhưng bên trong lại một mảnh hỗn loạn. Mùi vị tanh tưởi đập thẳng vào mặt khiến Tỉnh Vân cơ hồ chịu không nổi phải ho khan vài tiếng.
Nếu muốn dùng một từ để miêu tả khái quát tình trạng phòng thí nghiệm lúc này, trong đầu Tỉnh Vân chỉ nghĩ đến một từ “hỏng bét”.
Trên sàn nhà, bình bình lọ lọ rơi đầy đất. Trên tường nơi nơi đều là máu đã khô. Trên đó còn dính một ít da thịt mơ hồ, thoạt nhìn giống như xác một loài động vật nào đó.
Tỉnh Vân thật sự không muốn tiếp tục nhìn nữa, cậu càng lúc càng không hiểu cha rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì. Rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến cả căn phòng tan hoang thế này?
Cậu nhớ tới đoạn đối thoại ngày đó dán tai lên cửa nghe được. Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nhịn không được muốn nôn ra.
Lúc rời khỏi, cậu không cẩn thận đạp phải thứ gì đó. Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra ba ống tiêm chứa đầy một thứ chất lỏng màu lam.
Tỉnh Vân nhìn chằm chằm thứ chất lỏng kia một hồi, cuối cùng vẫn cúi xuống đem ba ống tiêm nhặt lên, ra khỏi phòng thí nghiệm.
==============
Ngày hôm sau, Tỉnh Vân mang tâm tình không tốt lên lớp. Cái loại tâm trạng phiền muộn không biết từ đâu tới này khiến cậu mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không nghe được thầy cô đang giảng cái gì trên bục.
Vị trí cậu ngồi là ở gần cửa sổ, vô luận là đang trong giờ hay đã tan tiết, cậu đều một tay chống cằm nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
Cũng có khi bị thầy giáo điểm danh trả lời câu hỏi này nọ. Thế nhưng cậu vốn luôn chuẩn bị bài đầy đủ, cho dù bị thầy gọi lên hỏi cũng chưa từng không thể trả lời. Vì vậy, các thầy cô đối với cậu đều rất dung túng, bình thường đều nhắm một con mắt mở một con mắt mà bỏ qua.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều hôm đó là Toán, Triệu Nhiên vẫn như bình thường bước vào lớp, mặt không chút thay đổi đứng trên bục giảng bài.
Thế nhưng hôm nay Tỉnh Vân lại đặc biệt có điểm khác thường, hoàn toàn không hề nhìn anh lấy một lần. Thật ra lúc này đầu óc Tỉnh Vân đã mơ hồ đến không còn tập trung nổi nữa, thế nên cho dù tiết học đã bắt đầu, cậu vẫn không thể phục hồi tinh thần trở lại.
Triệu Nhiên liếc mắt nhìn Tỉnh Vân một cái, cũng không nói gì, bắt đầu lên lớp.
Không khí cả tiết học cũng coi như không tồi, thỉnh thoảng có vài cơn gió ôn hòa từ cửa sổ thổi vào, đem sách vở mở rộng trên bàn Tỉnh Vân lật tung lên vài tờ rồi hạ xuống.
“Tỉnh Vân, em lên bảng giải bài này.” Triệu Nhiên bình tĩnh nói.
Người bị gọi tên không hề động đậy, vẫn như trước giữ nguyên tư thế chống cằm nhìn ra ngoài. Nam sinh ngồi phía sau Tỉnh Vân lặng lẽ dùng bút chọc chọc lưng cậu hai cái.
Tỉnh Vân lúc này mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn nhìn, không hiểu vì sao cậu bạn kia lại cầm bút chọc mình.
“Học sinh Tỉnh Vân, mời lên bảng giải bài này.” Thanh âm Triệu Nhiên lại vang lên lần nữa, hoàn toàn vô cảm như trước.
Tỉnh Vân lúc này mới hiểu ra vì sao cậu bạn lại dùng bút chọc mình. Cậu quay đầu, nhìn lên đề bài viết trên bảng đen. Không biết vì sao lại đột nhiên không muốn tiếp tục ở trong phòng này nữa. Trong lòng cậu lúc nảy sinh cảm giác bất an sâu sắc, mơ hồ cảm thấy có một chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra.
