Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 34: Thành phá



Edit: Chrysanthemum

Ánh nắng sớm từ rạng đông mang đến không phải là hy vọng mà là tuyệt vọng, không ai nghĩ tới, phá thành thế nhưng lại đến dễ dàng nhanh chóng đến vậy, khiến cho người ta trở tay không kịp.

Chim tang thi đưa đám người Diệp Tử Linh về một ngày trước thật sự được đưa vào trong cuộc chiến, mang đến lực sát thương phi thường lớn.

Mặc dù loại thời điểm lần đầu tiên loài chim tang thi to lớn thế này xuất hiện thì đã đoán được sẽ nhìn thấy trên chiến trường, cũng đã chuẩn bị thích hợp, thế nhưng trong thời gian không đến một ngày mà muốn nghiên cứu ra phương pháp tốt để đối phó với chim tang thi thì căn bản không có khả năng, nhất là đang ở trong tình huống không biết gì về thực lực của nó. Cho nên, khi chim tang thi trực tiếp mang theo rất nhiều tang thi nhảy dù đáp xuống tường thành, đồng thời móng tay sắc nhọn dễ dàng đâm vào những tảng đá nhìn như cứng rắn trên tường thành, bên loài người thậm chí ngay cả một con chim tang thi còn chưa đánh hạ được đã bị đánh bất ngờ thành công.

Ngay sau đó chính là một mảnh hỗn loạn.

Dị năng giả loài người hiển nhiên cường đại, chống lại tướng lĩnh tang thi hay một vài tang thi cấp thấp đều có ưu thế nhất định, chớ nói chi là tiêu diệt một vài tang thi thông thường. Thế nhưng dố lượng dị năng giả thật sự ít ỏi, khi ở trên chiến trường quy mô lớn thế này thì phi thường chịu thiệt, nhất là trong tình huống chung quanh đều là người một nhà, căn bản là không dám ra tay.

Sắc mặt thành chủ từ khi cuộc chiến gian khổ bắt đầu cho đến khi thành bị thất thủ cũng chưa từng thay đổi, tất cả sự tình đều đã được hắn đoán trước.

Ngảy hôm nay thành Hắc Thạch diệt vong, lần tang thi vây thành này ngay từ đầu cũng đã được định trước.

“Tiểu Tư, mang người của con nghĩ cách trốn đi.” Thành chủ không do dự thêm một khắc, lập tức bảo Hình Duệ Tư đi.

Hắn nếu đã dự liệu được hôm nay, lúc an bài nhân thủ sẽ tận lực đổi những người được Hình Duệ Tư chọn đó đến bên người cùng với đạo phòng tuyến thứ hai, có thể nhanh chóng tập trung đến bên người Hình Duệ Tư.

Hình Duệ Tư sâu sắc liếc nhìn thành chủ một cái, đáy mắt hiện lên một ít tình tự phức tạp, cuối cùng cung kính cúi chào thành chủ một lần, sau đó mới phất tay ra hiệu những người khác, “Chúng ta đi!”

Hình Duệ Tư mang theo tổng cộng có 15 dị năng giả, trong đó có sáu người Diệp Tử Linh từ trước tới giờ chưa từng thấy qua, những người mặc quần áo toàn thân đều là màu đen này khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến mấy tử sĩ bên người thành chủ. Ngoại trừ dị năng giả còn có một ít người không có dị năng nhưng có năng lực không tồi đi theo cùng, những người này là đối tượng mà dị năng giả cần bảo hộ.

Nếu đã quyết tâm rời đi tìm nơi phát triển, chỉ dựa vào dị năng giả hiển nhiên không đáng tin, đầu năm nay không riêng gì dị năng giả đáng giá, những chuyên viên am hiểu kỹ thuật cũng cực đáng giá.

Cùng lúc khi tang thi công thành, thành Hắc Thạch trong nháy mắt trở nên đại loạn, tất cả mọi người đều vì tính mạng của mình mà vật lộn.

Dưới sự hướng dẫn của Hình Duệ Tư, đoàn người đi xuyên qua đám đông cực kỳ hỗn loạn, có mấy người lanh lợi sau khi nhìn thấy Hình Duệ Tư thì cũng không lên tiếng chạy theo.

Đáy mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia do dự, đột nhiên dừng bước lại. Đến lúc này rồi thì không nên tiếp tục tư tàng nữa, cái mật đạo kia cũng đã đến thời điểm phát huy tác dụng.

Trong đội ngũ có một dị năng giả có thể phóng ra kỹ năng tương tự như con mắt trên không của pháp sư trong game, cậu từ hình ảnh trực tiếp nhìn thấy đám nhân vật chủ chốt Clare, Lâm Diễm đều xuất hiện trên chiến trường công phá thành, hẳn là không có tang thi nào đúng lúc đứng chờ ở lối ra của mật đạo ngăn chặn bọn họ.

