Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 23: Phá vây. .



Edit: Chrysanthemum

Diệp Tử Linh ngã xuống không hề báo trước khiến mọi người xung quanh hoảng sợ, Vu Nhất Dục nhanh tay lẹ mắt dùng cánh tay còn sót lại của mình đỡ được thân thể Diệp Tử Linh, ngăn cản không để Diệp Tử Linh thân mật tiếp xúc với mặt đất.

“Chẳng lẽ bệnh của Tử Linh còn chưa khỏi hẳn sao?” Trên mặt Vu Nhất Dục lộ ra thần sắc lo lắng.

Bệnh của Diệp Tử Linh theo hắn thấy khỏi quá nhanh, điều này đối với những dị năng giả khác căn bản là không có khả năng. Lúc ấy hắn còn nghĩ rằng thể chất của Diệp Tử Linh đặc biệt, hiện tại xem ra bệnh ủ trong người tìm cơ hội bùng nổ.

Đương nhiên, hiện trường chỉ sợ cũng chỉ có Vu Nhất Dục nghĩ như vậy, những người khác đầu tiên là sửng sốt, sau đó toàn bộ đều lộ ra biểu tình ái muội, tựa như biết bí mật không thể cho ai biết vậy.

Diệp Tử Linh đã hôn mê đương nhiên không biết được chuyện cậu té xỉu đã bị suy diễn thành đủ loại phiên bản kỳ quái, nếu như cậu đang hôn mê mà biết được phỏng chừng thật sự sẽ nhảy dựng lên.

Trong đó phiên bản chiếm phần lớn nhất chính là Diệp Tử Linh kỳ thật cũng có ý với Hình Duệ Tư, vừa nghe đến Hình Duệ Tư còn phải ứng chiến mười tang thi vì lo lắng quá độ mà té xỉu.

Hình Duệ Tư đứng bên dưới đương nhiên không biết phía trên tường thành xảy ra chuyện gì, tâm tư của hắn đều dồn trên người thanh niên tóc đen vừa mới xuất hiện kia.

Cảm giác uy hiếp từ thanh niên tang thi tóc đen mới xuất hiện này so với tướng lĩnh tang thi vừa rồi càng lớn hơn.

Thanh niên tóc đen nhìn thấy được Hình Duệ Tư bày ra phòng bị, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh như băng: “Hình đội trưởng không cần thiết đề phòng ta như vậy, hôm nay ngươi đã thắng được A Tạp, ta cũng không lại ra tay.”

Hình Duệ Tư không có ý định trả lời, chỉ có phát ra một tiếng cười lạnh.

Song phương nguyên bản là đối đầu với nhau, cho nên thanh niên tóc đen cũng không chút nào để ý đến thái độ của Hình Duệ Tư, chỉ đi lại nâng dậy tướng lĩnh tang thi đã bị thương rời đi.

Dù sao hôm nay mới là ngày đầu tiên, còn tận chín ngày nữa, căn bản không cần vội đấu với hắn.

Diệp Tử Linh bởi vì tinh thần bị chấn động mà mất đi ý thức, một khi chấn động qua đi thì rất nhanh liền khôi hục ý thức, có điều sau khi cậu tỉnh lại, phát hiện thái độ của mọi người xung quanh càng trở nên quái dị hơn trước.

Cậu đi hỏi Vu Nhất Dục, Vu Nhất Dục cũng chỉ quái dị nhìn cậu một cái, không chịu nói cho cậu biết đáp án, còn dám nói là bởi vì muốn tốt cho cậu.

Diệp Tử Linh lập tức từ thái độ của Vu Nhất Dục đoán ra được hẳn là đã có chuyện gì xảy ra, nhất thời trên trán lại nổi thêm gân xanh, không biết làm sao cậu cũng chỉ có thể sinh hờn dỗi, cậu không thể bởi vì loại chuyện này mà giết chết tất cả những người đã rải tin đồn kia.

Rất nhanh Diệp Tử Linh đã không thể để ý đến tin đồn này được nữa, Hình Duệ Tư sau khi báo cáo tình huống cho thành chủ xong, lập tức triệu tập cuộc họp tất cả dị năng giả.