“Khụ khụ…… Thưa thầy, em có điểm không khỏe, muốn đến phòng y tế nằm một lát ạ.” Tỉnh Vân đứng lên, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói.
Triệu Nhiên cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Tỉnh Vân một hồi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Được cho phép, Tỉnh Vân liền rời khỏi phòng học, hướng phòng y tế mà đi.
Cậu cũng không phải thật sự cảm thấy thân thể không thoải mái, chỉ là đơn thuần cảm giác trong phòng học kia càng lúc càng khó chịu. Cả người đều bắt đầu phiền muộn. Cậu không thể giải thích được đây là loại cảm giác gì, có lẽ vì cái kiểu thời tiết sắp vào hạ này khiến cậu trở nên bất an đi!
Nói muốn đến phòng y tế là nói dối, nhưng trong lúc bất tri bất giác, cậu lại thật sự hướng nơi đó đi về.
Dù sao cũng đã đến đây, vậy vào nằm một lúc cũng được. Người trông coi phòng y tế là một nữ nhân rất hay nói, cùng bà ấy tâm sự một hồi chắc có thể giảm bớt tâm tình buồn bực của cậu lúc này.
Tỉnh Vân gõ cửa, bên trong lại không hề có chút tiếng động. Cậu tưởng rằng phòng y tế không có người, vì vậy liền tự mình mở cửa nhòm vào.
Cánh cửa vừa hé mở, cậu đã nghe thấy hàng loạt âm thanh cổ quái phát ra từ bên trong. Động tác mở cửa lập tức dừng lại, vẫn duy trì bàn tay đặt trên nắm cửa, cậu nín thở nghiêng tai lắng nghe. Thanh âm kia làm sao lại giống tiếng dã thú đang cắn xé con mồi như vậy?
Một lát sau, thanh âm kia lại không còn nữa. Bên trong một mảnh yên tĩnh, xuyên qua cánh cửa hơi mở, Tỉnh Vân phát hiện trong phòng cực kì hôn ám, kể cả màn cửa cũng không được kéo ra.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, suy nghĩ xem bản thân có còn muốn đi vào hay không.
Có lẽ hôm nay bà ấy không có tới đi? Thanh âm vừa rồi chắc là ảo giác thôi? Hay là trong phòng y tế có chuột?
Trong đầu Tỉnh Vân đưa ra rất nhiều giải thiết. An ủi chính mình một lát, cậu cảm thấy trong lòng cũng dần dần thư thái lại.
Đẩy cửa ra, Tỉnh Vân nhỏ giọng hỏi, “Có ai ở đây không?”
Trong phòng tranh tối tranh sáng, ánh nắng từ cửa sổ hành lang cũng không đủ chiếu sáng cả gian phòng. Nhưng chỉ cần như vậy, Tỉnh Vân đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Bức màn bên cửa sổ cũng là màu trắng, cho nên hoàn toàn không có khả năng che hết mọi ánh sáng vào phòng.
Bên cạnh chiếc giường trong góc, hình như có một người nào đó đang quỳ trên mặt đất, hai vai cử động liên tục, không biết đang làm cái gì.
Tỉnh Vân không dám lập tức đi vào, chỉ tiếp tục thử hỏi: “Xin hỏi, em có thể vào trong không?”
Cậu vừa nói xong, cái người đang quỳ gối bên giường đột nhiên đình chỉ động tác. Qua vài giây, người nọ chậm rãi xoay người, động tác thoạt nhìn cực kì chậm rãi.
Người nọ đứng lên, từng bước một hướng về phía Tỉnh Vân. Bước chân cực kì thong thả, trong lúc đi ra, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh chất lỏng tí tách rơi trên mặt đất.
Tỉnh Vân đột nhiên ngửi thấy một thứ mùi cực kì khó chịu, giống hệt thứ mùi cậu đã ngửi thấy dưới phòng thí nghiệm ngầm ngày đó. Cậu theo bản năng nhíu mày, lùi về phía sau vài bước, rời khỏi phòng y tế. Lùi đến tận bức tường đối diện cửa phòng, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào vù vù, thổi mái tóc Tỉnh Vân bay loạn xạ. Những lọn tóc dài nhỏ che mất một bên mắt. Nhưng mà bên mắt không bị che khuất kia lại rõ ràng thấy được, người từ bên trong cánh cửa đi ra ……
================
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ còn tháng này nữa thôi, cố gắng lên !!