Vấn đề cần lo lắng nhất hiện nay chính là phản ứng của Hình Duệ Tư, bất quá vào thời khắc mấu chốt này hẳn là cũng sẽ không trách tội cậu giấu diếm sự tồn tại của mật đạo trong thời gian qua.

“Làm sao vậy?” Vu Nhất Dục thấy Diệp Tử Linh dừng lại cũng dừng lại theo, ung dung hỏi.

“Tôi có biện pháp có thể an toàn rời khỏi thành.” Lời nói của Diệp Tử Linh khiến tất cả mọi người dừng bước, Hình Duệ Tư xoay người, nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Tử Linh một hồi lâu, tựa hồ như đang xác nhận độ tin cậy.

“Tử Linh, cậu xác định?” Hình Duệ Tư cực kỳ thuận miệng mà gọi tên Diệp Tử Linh, hoàn toàn không có chút trúc trắc nào, tựa như hắn vẫn luôn gọi như vậy từ lâu.

Diệp Tử Linh gật đầu xác định địa điểm: “Tôi biết có một mật đạo trực tiếp đi thông ra ngoài thành, có điều lối ra cái mật đạo kia ở phía thành nam, chúng ta cần phải đi đường vòng một chút mới có thể thoát khỏi tang thi từ phía bắc xuống.”

“Dẫn đường.” Hình Duệ Tư không hề do dự thêm lập tức nói, hiện tại thời gian chính là sinh mệnh, có thể giảm bớt sức chiến đấu mà rời khỏi thành Hắc Thạch trước khi tang thi triệt để xâm nhập vào thành thì có thể giảm bớt càng nhiều thương vong.

Diệp Tử Linh dẫn mọi người chạy như bay đến chỗ ở ban đầu của cậu.

May mắn nơi tang thi xâm nhập cách chỗ Diệp Tử Linh ở khá xa, tang thi còn chưa kịp mở rộng quy mô đến nơi này. Dọc theo đường đi chỉ có thể nhìn thấy một vài tang thi rải rác xuất hiện, đều bị dị năng giả giải quyết với tốc độ nhanh nhất.

Trở lại phòng ở, Diệp Tử Linh đưa hai tay bắn hai phát phá nát sàn nhà, lộ ra đại động giấu ở phía dưới.

“Đi từ nơi này có thể an toàn rời đi, bất quá vẫn còn trong phạm vi của tang thi, thời điểm đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận, xuất hiện tang thi thì phải thanh lý ngay lập tức.” Diệp Tử Linh nhớ tới sự tình đụng phải tướng lĩnh tang thi lân trước, cuối cùng nói thêm một câu.

Cậu nếu đã bị trói trên cùng thuyền với Hình Duệ Tư thì trước khi biết rõ chân tướng mọi việc sẽ khẳng định sẽ không ời đi, lại nói hiện tại ký ức của cậu không hề có dấu hiệu khôi phục, cho dù một mình cậu thuận lợi tránh thoát được tang thi, sau đó nữa tại xã hội loài người chỉ sợ sống cũng không tốt, mất đi ba năm ký ức khiến cậu mất đi rấtc nhiều thứ.

Đây đúng là thân dựa đại thụ được bóng mát, có Hình Duệ Tư chắn cho, ít nhất sẽ không bị người ta hoài nghi, chờ đến khi cậu nghĩ biện pháp nghe ngóng được tin tức của bọn Tần lão đại rồi lại tính toán cũng không muộn.

“Tiểu Mạc, cậu tiên phong, những người khác đi theo sau cậu ấy, tôi với Tử Linh đi sau cùng.”

“Đã rõ!” Một thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi đi ra từ trong đội ngũ, khí thế mười phần mà chào Hình Duệ Tư theo nghi thức quân đội.

Thiếu niên bị Hình Duệ Tư gọi Tiểu Mạc có tên đầy đủ là Mạc Mặc, đừng nhìn bề ngoài hắn tưởng chừng như mười sáu mười bảy tuổi, thực tế là đã qua cái tuổi ba mươi, là một dị năng giả khống chế lửa có thực lực không tầm thường.

Có hắn ở đây thì không cần chuẩn bị đuốc, hắn cứ cách một đoạn lại trực tiếp dùng dị năng tạo ra một hỏa cầu nhỏ trôi nổi trong không trung, thắp sáng lên huyệt động tối như mực.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào, nơi này phần lớn đều là người vốn trong tổ chức của Hình Duệ Tư, những người còn lại cũng phi thường phục tùng hắn, không có một ai nhiều lời một câu, toàn bộ đều yên lặng làm theo lời Hình Duệ Tư.