“Như vậy tất cả mọi người đều đã biết, bắt đầu từ ngày mai, tôi mỗi ngày đều phải tỷ thí một trận với tang thi.” Hình Duệ Tư vừa nói đã vào thẳng chủ đề, không có hơn nửa câu vô nghĩa, “Nói thật, cho dù là thành chủ hay là tôi cũng sẽ phát lạnh, đều cảm thấy chuyện này phi thường quỷ dị. Lúc này nếu tang thi huy động toàn bộ lực lượng, Hắc Thạch ở vùng biên thành sẽ chống đỡ không nổi đến hiện tại, thậm chí vừa nãy bị hai tướng lĩnh tang thi vây công, tôi hôm nay chỉ sợ căn bản đã không thể trở về. Tang thi luôn thích dùng chiến thuật biển tang thi nhất, dùng ưu thế số lượng đè bẹo chúng ta, lúc này lại sử dụng chiến thuật hoàn toàn trái ngược, trong chuyện này tuyệt đối có vấn đề.”

“Sau khi thảo luận, chúng ta tạm thời đưa ra một vài kết luận có khả năng —-” Vu Nhất Hàn đứng kế bên Hình Duệ Tư tiếp lời — hắn căn bản chính là nhân vật quân sư, đưa ra phân tích trong lúc này không thể nghi ngờ là rất trật tự rõ ràng, “Thứ nhất, tang thi đột nhiên thay đổi chiến thuật bắt đầu luân phiên quyết đấu, đương nhiên loại khả năng này là rất nhỏ, cũng tựa như khả năng con người và tang thi chung sống hòa bình vậy, nhất là lúc này có Bá tước Hoa tường vi trắng – Clare Clomann làm nguyên soái.”

Vu Nhất Hàn trước tiên vừa nói chuyện vừa cười lạnh mở màn, khiến cho không khí trong phòng họp có chút trở nên không hề nặng nề như đã nghĩ.

“Loại khả năng thứ hai, tang thi có mưu đồ gì đó đối với bên trong thành, không thể tiến hành tàn sát hàng loạt người dân bên trong thành Hắc Thạch, chỉ có thể dùng biện pháp hiện tại để đả kích chúng ta.”

“Loại khả năng thứ ba, cũng chính là khả năng hợp lý nhất theo chúng tôi phân tích, hiện tại tang thi cũng bị hai phía giáp công, không thể phân phối lực lượng để đối phó với chúng ta, nhưng phải cho chúng ta thấy những biểu hiện giả dối khiến quân ta không nhận ra, mới có thể phái ra tướng lĩnh tang thi tìm đội trưởng của chúng ta để đọ sức luân phiên. Cứ như vậy, mỗi ngày bên phe tang thi đều cho xuất hiện trước mặt chúng ta chỉ có một tướng lĩnh và một ít tang thi cấp thấp nhất, quân chủ lực lại không biết tung tích.”

“Cho nên, sau khi thảo luận chúng tôi quyết định phái hai nhóm dị năng giả đi để thử đột phá phòng tuyến phong tỏa, nếu như khả năng thứ ba đúng là tốt nhất, vừa lúc có thể dùng cách trong ngoài phối hợp, đồng loạt tấn công, nếu không cũng chỉ có thể đến thành khác cầu viện binh.” Vu Nhất Hàn rốt cuộc cũng nói ra mục đích quan trọng của hội nghị lần này —– phá vây.

Phá vây là một loại hành động vô cùng phiêu lưu, người tham gia cần phải ít nhưng càng tinh nhuệ, hơn nữa còn phải xâm nhập vào lòng địch, tỉ lệ tử vong phi thường cao.

Vu Nhất Hàn vừa nói lời này ra, phần lớn dị năng giả đứng ở đây nhất thời thay đổi sắc mặt.

Không ai là không tiếc cho mạng sống của mình, chuyện này đối với dị năng giả mà so với người thường thì lại càng hơn, bọn họ tự nhận tài trí hơn người, tính mạng của bản thân hiển nhiên càng thêm quý giá. Có thể nói, dị năng giả còn ích kỷ hơn so với người thường.

Vấn đề hiện tại chính là, ai đi?

Đây kỳ thật cũng chính là một cơ hội, một khi phá vây thành công, nếu thấy tình thế không có gì thay đổi cũng có thể trực tiếp chạy trốn, không cần phải cố thủ ở trong thành mà chờ chết.

Phá vây, nguy hiểm và thời cơ đều có đủ.

Chính bởi vậy, trên mặt phần lớn mọi người đều lộ ra biểu tình đấu tranh.

“Trọng điểm của kế hoạch lần này là liên lạc với bên ngoài, cũng không cần chiến đấu quá nhiều, cho nên người tham gia hành động phải giỏi về ẩn thân và chạy trốn, còn phải có lực quan sát tốt để tìm ra lỗ hổng trong lưới phòng ngự của tang thi.” Hình Duệ Tư đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của những dị năng giả này, hắn lúc này đã là mục tiêu đầu tiên của tang thi, bị trói buộc ở nơi này không thể tham gia vào kế hoạch, lực chấn nhiếp cũng giảm nhiều, gây ra rất nhiều chuyện không tốt.

Cho nên, việc lựa chọn người tham gia lần này phải càng thêm cẩn trọng.

Trong lúc hai người Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn người tung kẻ hứng biểu diễn thì trong lòng Diệp Tử Linh lại nảy sinh dự cảm không tốt. Kỳ thật cậu ở trong thành mới là an toàn nhất, nếu Clare là bằng hữu của cậu, cho dù thành Hắc Thạch có thật sự bị công phá thì cậu cũng sẽ không bị gì. Tham gia đội ngũ phá vây mới là việc gắng sức mà không đạt kết quả gì, hơn nữa một khi phá vây thành công thì cậu phải tìm ra cho được người làm tình báo không có thật mà cậu đã nói dối lúc trước, lời nói dối của cậu đến lúc ấy sẽ không được chu toàn.

Cậu đã không còn trông cậy vào vận khí của chính mình để có thể an ổn ở lại trong thành, những yêu cầu trong lời Hình Duệ Tư vừa nói chính là ám chỉ cậu, nếu cậu đã có thể thoát hiểm khỏi nanh vuốt của dị thú toàn phong dực hổ cấp bảy — tuy rằng toàn phong dực hổ kia lại không hiểu vì cớ gì mà thối lui, hiển nhiên là khi đối diện với tang thi mà chạy trốn thì cũng không thành vấn đề, hơn nữa cậu đã từng đấu tay đôi với Hình Duệ Tư, Hình Duệ Tư cũng biết rõ sức quan sát của cậu cũng không kém…

“Tử Linh, tiểu đội thứ nhất lần này giao cho cậu chỉ huy thì cũng không thành vấn đề chứ?” Quả nhiên, Hình Duệ Tư không có ý tứ buông tha cho Diệp Tử Linh, hơn nữa còn hào phóng đến nỗi cho Diệp Tử Linh cầm quyền chỉ huy.

Diệp Tử Linh nhất thời đen mặt, Hình Duệ Tư biết rõ cậu căn bản không có lực uy hiếp trấn áp những thành viên khác còn giao cho cậu làm đội trưởng của đoàn phá vây đầu tiên, rõ ràng là không có ý tốt gì.

Có điều chuyện lại hết sức thần kì, bốn phía thế nhưng không có một ai lên tiếng phản đối quyết định này của Hình Duệ Tư, thận chí có rất nhiều người trực tiếp dùng ánh mắt ái muội mà đánh giá Diệp Tử Linh, rõ ràng cho rằng cậu bởi vì có mối quan hệ mờ ám với Hình Duệ Tư nên mới lên làm được chức tiểu đội trưởng này.

Này này, lời đồn kia hoàn toàn bị xem là sự thật!

Nếu là người của đội trưởng nhà mình, đương nhiên không có ai ngu xuẩn đến mức đi đắc tội với người ta.

Diệp Tử Linh cảm nhận được ánh mắt của những người này, trong lòng đột nhiên có một đàn hàng vạn con thảo nê mã điên cuồng rầm rập chạy qua, cái loại cảm giác muốn hộc máu mà lại phun không ra này khiến cậu khổ sở đến muốn chết luôn.

Vì sao lại thật sự có người tin chuyện giữa cậu và Hình Duệ Tư có gian tình! Hơn nữa sao Hình Duệ Tư thế nhưng lại chưa bao giờ phản bác cái lời đồn này!!

Kỳ thật, Hình Duệ Tư không phản bác mới là tư duy bình thường, phải biết, có một loại gọi là giấu đầu hở đuôi, càng phản bác thì càng chứng minh bản thân giấu đầu lòi đuôi, không có bất kì động tĩnh đáp lại nào mới chính là lựa chọn tốt nhất để cho lời đồn chậm rãi chìm xuống.

Chỉ tiếc, lời đồn lần này ngược lại bởi vì hành động của hai người mà ngày càng nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.