Phía trước nhất bao gồm cả Mạc Mặc là bảy dị năng giả, chính giữa là những chuyên viên kỹ thuật hữu dụng nhưng năng lực chiến đấu rất yếu, cuối cùng là tám dị năng giả phụ trách cản phía sau để phòng ngừa trường hợp tang thi phát hiện hành tung của bọn họ mà đuổi tới đây.

Đường đi trong thông đạo rất dài nhưng thuận lợi đến mức khiến người ta không thể tin được, thẳng đến khi mọi người đi đến cuối thông đạo, phía sau thế nhưng không có tang thi nào đuổi đến đây.

Điều này khiến cho sắc mặt Hình Duệ Tư ngày càng ngưng trọng, sắc mặt của những người khác đều không ổn lắm. Không có ai tin rằng đến lúc này mà tang thi còn chưa phát hiện ra cái mật đạo kia, phát hiện xong mà không đuổi theo thì liền to chuyện.

“Đội trưởng?” Mạt Mặc không đẩy ra cự thạch chặn lối ngay, xoay người hỏi ý Hình Duệ Tư.

“Mở đi.” Hình Duệ Tư hít sâu một hơi, nói.

Mặc kệ bên ngoài có bố trí bẫy rập đưa bọn họ vào chỗ chết hay không, bọn họ cũng chỉ có thể đi ra ngoài, lui về phía sau cũng chỉ có một con đường chết.

Mạt Mặc giơ tay lên chạm vào cự thạch, tiếp theo ngọn lửa mãnh liệt trong nháy mắt bao trùm cả khối cự thạch, cuối cùng làm vỡ tan.

Bên ngoài chính là rừng cây Diệp Tử Linh quen thuộc. Ánh mặt trời lẻ loi tản mát xuyên thấu qua lá cây rọi trên mặt đất, bốn phía phi thường an tĩnh, một cái tang thi cũng không có xuất hiện.

Vu Nhất Dục và Vu Nhất Hàn ngay lập tức phát động dị năng điều tra bốn phía, kết quả khiến cho cả hai anh em đều phải lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Trong phạm vi năm trăm mét quanh nơi này đều không có tang thi.”

Đối với việc này, cơ hồ tất cả mọi người lẫn hai an hem họ Vu đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, nghi hoặc.

Chỉ có trong đáy mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia hiểu rõ, hẳn là Clare cố ý thả cậu đi mới có thể bố trí như vậy.

“… Nếu không có tang thi, chúng ta mau chóng đi vòng qua hướng bắc, tang thi sau khi chiếm được thành Hắc Thạch không có khả năng lập tức tấn công thành phố kế tiếp, chúng ta cần phải tận dụng khoảng trống đó mà đi nhanh lên.” Hình Duệ Tư cân nhắc một chút, sau đó quyết đoán ra lệnh. Mặc kệ vì sao vùng phụ cận nơi này không có tang thi, phía sau tang thi cũng không có đuổi theo, chỉ cần có thể mau chóng tới được địa phương an toàn, cho dù tang thi lại có âm mưu gì đi nữa cũng không làm gì được bọn họ.

Đáy mắt mọi người đều dấy lên một tia hy vọng, ít nhất bọn họ trốn thoát được.

Bọn họ, còn có tương lai!

…..

Kết thúc

Thành chủ hiểu rõ được bản thân là người đứng đầu chịu trách nhiệm cho tòa thành, vận mệnh của hắn đã sớm buộc chung với thành Hắc Thạch, cho nên một mình hắn ở lại trong đại sảnh chờ tang thi đến. Những thị vệ thân tín bên người hắn đã được điều đi, giúp cho bọn họ tận lực chạy thoát thân.

Có điều lúc này đây tốc độ của tang thi chậm đến mức khiến người ta kinh ngạc, thẳng đến khi trăng treo trên cành liễu, thế nhưng ngay đến một cái tang thi cũng không xuất hiện.

Ngay cả thành chủ tâm cơ thâm trầm trước sau như một, bất lộ thanh sắc, lúc này đây cũng bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Lấy tốc độ công thành sấm rền gió cuốn của tang thi thì hẳn đã sớm đến đây, vì sao đến hiện tại còn chưa có động tĩnh?

Chờ đợi lâu dài là một loại tra tấn tâm lý.

Ngay khi thành chủ không cách nào nhịn được loại tra tấn này chuẩn bị đi ra ngoài xem xét tình hình, đại môn trong đại sảnh của Thành phủ chủ bị “Phanh” một tiếng đẩy ra, Clare dẫn theo tướng lĩnh tang thi xuất hiện trước mặt thành chủ.

Tướng lĩnh tang thi cơ hồ đều ở đây, ngoại trừ Lâm Diễm và tướng lĩnh tang thi ngày đó khiêu chiến với Hình Duệ Tư.

“Rốt cục, đến rồi sao…” Thành chủ tỉnh ngộ nắm chặt tay, dùng ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía Clare Clomann tựa hồ xuân phong đắc ý (*).

(*) xuân phong đắc ý: đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi, ở đây ý bảo Clare Clomann đang trên đà thắng lợi.

“Xem ra hình như thành chủ đã tỉnh ngộ rồi đây.” Nhìn đến thành chủ toàn thân căng thẳng, Clare hoàn toàn không có một chút khẩn trương, giống như thành chủ hoàn toàn không thể bì được với hắn, “Hình Viễn Phạm, ta hẳn là nhớ không lầm tên chứ?”

“Có thể làm cho Nguyên soái Clomann nhớ rõ tên quả là vinh hạnh của ta.” Thành chủ nói nghe thế nào cũng đều là đang châm chọc, hắn nói xong liền bày ra tư thế chiến đấu, “Đến đây đi, để ta và ngươi có một trận chiến đường đường chính chính!”

Cho dù hắn và thành Hắc Thạch cùng tồn vong, Hình Viễn Phàm cũng muốn có một cái chết đường đường chính chính.

Clare lại hoàn toàn không có ý định thỏa mãn cách chết này của thành chủ, hắn đột nhiên bật ra một tiếng cười khe khẽ, chậm rãi lắc đầu một chút: “ Tuy rằng ta rất muốn nhận lời khiêu chiến của ngươi, bất quá, nhân vật chính hôm nay không phải là ta.”

Clare lui một bước sang bên cạnh, nghiêng người cúi đầu khom lưng: “Công tước đại nhân, ngài cuối cùng đã đến.”

“Không có cách nào, muốn tìm cái cớ thoát thân cũng không dễ dàng. Nhanh giải quyết nơi này cho xong, ta còn phải mau chóng chạy trở về.” Với giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, một nam nhân đưa lưng về phía ánh trăng đi vào đại sảnh, một đôi mắt tựa đá sapphire xanh phản chiếu ảnh ngược hình dáng của thành chủ.

Cùng lúc đó tất cả tang thi đều quỳ rạp xuống đất.

Hình Viễn Phàm sau khi thấy rõ bộ dáng nam nhân xong, trên mặt lộ ra biểu tình cực độ kinh ngạc, cả người run rẩy phi thường dữ dội.

“Như thế nào… Làm sao có thể là ngươi! Ngươi không phải là…”

“Vì sao không có khả năng là ta?” Nam nhân trực tiếp đánh gãy lời của Hình Viễn Phàm, khóe miệng gợi lên một cái cười tia trào phúng, “Ngươi biết không, ta chờ đợi ngày này đã lâu rồi.”

“… Vì cái gì?” Hình Viễn Phàm phát ra thanh âm suy yếu.

“Đương nhiên là vì báo thù, ngươi cho rằng ta không biết năm đó ngươi đã làm những gì?”

“Ngươi có biết ngươi là … của ta…” Hai chữ bỏ lửng dưới ánh mắt quá mức sắc bén của nam nhân kia mà phải bị nuốt trở về.

“Biết.” Nam nhân có vẻ có chút không chút để ý, hắn đi từng bước một đến trước mặt thành chủ trước mặt, nụ cười trên mặt càng ngày càng châm chọc, “Biết thì như thế nào? Với ta mà nói, ngươi chính là tên cặn bã hại chết mẹ của ta!”

“Ta thực lòng yêu bà ấy!” Hình Viễn Phàm như muốn biện giải cái gì, nhưng lo lắng một chút này cũng không đủ.

“Cho nên ngươi hại chết bà, cũng vì vậy, ta muốn báo thù cho bà ấy.” Cũng không thấy nam nhân có động tác gì, thất khiếu (*) của Hình Viễn Phàm đột nhiên chảy máu, ngã xuống.

(*) Thất khiếu: Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng

Trong miệng hắn dường như còn nỉ non muốn nói gì, thế nhưng đã không ai có thể nghe thấy.

“Vĩnh biệt, người chú thân mến của ta… Hay phải nói là, cha của ta.” Nam nhân đối với việc giết chết Hình Viễn Phàm cũng tựa như giết chết một con ruồi bọ, từ đầu đến cuối trên mặt đều tràn đầy mỉm cười. Hắn quay đầu lại nói với Clare: “Clare, nơi này dư lại giao cho ngươi, ta phải chạy trở về.”

“Ngài cứ yên tâm đuổi theo Tử Linh đi, nơi này tôi sẽ xử lý tốt.” Clare gật đầu, phất tay với nam nhân, “Phải cố truy được Tử Linh trở về đó a, nhìn đến bộ dạng hiện tại của cậu ấy quả thật làm cho người ta cảm thấy khó chịu mà.”

“Yên tâm, cậu ấy là người của ta, cũng chỉ có thể là người của ta!” Nam nhân nói xong liền nhanh chóng ly khai khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.